Cuối cùng Khúc Kim Tích đã nghĩ ra một biện pháp xác nhận vô cùng tuyệt vời mà lại không cần hỏi trực tiếp Thẩm Thính. Cô đăng một bài lên bảng tin wechat —
"Bao giờ tiền ủng hộ trong đêm hội từ thiện mới trừ ấy nhỉ."
Kèm theo một icon cau mày ra chiều đăm chiêu, lại thêm một meme: Nghèo sắp phải cạp đất ăn rồi.jpg
Danh sách bạn bè trên wechat của cô khá nhiều, nhưng đại đa số đều là những liên hệ vớ vẩn nguyên chủ thêm vào khi trước. Tuy không quen những người này song Khúc Kim Tích cũng không xóa đi, chỉ chia nhóm lại.
Khi đăng bài, cô cài chế độ chỉ một mình Thẩm Thính nhìn thấy.
Cô không biết wechat của Thẩm Thính có bao nhiêu bạn bè, nhưng Thẩm Thính chẳng mấy khi đăng bài lên wechat – chí ít thì từ khi kết bạn với Thẩm Thính, cô chỉ mới thấy anh đăng bài duy nhất một lần, mà phải chủ động vào tường mới thấy.
Chính là lần cô biến thành cá chép đỏ.
Cô cũng chỉ vào tường nhà Thẩm Thính xem vu vơ, đột nhiên thấy hình. Tổng cộng Thẩm Thính mới đăng ba bài viết lên wechat, một trong số đó có liên quan tới cô.
Khúc Kim Tích không biết liệu mình có nên lấy đó làm vinh hạnh.
Một mặt cười thầm vì hóa ra Thẩm Thính cũng đăng hình mình lên mạng như bao người trong công ty, mặt khác cũng lén ắng lặng share về tường nhà.
Tiếc thay, có lẽ do cô đã biến về thành người nên hình chép gấm không còn linh nữa.
Đối với nhân viên công ty, từ khi con chép gấm cầu may, báu vật trấn giữ công ty được nuôi trong văn phòng sếp tổng biến mất, tấm hình họ share lên đã mất linh, thoắt cái vận may trở về như bình thường.
Không ít người phỏng đoán Thẩm Thính đã mang con chép về nhà nuôi, cũng có người đoán là do họ đăng lên, share lên quá nhiều mới khiến chép gấm cầu may gặp nạn, do đó mất linh.
Nhưng không ai dám đến hỏi thẳng Thẩm Thính là chép gấm báu vật trấn giữ công ty đã đi đâu, việc này cứ thế mà trôi vào quên lãng.
......
Cô cảm thấy tuy Thẩm Thính không đăng bài nhưng chắc chắn vẫn theo dõi thông tin từ bạn bè, ví dụ cô đây bình thường cũng ít khi đăng bài, tuy thế vẫn thường xuyên vào bảng tin theo dõi những động thái mới của bạn bè, tìm hiểu tình hình mới nhất của họ.
Đăng bài xong, Khúc Kim Tích ngồi chờ phản ứng từ Thẩm Thính.
Song chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi tan làm mà vẫn chẳng thấy động thái đáp trả nào.
Khúc Kim Tích: "..."
Cả hai cùng về căn hộ. Trên đường Khúc Kim Tích uốn lưỡi dăm chục bận, liếc sang Thẩm Thính nhắm mắt ngồi nghỉ trong xe, không thể kìm lòng mới mở lời với Tần Tang đang lái xe bằng giọng bâng quơ.
"Tang Tang, sao tôi không thấy anh đăng gì lên bảng tin hết vậy, không phải anh chặn tôi rồi đấy chứ?"
Tần Tang: "???"
Tần Tang liếc nhanh Thẩm Thính qua kính chiếu hậu, ngừng đôi giây mới trả lời Khúc Kim Tích: "Làm gì có."
Y nào dám.
"Bình thường tôi không lướt wechat."
Khúc Kim Tích "à" một tiếng.
Thẩm Thính mở mắt, Khúc Kim Tích quay ngay sang anh, tự nhiên hỏi chuyện: "Anh Thẩm thì sao? Anh cũng không lướt bảng tin wechat à?"
Cô đã ám chỉ rõ ràng vậy rồi, mau mau xem điện thoại đi chứ nè!
Thẩm Thính: "Ừ."
Khúc Kim Tích: "..."
Thẩm Thính: "Lãng phí thời gian."
Khúc Kim Tích: "......"
Cô hết hy vọng thật rồi.
Về đến căn hộ, vì ngày mai phải đi gặp Minh Ngọc Sênh, cần giữ được trạng thái tốt nhất nên Khúc Kim Tích thu dọn vệ sinh thật sớm rồi chuẩn bị đi ngủ. Song khi ra khỏi phòng tắm, lại phát hiện Thẩm Thính không ở tầng hai mà đang trong thư phòng.
Cửa thư phòng hé nửa. Cô lặng lẽ tới gần, lắng tai nghe ngóng, đẩy nhẹ, tiếng gõ bàn phím lạch cạch vọng ra.
"Có việc?" Thẩm Thính không buồn ngẩng đầu.
Khúc Kim Tích cũng bối rối. Cô đã cẩn thận thế rồi, Thẩm Thính lại không hề ngẩng đầu, sao biết được cô đẩy cửa vào?
Khúc Kim Tích chà xát tay, nói: "Em tắm xong rồi, giờ đi ngủ trước. Anh nghỉ sớm đi nhé."
"Ừ." Thẩm Thính không nói gì, mắt nhìn màn hình chăm chú, những ngón tay gõ thật nhanh.
Khúc Kim Tích: "Anh ngủ ngon."
Cuối cùng Thẩm Thính ngẩng đầu nhìn cô. Hai đôi mắt đối diện nhau một lúc, anh cất tiếng: "Ngủ ngon."
"Đợi đã."
Khúc Kim Tích lập tức dừng chân, quay đầu mở to mắt nhìn anh.
Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, bước tới gần cô: "Xem chừng em nhiều tiền lắm nhỉ."
"Dạ?"
Thẩm Thính đang cầm điện thoại, ngón tay trượt nhẹ, quay màn hình đối diện mặt Khúc Kim Tích. Trên màn hình chính là bài viết wechat cô đăng chiều nay.
"Nguyên nghĩ em là nhân viên mới, chưa kiếm được tiền, tiền quyên góp trong sự kiện sẽ trừ vào tài khoản công ty. Nếu giờ em đã dư dả vậy, thế hãy trả lại số tiền nợ cho công ty đi." Thẩm Thính mỉm cười.
Khúc Kim Tích giật ngay về sau.
Hóa ra là thế!
Không ngờ là đã trừ vào tài khoản công ty!
Thế mà chị Thu không nói cho cô, một hai bắt cô đi hỏi Thẩm Thính!
"Ahahahaha." Khúc Kim Tích vội che kín cái ví tiền rỗng tuếch trong áo ngủ, "Anh Thẩm này, anh biết mà, em đã nghèo sắp phải cạp đất ăn rồi, đâu ra dư dả kia chứ. Nếu đã trừ vào tài khoản công ty, thế không thể tính là em nợ được, càng không thể trả lại được có đúng không?"
"Nghèo sắp cạp đất ăn?" Thẩm Thính bỗng thò tay véo gò má mịn màng của Khúc Kim Tích, "Ăn của tôi uống của tôi mặc của tôi, còn trả lương cho em, nói thử xem tôi có từng bắt em cạp đất mà ăn khi nào?"
Khúc Kim Tích: "..."
Tu từ! Đấy là biện pháp tu từ có biết không!
Cô không dám hất tay người giám hộ ra, chỉ có thể phồng má nhìn anh tội nghiệp: "Đau."
Tuy gầy, mặt mũi Khúc Kim Tích lại mềm mềm có thịt, khi véo rất thích tay. Những ngón tay thon dài miết nhẹ, thích thú không nỡ buông.
Khúc Kim Tích đã chấp nhận số mệnh.
Véo thì véo đi.
Một triệu một trăm ngàn tệ, đừng nói véo má, mà dù bóp chỗ khác cũng vẫn có lời!
Cô quyết đoán nhắm tịt mắt lại, rèm mi dày và dài như đôi cánh rung rung, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, bộ dạng bi tráng mặc người chà đạp.
Đôi mắt nhạt màu của người đàn ông đậm dần, ánh mắt nhìn cô mỗi lúc một hút vào thăm thẳm. Hương sữa thoang thoảng từ cô tỏa ra. Thẩm Thính nhớ láng máng Khúc Kim Tích đã đặt mua một lọ sữa tắm mới trên mạng, hương sữa bò, mỗi khi tắm xong cả phòng tắm vẫn vương đầy vị ngọt thơm của sữa.
Từ sâu trong cơ thể bỗng bùng lên khô nóng, Thẩm Thính thầm hít một hơi sâu, dằn ép vô vàn tình cảm trong đôi mắt. Anh nới tay khỏi mặt Khúc Kim Tích, lòng bàn tay dời xuống bóp chặt vai cô, xoay ngoắt cô lại: "Về ngủ đi."
Đoạn đóng cửa một cách vô tình.
Khúc Kim Tích: "???"
Cô xoa xoa gương mặt ửng đỏ, giơ đấm quơ quơ với cánh cửa thư phòng đóng chặt một hồi, cuối cùng hậm hực lủi về phòng, nhét mình vào tấm chăn mềm mại, đá bay gã già họ Thẩm nào kia ra chín tầng mây.
Ai ngờ đang lúc thiu thiu ngủ, điện thoại bỗng rung lên. Lần mò nhận nghe khi mắt vẫn lim dim, nghe thấy tiếng nói trầm ấm của Thẩm Thính đầu kia vọng tới: "Tôi đói rồi."
Khúc Kim Tích bỗng tỉnh ráo.
Giơ điện thoại ra coi. Mười một giờ rưỡi khuya. Cô ngủ lúc mười rưỡi, đã ngủ một giờ đồng hồ.
Một triệu một trăm ngàn tệ bay vút qua trước mắt.
Đây là chủ nợ đó.
Khúc Kim Tích ngáp dài: "Anh muốn ăn gì?"
Thẩm Thính: "Gì cũng được."
"Thế em làm đại, làm xong anh không được nói em." Rõ ràng ở cùng một căn nhà, có thể mặt đối mặt trao đổi ấy thế cứ phải gọi điện thoại.
Thẩm Thính hỏi: "Trong tủ lạnh có gì?"
"Đợi em một lát." Khúc Kim Tích vào bếp.
Thẩm Thính ngồi trên ghế, gọi điện cho Khúc Kim Tích là hành động cố ý của anh. Dựa vào đâu ghẹo anh xong còn có thể ngủ say sưa như thế?
"Có trứng gà, cà chua, cải thìa, thịt xông khói... với ít cánh gà." Khúc Kim Tích liệt kê từng món lương thực còn trong tủ, "Làm bát mì trộn mỡ hành nhé?"
Thẩm Thính nhướng nhẹ hàng mày: "Được."
Khúc Kim Tích tiện tay đặt điện thoại xuống bên cạnh. Cô cho rằng Thẩm Thính sẽ cúp máy nên không để ý, tập trung làm mì.
Đến khi bát mì trộn mỡ hành thơm phưng phức đã ra lò, cô lén thử một miếng: "Ngon ghê."
Cô cũng muốn ăn luôn rồi!
"Em đang ăn vụng?" Tiếng nói thình lình vọng ra từ điện thoại làm cô giật mình suýt đập vỡ bát.
Khúc Kim Tích: "..."
Thế mà vẫn chưa cúp cuộc gọi!
Trong tâm trạng câm nín, cô bưng bát mì nhanh nhẹn đẩy cửa thư phòng đi vào, thấy ngay người nọ đang nằm ngả ra ghế, một tay cầm điện thoại, một tay xoay bút, bức tranh nom rõ là nhàn nhã thong dong.
Đến cùng vẫn không dám thờ ơ khinh suất, Khúc Kim Tích đặt bát mì thơm nức bốn phương xuống: "Nè, em không ăn vụng!"
Thẩm Thính đứng dậy, ngón tay xước qua khóe môi Khúc Kim Tích, dính nhẫy mỡ. Anh cong môi, cười trêu ngươi: "Đây là cái gì?"
Khúc Kim Tích: "..."
Vô thức liếm liếm nơi ngón tay Thẩm Thính mới xước qua, không để ý rằng ánh mắt người đàn ông bỗng trở nên sâu hút. Mắt vẫn đảo liên hồi, cô biện giải ra chiều đứng đắn: "Em chỉ nếm thử mùi vị thôi."
Đoạn cười nịnh nọt: "Anh coi, em làm riêng cho anh hai con trứng nè!"
Thẩm Thính đảo mắt qua, thấy còn là trứng hình trái tim.
"Không phải anh đói rồi hả?" Thấy Thẩm Thính bỗng bất động, Khúc Kim Tích đành chủ động dâng đũa, "Em đứng đây coi anh ăn, ăn xong em mang bát đi rửa."
Phục vụ trọn gói luôn, cô nghĩ.
Ai bảo anh là người giám hộ, còn thanh toán hộ cô một triệu một trăm ngàn tệ vào tài khoản công ty chớ.
Thẩm Thính nhận đũa, ngay giây sau, Khúc Kim Tích thấy cổ tay bị siết chặt, lảo đảo ngã ập vào lồng ngực người đàn ông.
Cái bóng trùm lên, từ khóe môi lan ra xúc cảm mềm mềm, bỏng rẫy.
"?"
Khúc Kim Tích trợn to mắt.