Khúc Kim Tích gặp Minh Ngọc Sênh trong một phòng họp nhỏ. Minh Ngọc Sênh độ chừng bốn mươi tuổi, dáng dong dỏng cao, tóc ngắn ngủn, gương mặt sắc nét, ánh nhìn bén nhọn.
Chỉ xét hai yếu tố nhan sắc và vóc dáng, Minh Ngọc Sênh chắc chắn được coi là ngôi sao trong giới đạo diễn.
Anh ta mặc cái áo len màu xám, trông rất kín đáo, bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi chừng ngoài ba mươi, tay cầm sẵn giấy và bút. Trước khi họ đi vào, hình như hai người đang bàn bạc gì đó.
"Minh già, anh tính làm gì vậy, kiểm tra sát hạch đấy à, còn gọi cả biên kịch Dịch tới đây." Thấy trong phòng họp có thêm một người, Mao Y Xảo ra vẻ ngạc nhiên, kéo Khúc Kim Tích lại, "Nè, đây chính là lựa chọn tốt nhất cho vai nữ chính em đã nói, không lừa anh đúng không."
Lại giới thiệu với Khúc Kim Tích: "Vị bên cạnh đạo diễn là Dịch Trạch."
Dịch Trạch, một trong những biên kịch vàng trong giới, cộng sự ruột của Minh Ngọc Sênh. Mấy bộ phim Minh Ngọc Sênh giật giải đều có Dịch Trạch là biên kịch.
Vốn dĩ Khúc Kim Tích không mấy hiểu biết về Dịch Trạch, chỉ khi đọc tài liệu về Minh Ngọc Sênh mới nhờ đó biết thêm về Dịch Trạch vài điều.
Không ngờ lại gặp Dịch Trạch ở đây.
"Chào đạo diễn Minh, chào biên kịch Dịch." Khúc Kim Tích chào hỏi lễ phép, "Em là Khúc Kim Tích, đã phiền hai anh dành thời gian tới gặp rồi."
So với vị đạo diễn khá bảnh trai, biên kịch Dịch Trạch có ngoại hình chỉ ở mức trung bình, đeo cặp kính đen dày cộp, ăn mặc khá thoải mái.
Anh ta săm soi Khúc Kim Tích không hề nể nang giữ ý, chốc sau rời mắt với một vẻ không quá là hài lòng, gật gật với Khúc Kim Tích, không nói chuyện.
Minh Ngọc Sênh ngước lên. Mắt chạm vào mắt anh ta, Khúc Kim Tích nhận rõ một áp lực khó gọi tên, sống lưng phút chốc dựng thẳng.
Cái nhìn đánh giá của Minh Ngọc Sênh không giống với của Dịch Trạch. Dịch Trạch đánh giá Khúc Kim Tích giống đang nhìn xem ngoại hình và phong cách của cô có phù hợp vào vai nữ chính hay không, còn cái đánh giá của Minh Ngọc Sênh thì có chiều sâu hơn nhiều.
Dần dà, anh ta cau mày.
"Ơ này này." Mao Y Xảo hắng giọng, "Minh già, anh đừng có nghiêm túc thế chứ, làm con gái người ta sợ kìa."
Mao Y Xảo kéo ghế tỏ ý bảo Khúc Kim Tích ngồi xuống. Nhưng cô nào có dám ngồi!
Hết cách, Mao Y Xảo đành tự ngồi trước, gõ gõ mặt bàn, kéo sự chú ý của Minh Ngọc Sênh chuyển từ Khúc Kim Tích về phía mình: "Cũng có phải thử vai đâu, anh bảo em dẫn người tới cho anh coi, giờ em dẫn vô rồi, anh không thể bắt nạt con gái người ta thế được chứ."
Khúc Kim Tích muốn đỡ trán. Vị Mao đại lão này đúng là gì cũng dám nói.
Nhưng cũng có thể nhận thấy Mao Y Xảo rất thân thiết với hai vị đạo diễn và biên kịch này, có gì nói nấy.
Đằng nào lúc này cũng không tới phần mình nói, cứ yên lặng lắng nghe là được rồi.
Minh Ngọc Sênh và Dịch Trạch đã quen với tính cách của Mao Y Xảo, không để bụng lời này. Dịch Trạch đặt bút và giấy xuống, thành thật: "Chị Mao Mao, vốn dĩ vai diễn này đã được đo ni đóng giày cho chị, giờ đột nhiên đổi người, trông thế nào cũng thấy không hợp."
"Chị biết." Mao Y Xảo nghiêm túc hơn hẳn, "Nhưng vai diễn là vật chết, người mới là sống, có thích hợp không phải dùng mới biết được."
"Nhỡ dùng rồi không hợp thì sao."
"Còn chưa dùng sao đã biết là không hợp?"
"Nhưng ngộ nhỡ thì sao?"
"Trường hợp này không thể đặt giả thiết ngộ nhỡ được."
"..." Dịch Trạch không nói lại Mao Y Xảo, im lặng ngậm miệng.
Minh Ngọc Sênh bỗng lên tiếng: "Ngồi xuống đi."
Khúc Kim Tích ngớ ra hai giây mới hiểu là Minh Ngọc Sênh nói lời này với mình. Cô ngồi xuống kế bên Mao Y Xảo, tiếp tục giữ nguyên nụ cười mỉm ngoan lành.
Từ cuộc đối thoại giữa biên kịch và Mao Y Xảo, có thể nhận thấy Dịch Trạch không quá hài lòng về cô. Biên kịch đã không hài lòng, đoán chừng đạo diễn còn không hài lòng hơn.
Trông sự việc như sắp đi về chiều hướng BE, vô số ý nghĩ chớp lên trong óc Khúc Kim Tích, nghĩ xem phải biểu hiện thế nào để thêm điểm cho mình.
Cũng không thể cứ để một mình Mao Y Xảo cố gắng mãi được. Nghĩ một lúc, cô chủ động lên tiếng: "Đạo diễn Minh, biên kịch Dịch, hai anh có thể thử đặt cho em vài câu hỏi."
Mới dứt lời, ba cặp mắt đồng loạt nhìn sang.
Khúc Kim Tích mỉm cười vừa độ: "Chị Mao Mao cảm thấy em phù hợp với vai diễn này nên đề cử em cho các anh, em rất biết ơn chị ấy đã trao cho cơ hội. Nhưng biên kịch Dịch nói đúng, bất kể có phù hợp thật hay không, chí ít em vẫn nên thể hiện một phần sự chuyên nghiệp của mình, thế thì các anh mới có một cơ sở để xem xét đánh giá."
Dịch Trạch đẩy đẩy cặp mắt kính dày cui, bắt đầu đánh giá Khúc Kim Tích một cách nghiêm túc.
Tạm không bàn những việc khác, thái độ thản nhiên cởi mở của Khúc Kim Tích đã khiến ai nấy thấy rất dễ chịu.
Cô không vì được Mao Y Xảo dẫn tới mà cho mình đứng ngoài mọi việc.
Cô không hoảng loạn lúng túng, tâm lý vững vàng, dường như biết mình sẽ bị nghi ngờ chất vấn, lại như chắc chắn mình đủ khả năng đập vỡ sự hoài nghi của họ.
Nói thẳng ra, chính là tự tin.
Nếu nói ban nãy khi mới gặp mặt, trừ ngoại hình họ chẳng thấy ở cô gái này một điểm sáng nào, thậm chí vì biểu hiện "ngoan lành" của cô mà còn thấy như cô đang vờ ra vẻ hiểu chuyện.
Vậy thì Khúc Kim Tích của lúc này mới thực sự đúng là một diễn viên.
Cô dùng sự tự tin vốn có để thể hiện suy nghĩ của bản thân – "tới đi, cứ kiểm tra thỏa thích".
Từ những cô gái tự tin sẽ tỏa ra một vầng hào quang vô hình. Mao Y Xảo chống cằm, trong đôi mắt nhìn Khúc Kim Tích có sự khen ngợi của tiền bối với một tài năng trẻ.
Riêng sự tự tin và bình tĩnh này của Khúc Kim Tích, Mao Y Xảo thích.
Mao Y Xảo không nhúng tay, mặc cho sự việc phát triển.
Gương mặt sắc lạnh của Minh Ngọc Sênh có biến đổi tinh vi, cúi đầu bảo với Dịch Trạch một câu gì. Dịch Trạch đứng dậy đi ra bên cạnh, lấy điện thoại ra quay camera vào Khúc Kim Tích. Bản dịch này được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Minh Ngọc Sênh không dài dòng, nói thẳng: "Một người phụ nữ yếu đuối, trong chiến tranh bị kẻ địch bắt làm con tin uy hiếp chồng, chồng cô ta lại vẫn còn trách nhiệm phải gánh vác. Nếu cứu cô ta, ắt phải trả giá đắt, còn nếu không cứu, cô ta tất bỏ mạng. Cuối cùng người chồng chọn cách không cứu, nhưng cô ta lại vô tình trốn ra được. Gặp lại người chồng, cô ta nên làm thế nào."
Đây là một đề bài rất đơn giản. Trông thái độ của Minh Ngọc Sênh, có lẽ chỉ thuận miệng bịa ra bối cảnh thế thôi.
Khúc Kim Tích nghĩ nhanh một lát: "Có thể cho em thời gian một phút không?"
Minh Ngọc Sênh gật đầu.
Diễn viên thử vai cũng sẽ có thời gian chuẩn bị, giờ gặp đề bài bất ngờ mà Khúc Kim Tích chỉ đòi hỏi một phút là hợp tình hợp lý.
Khúc Kim Tích bước lùi mấy bước, làm không gian chung quanh mình rộng rãi hơn, kế đó vò rối mái tóc đã được Ngũ Lập Thu chải chuốt cẩn thận. Làm xong tất thảy, cô đứng yên không cử động, mắt rơi vào một điểm hư không đằng trước, ánh mắt chậm rãi biến đổi.
Minh Ngọc Sênh dời mắt xuống, nhìn bàn tay cô buông thõng bên người.
Khúc Kim Tích yêu cầu thời gian một phút, nhưng chỉ nửa phút sau đã nhập vai.
Trạng thái nhập vai rất tốt.
Một người phụ nữ mới chạy thoát chắc chắn không thể đẹp đẽ gọn gàng, nghĩ chuyện phải gặp người chồng đã từ bỏ mình, ắt hẳn cõi lòng phải ngổn ngang rối rắm, ngón tay túm chặt góc áo có thể thể hiện sự hồi hộp và thấp thỏm trong lòng cô lúc này, đồng thời còn thể hiện được sự giận dữ và xót xa.
Xử lý tiểu tiết rất tốt.
Bất cứ một diễn viên nào cũng có thể làm được điều này, không có gì đáng ngạc nhiên. Minh Ngọc Sênh không để lộ vẻ mất kiên nhẫn, tiếp tục xem diễn.
Một diễn viên giỏi thực sự thì vai diễn không chỉ phải lôi kéo khán giả nhập tâm mà còn phải thể hiện được sự "chân thật". Cùng là một cảnh diễn đơn giản, để những diễn viên khác nhau cùng diễn sẽ mang tới những cảm nhận khác nhau, lúc này mới thực sự là kiểm tra "diễn xuất".
Nói một cách nghiêm khắc, đề bài này của Minh Ngọc Sênh không phải để thử vai, mà chỉ là bài thi để Khúc Kim Tích thể hiện sự "chuyên nghiệp".
Cũng như Khúc Kim Tích đã nói, anh ta cần có tiêu chuẩn để xem xét cân nhắc, không phải cứ Mao Y Xảo nói hợp là sẽ hợp, cũng không phải cứ Dịch Trạch nói không hợp là sẽ không hợp.
"Anh Thính." Khúc Kim Tích siết bàn tay chặt hơn, cuối cùng buông lỏng góc áo, dường như khi đối mặt với người chồng đã lựa chọn hy sinh mình, từ sâu trong đáy lòng cô đã có quyết định sau cuối.
"Đây là lần cuối cùng em gọi anh như thế." Cô nhoẻn cười, mắt hoe đỏ, nước mắt ầng ậng khóe mi nhưng bị cô dằn xuống, "Lựa chọn của anh không hề sai, em ủng hộ lựa chọn của anh, cũng tự hào vì lựa chọn của anh."
"Nhưng là vợ anh, thứ cho em không thể chấp nhận. Anh đã bảo vệ rất nhiều người, cứu tính mạng vô số, lại chỉ ruồng rẫy mình em. Em không thể vượt qua rào cản trong lòng. Em xin lỗi."
Giọng nói cô mới đầu hơi rung rung, hàm chứa nỗi tủi hờn chỉ mình cô hay biết, đến cuối cùng đã trở về bình lặng.
Đã có lựa chọn, vậy không còn gì để tủi để hờn.
Đoạn quay lưng dứt khoát.
Một người phụ nữ, về mặt lý trí có thể chập nhận chồng mình yêu nước hơn cả bản thân, thậm chí lấy đó làm vinh dự, nhưng về tình cảm lại không tài nào chấp nhận.
Việc gì phải nhận tủi cho chuyện êm xuôi kia chứ.
Lúc này tất nhiên là phải quyết đoán rời đi, hai bên chia tay trong hòa bình.
Đoạn thể hiện này đã tỏ rõ năng lực nghề nghiệp nhuần nhuyễn của Khúc Kim Tích, trong đôi mắt Dịch Trạch đang ghi hình thấp thoáng vẻ ngạc nhiện. Hình như anh ta đã nhìn nhầm.
Tuy chỉ là một phân đoạn đơn giản, Khúc Kim Tích lại đã kéo anh ta nhập tâm vào cảnh diễn, chỉ vậy thôi đã là rất tốt.
Trong các nữ diễn viên trẻ tuổi hiện giờ, muốn tìm một người có diễn xuất tốt không phải dễ. Diễn viên còn quá trẻ, trải nghiệm còn thiếu nên không thể hiện được một số tâm trạng cảm xúc, thành quả diễn ra chỉ cảm thấy "giả".
Ngay khi cả ba cho rằng phần diễn đã xong, Khúc Kim Tích bỗng chững bước, tay bắt lấy thứ gì ở hông, làm động tác như ném bỏ.
Cùng lúc thực hiện hành động này, từ mắt cô một giọt nước mắt chảy xuống, tuy thế ánh nhìn lại rất đỗi tĩnh lặng. Đoạn cô giơ tay, quay lại giáng một bạt tai thật mạnh vào không trung.
"Từ nay hai ta đoạn tuyệt, anh không cần đau khổ áy náy, em cũng không cần xót xa đau lòng." Cô từ tốn vuốt phẳng mái tóc rối, đôi mắt sáng rạng ngời.
Đoạn cuối là chi tiết Khúc Kim Tích bất chợt thêm vào – vì cô bỗng nhớ tới cái gã già hôn cô xong chạy biến kia.
Đối mặt không dám đánh, nhưng bây giờ nhá tay cho đỡ ghiền chẳng lẽ cũng không được?
Minh Ngọc Sênh vẫn mãi không phản ứng chợt nheo mắt.