Tuy vẫn luôn bận rộn chuyện đoàn phim, không quan tâm tới tin tức bên ngoài song Minh Ngọc Sênh lại là một cao thủ trong khoản nhìn mặt đoán ý.
Mới đầu anh ta không liên tưởng tiếng kêu "anh Thính" của Khúc Kim Tích khi diễn thử với Thẩm Thính. Tuy nhiên lại chợt nhớ hai tháng trước anh ta có việc tìm Thẩm Thính, sau đó Thẩm Thính có dò hỏi anh ta chuyện phim mới, còn hỏi riêng về kết thúc. Mà giờ Mao Y Xảo không thể sắp xếp được lịch trình, lại đề cử Khúc Kim Tích, trùng hợp Khúc Kim Tích lại là nghệ sĩ của công ty Thẩm Thính.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng vai diễn này vào tay Khúc Kim Tích.
Liên tưởng tới tiếng gọi "anh Thính" lúc ấy, Minh Ngọc Sênh đã có phỏng đoán.
Với tính cách anh ta tất nhiên sẽ không hỏi thẳng, anh ta không nhiều chuyện tới vậy. Nhưng gửi một video cho Thẩm Thính để dò xét thử, chuyện đơn giản như vậy vẫn có thể thuận tay làm chơi.
Thẩm Thính mãi không trả lời.
Minh Ngọc Sênh tự hiểu trong lòng.
—
Gặp mặt Minh Ngọc Sênh xong rồi, Khúc Kim Tích lại được Ngũ Lập Thu dắt đi quay quảng cáo dầu gội đầu ở một công ty quảng cáo.
Trong quá trình quay quảng cáo, tất cả việc Khúc Kim Tích làm chính là hất tóc, xòe tóc, sau đó vuốt tóc. Bên hợp tác rất hài lòng – vì chất tóc của Khúc Kim Tích đẹp hàng đầu trong số những nữ nghệ sĩ họ từng hợp tác.
Vậy thì công đoạn biên tập hậu kỳ sẽ nhẹ hơn rất nhiều.
Quay quảng cáo trông thì đơn giản thực tế rất tốn thời gian. Quay quảng cáo xong và chụp hình chung với nhân viên trong ekip, đã là bảy giờ rưỡi tối.
Tẩy trang rồi thay đồ, Khúc Kim Tích và Ngũ Lập Thu về lại xe. Bên hợp tác tặng cả túi to dầu gội đầu và ít quà tặng, Ngũ Lập Thu thấy đống đồ cồng kềnh, nói: "Nên tìm cho em một trợ lý rồi."Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Đôi khi bận rộn Ngũ Lập Thu không thể quan tâm tới Khúc Kim Tích, có việc gì cô cũng phải tự tay lo liệu. Tuy nói nghệ sĩ không nhất thiết phải có trợ lý, nhưng có trợ lý thì quả thật tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
"Thôi khỏi đi ạ." Khúc Kim Tích thở dài, "Tình trạng em giờ sẽ làm người ta sợ mất."
Càng ít người biết chuyện biến hình của cô thì càng tốt. Không phải ai cũng có thể dễ dàng chấp nhận.
Cho tới hiện tại, người biết cô có thể biến hình tổng cộng là bốn người.
Ngũ Lập Thu cau mày. Cứ bận vào là chị quên khuấy vụ Khúc Kim Tích sẽ biến hình. Chị nghĩ một lát: "Chuyện này không có cách giải quyết à?"
Khúc Kim Tích nhìn chị rầu rĩ: "Chị nói phải giải quyết thế nào?"
Ngũ Lập Thu: "..."
"Biện pháp bình thường không dùng được, vậy có thể thử những cách khác." Ngũ Lập Thu bỗng nảy một ý, "Chị có người bạn quen với một vị đại sư, tới từ TG, nghe nói là giỏi lắm, để chị hỏi thử."
Tiềm thức Khúc Kim Tích muốn từ chối, lại nghĩ nếu thật sự có đại sư có thể giải quyết vấn đề biến hình bất chợt của cô thì cũng là việc tốt, bèn mặc cho Ngũ Lập Thu lo liệu.
Điện thoại bỗng reo chuông, Khúc Kim Tích cầm lên xem, không ngờ là Thẩm Thính gọi tới.
Lòng dạ muôn ngàn không muốn, song lý trí khiến cô ngoan ngoãn nghe máy.
Cuộc gọi mới kết nối, giọng nói trầm ấm từ đầu dây bên kia vọng tới, như điện xẹt khiến da đầu Khúc Kim Tích tê rần.
Trong óc cô bỗng chớp lên cảnh tượng đêm qua.
Hơi thở nóng rẫy, làn môi mềm mại, sự xâm lấn xa lạ...
"... Em có đang nghe không vậy?"
Khúc Kim Tích giật bắn mình, mọi cảnh tượng bay biến, bàn tay cầm điện thoại siết chặt, cố gắng ép giọng mình nghe thật bình thường: "Đang nghe mà, anh nói tiếp đi."
Ngũ Lập Thu gửi đi một tin nhắn, ngẩng đầu liếc qua cô gái đang nghe điện thoại, đôi mày nhếch lên: Chậc, cái tên đầu kia nói gì mà khiến da dẻ trắng ngần của con gái người ta đỏ lên như quả đào thế này.
"Tôi mới nói gì?" Tiếng người đàn ông nghe đến là nhàn nhã.
Khúc Kim Tích: "..."
Không hiểu vì sao, cô thấy ngứa tay ghê gớm!
"Ban nãy em nghe chị Thu nói chuyện, anh nói lại đi." Hít một hơi sâu, Khúc Kim Tích thầm nghiến răng.
Ngũ Lập Thu không ăn ốc mà phải đổ vỏ: "???"
Thẩm Thính không truy cứu tới cùng, rất phối hợp nói lại một lần: "Tôi hỏi em đang ở đâu?"
"Đang trên xe." Khúc Kim Tích trả lời thật thà.
"Địa chỉ."
Khúc Kim Tích đành hỏi tài xế, báo lại địa chỉ cho Thẩm Thính.
Đầu kia có âm thanh, hình như Thẩm Thính đứng dậy đi khỏi, một lúc sau mới nghe giọng anh: "Xuống xe ở khúc giao đường Hà Xuân."
"Tại sao?" Rõ ràng có thể về thẳng công ty mà.
Thẩm Thính: "Ra ngoài ăn cơm, tôi đói rồi."
Khúc Kim Tích: "..."
Đói thì đói, về nhà ăn đi chứ!
Trong dạ kêu gào điên loạn, ngoài miệng lại nói: "Được ạ, thế em đợi anh ở đầu đường Hà Xuân."
Cúp điện thoại đã nghe Ngũ Lập Thu nói: "Ồ, khuya vầy rồi còn ai hẹn em vậy?"
"Chị tha cho em đi." Khúc Kim Tích ném mình ra lưng ghế, chà mặt thật mạnh.
Ngũ Lập Thu tạm thời ngưng công việc đang làm: "Sao thế hả?"
Khúc Kim Tích lắc đầu, không muốn đáp.
Ngũ Lập Thu chẳng thèm quản lý chuyện tình yêu của người trẻ. Miễn không ảnh hưởng tới sự nghiệp, muốn sao cũng tùy.
Đến đầu đường Hà Xuân, Khúc Kim Tích bọc kín cái áo phao cồng kềnh lên người, xuống xe. Ngũ Lập Thu còn ném cái mũ cho cô đội, để tránh bị người ta nhận ra.
Khúc Kim Tích vui vẻ: "Đâu có dễ bị nhận ra thế."
Nhưng cô vẫn đội mũ lên. Thì ai biết được ngộ nhỡ, tốt xấu cô cũng đã có hơn năm triệu fan. Tuy rằng một nửa trong đó là fan ảo công ty mua.
Chừng tám giờ tối, trên phố xe cộ và người qua lại vẫn tấp nập. Khúc giao đường Hà Xuân ngay cạnh cổng vào của một công viên nhỏ, trùng hợp có một hàng ghế nghỉ. Khúc Kim Tích ngồi xuống đó chờ.
Cô nhắn tin cho Thẩm Thính: "Em xuống xe rồi."
Thẩm Thính không đáp.
Khúc Kim Tích mở trò chơi. Ngũ Lập Thu đã nói rồi, còn nửa tháng nữa là sẽ quay clip đại diện cho game. Trong nửa tháng còn lại này, bên hợp tác yêu cầu cô phải nâng cao level lên nữa.
Thực ra có thể tìm người cày hộ, nhưng đằng nào Khúc Kim Tích cũng chưa đến nỗi lịch trình kín ngày, kiếm ít thời gian cày game vẫn là việc dễ, tính ra vẫn tốt hơn tìm người cày hộ.
Trò game cô sắp đại diện không giống với game Dụ Đồng đại diện hồi trước. Game đó Khúc Kim Tích đã được Thẩm Thính dắt đi cày cấp vài lần, level lên nhanh, tới giờ đã là cao thủ tên tuổi. Thi thoảng vào chơi một lần là lại có không ít tân thủ tới nhờ vả giúp đỡ, Khúc Kim Tích đã được thỏa cơn nghiện làm đại lão mấy lần.
Nhưng game cô đại diện lần này thì có tính thương mại hóa hơn, nhân vật, kĩ năng nhiều hơn, lại thường hay gặp các đại lão cao thủ, cảm giác vượt trội Khúc Kim Tích tìm được ở game trước đã bay biến sạch sẽ ở game này.
May mà cô không phải tay mơ không biết gì, đến khi lên tay, quen biết với không ít đại lão trên mạng, theo chân người ta cùng vượt ải thì cũng lên cấp khá nhanh.
Cô không vào game mỗi ngày, do đó không thực sự quen biết với hội bạn trong game. Lần này đăng nhập vào game, thấy mình nhận được mấy tin nhắn riêng từ một ID tên "Hoa đào nở rộ từng đóa" gửi tới, toàn những lời mắng chửi chối tai, Khúc Kim Tích đọc mà ngơ ngác nghệt mặt.
"Cướp bạn trai của người khác, mày còn có liêm sỉ không?"
"Quả nhiên bọn con gái chơi game toàn là lũ rẻ mạt."
"Mẹ mày, mau cút cho xa ra, đừng có quấn lấy chồng bà, nếu không bà cho mày đẹp mặt."
"Đừng tưởng có mấy đồng tiền rẻ rách, tặng vài bộ da là có thể cướp bạn trai người khác, mày là cái đồ người thứ ba!"
Khúc Kim Tích: "..."
Cô coi kĩ ID, lục tìm trong trí nhớ, nhớ ra là một người bạn đã quen trong game này khi mới chơi. Đối phương giúp cô đánh quái, cô nhờ người nọ mà tăng được vài level nên đã tặng vài bộ da để cảm ơn.
Cô chơi game chỉ để luyện cấp, ít giao lưu với hội bạn trong game, mấy ngày không vào game, giờ mới vào đã nhận được tin nhắn riêng kiểu này.
Vốn Khúc Kim Tích không định để ý, song một ngọn lửa vô danh lại bỗng bùng lên trong dạ.
Đàn ông chẳng có mấy kẻ là tốt đẹp.
Bạn bè chẳng quen biết trên mạng, chưa từng có giao lưu gì mà đột nhiên lại có một cô bạn gái xa lạ nhảy ra mắng cô "cướp bạn trai", còn gã già hôn cô đêm qua thì thậm chí còn không buồn có lấy một câu giải thích, má nó đây chẳng phải lưu manh thì còn là gì!
Khúc Kim Tích càng đọc càng tức, gõ chữ cồng cộc:
"Này cô, bên này đề nghị cô nên đi khoa thần kinh khám bệnh đi!"
Gửi tin đi vẫn chưa hả giận, lại gõ thêm tin nữa:
"Ôm cái gã nhà cô cút được bao xa thì cút luôn đi, đừng có tới làm bẩn mắt bà!"
Sau đó trong cơn tức khí xóa tất cả bạn bè trong game.
Cuối cùng cơn giận đã xuôi xuôi.Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Giờ thì chẳng tâm trạng đâu chơi game nữa. Khúc Kim Tích lướt điện thoại vu vơ, lướt mãi lướt mãi bỗng thấy hơi sai sai, chầm chậm ngẩng đầu.
Tuyết rơi rồi.
Từ không cao thành phố lấp lánh ánh đèn, những bông tuyết trắng phơ phất buông rủ, cả không gian như mờ tối hẳn đi.
Khúc Kim Tích giơ tay, mấy bông tuyết đậu trên lòng bàn tay, lành lạnh, giây lát đã rã tan.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Cũng là trận tuyết đầu tiên từ khi cô tới với thế giới này.
Khi trận tuyết đầu mùa bỗng buông bức màn trắng rủ, tâm trạng bức bối bực dọc trong Khúc Kim Tích lập tức được xoa dịu.
Một chiếc xe chậm rãi trườn tới, cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt điển trai sáng sủa hiện ra.
"Hello, Khúc Kim Tích, nhớ anh không hả? Anh là Túc Hướng Địch này."
Khúc Kim Tích nhớ ngay. Là nam diễn viên đã đỡ cô trong lúc chụp ảnh tập thể ở đêm hội từ thiện lần trước.
"Đương nhiên nhớ rồi." Khúc Kim Tích rất ngạc nhiên, không ngờ sẽ gặp anh ở nơi này, cũng không ngờ đối phương nhận ra mình còn chủ động chào hỏi.
Họ chỉ mới nói với nhau vài câu trong đêm hội từ thiện lần đó, ngoài ra không còn liên hệ gì.
Trong xe nơi Khúc Kim Tích không nhìn thấy, một tay Túc Hướng Địch siết lại vì hồi hộp.
Anh vô tình trông thấy Khúc Kim Tích lúc chờ đèn đỏ.
Lúc đầu chỉ cảm thấy mặt hơi giông giống, không dám chắc có phải cô không. Vả lại dù gì Khúc Kim Tích cũng là một nữ nghệ sĩ, đêm hôm một mình ngồi ở đây là việc khó có khả năng.
Anh rời mắt.
Chốc sau lại nhìn sang, tình cờ Khúc Kim Tích ngẩng đầu vươn tay đón bông tuyết, gương mặt hé mở. Chẳng thế mắt anh còn cực tinh, chắc chắn đó chính là Khúc Kim Tích.
Túc Hướng Địch ngần ngừ độ tầm chục giây, cuối cùng bản năng chiến thắng lý trí, lái xe lại.
"Một mình em thôi à?" Túc Hướng Địch uốn lưỡi thật kĩ mới hỏi.
Khúc Kim Tích lắc đầu: "Em đang chờ bạn."
Túc Hướng Địch "ồ".
Không khí bỗng hơi khó xử.
Nếu Khúc Kim Tích đã ở đây chờ bạn, Túc Hướng Địch biết mình tiếp tục nấn ná thì cũng không hay. Nghĩ một thoáng, anh nảy ra một ý, vặn người với cây ô đặt trên ghế sau xe: "Tuyết rơi rồi, anh có dư ô này, em lấy dùng trước đi."
Đây là ý tốt của người ta, Khúc Kim Tích không tiện từ chối, nhận ô: "Cảm ơn anh, em add wechat anh nhé? Lần sau sẽ trả ô cho anh."
Thành công rồi!
Túc Hướng Địch mừng thầm. Không sai, anh chủ động cho mượn ô chính vì nhắm tới kết quả này – Túc Hướng Địch cho rằng với tính cách của Khúc Kim Tích, chắc chắn cô sẽ trả ô lại. Mà muốn trả ô, thế tất phải có phương thức liên lạc.
Anh đã cược đúng.
Túc Hướng Địch nói: "Em quét nick anh đi."
Cả hai kết bạn wechat. Mới làm xong, từ sau xe Túc Hướng Địch đã có một chiếc xe hơi màu đen lẳng lặng trờ tới. Khúc Kim Tích lơ đễnh nhìn sang, tức khắc va vào ánh nhìn tối tăm, sâu hút của người đàn ông trên ghế lái.
Khúc Kim Tích: "..."
Chân cô tự động lùi về sau hai bước, giãn rộng khoảng cách với Túc Hướng Địch.
Túc Hướng Địch nhìn qua kính chiếu hậu thấy có xe tới nhưng không trông rõ người trong xe là ai, cho rằng mình chắn đường người ta, đành cười với Khúc Kim Tích: "Anh đi trước nhé, một mình em nhớ chú ý an toàn."
"Dạ."
Túc Hướng Địch lái xe đi, mắt vẫn nhìn kính chiếu hậu, thấy cô gái đang đứng yên tại chỗ đã quay lưng đi về hướng chiếc xe đằng sau.
Túc Hướng Địch giật thót, giảm tốc độ ngoái nhìn ra sau. Song vì khoảng cách đã xa, lại vì ánh đèn tù mù mà chỉ có thể thấy Khúc Kim Tích lên chiếc xe đó, còn đâu không thể trông rõ người trong xe dài ngắn ra sao.
Không giống kiểu xe nữ giới hay lái.
Vậy tức là đàn ông.
Cô nói cô đang đợi bạn, người đợi lại là đàn ông...
Bạn trai ư?
Gượm đã —
Nhớ lời chị Trân quản lý đã nói, chẳng lẽ người trong chiếc xe đó là Thẩm Thính?!Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Túc Hướng Địch bỗng rất muốn quành lại nhìn thử, sau cùng nhịn xuống.
Anh chàng vỗ vào vô lăng, hơi nhụt chí. Không được, anh phải vờ như không nhìn thấy gì, không hay biết gì!
—
Khúc Kim Tích lên xe, đặt cây ô Túc Hướng Địch cho mượn lên ghế. Thẩm Thính liếc mắt nhìn: "Ai vậy?"
"Người anh không quen." Khúc Kim Tích chẳng buồn nghĩ đã đáp trả một câu.
Thẩm Thính nheo mắt, không vội khởi động xe ngay. Anh quay sang, cất giọng bình thản: "Em đang giận."
Khúc Kim Tích: "... Em đâu có dám."
Lần này Thẩm Thính càng chắc chắn hơn.
"Khúc Kim Tích."
Khúc Kim Tích dựng thẳng lưng, ngửa đầu theo phản xạ có điều kiện. Cặp mắt mở tròn xoe nhìn anh chăm chú.
Trước ánh mắt ấy, Thẩm Thính mắc kẹt hai giây.
Khúc Kim Tích: "?"
Thẩm Thính nuốt những lời định nói vào, mặt vô cảm: "Cái ở ghế sau cho em đấy."
Hể?
Khúc Kim Tích vội quay ra sau nhìn, thấy trên ghế có một cái hộp to: "Của em?"
Thẩm Thính: "Ừ?"
Khúc Kim Tích ngơ ngác rướn ra sau lấy hộp. Nhân cơ hội này, Thẩm Thính cau mày lom lom cây ô kia.
Anh không nhìn rõ người trong chiếc xe đằng trước là ai, nhưng có thể nhận ra đó là một tên đàn ông.
Một tên đàn ông đưa cô một cây ô?!
Cuối cùng Khúc Kim Tích với được cái hộp. Vỏ hộp in hình một con thỏ con đang gặm cà rốt. Cô nhanh nhẹn gỡ hộp —
Túi xách?
Khúc Kim Tích lấy cái túi xách vuông vức màu gạo trong hộp ra, nhìn logo, là một nhãn hiệu xa xỉ rất nổi tiếng, túi xách hiệu này giá thấp nhất cũng từ sáu con số trở lên.
Khúc Kim Tích dòm cái túi xách, lại ngó sang Thẩm Thính, hết ngó Thẩm Thính lại dòm về túi xách, cứ thế mất một lúc mới nói: "... Cái này là?"
Phản ứng của cô không giống như tưởng tượng của Thẩm Thính.
Anh bỏ cả giờ đồng hồ nghe cô nhân viên bán hàng lải nhải, cuối cùng chọn ra cái này, ấy thế ai kia lại chẳng hề có vẻ gì là ngạc nhiên hay mừng rỡ.
"..."
"Không thích?" Giọng nói đàn ông nghe hơi nặng nề.
Khúc Kim Tích ôm cái đầu toàn chấm hỏi, bỗng bóng đèn lóe lên trong óc, ngỡ ngàng không dám tin: "Trời ạ, anh đã liên hệ với nhãn hiệu này cho em làm đại diện?!"
Thẩm Thính: "..."
Anh điên rồi mới đi tặng túi xách cho cô.
Để ý thấy nét mặt Thẩm Thính, Khúc Kim Tích giấu gọn vẻ ngạc nhiên trên mặt, hơi ngại ngùng, bật cười hề hề: "Không phải anh mua tặng riêng em đấy chứ."
Tạm thời Thẩm Thính không muốn trả lời câu hỏi này.
Khoang xe lại chìm trong yên tĩnh. . Truyện Teen Hay
"..."
Im lặng đồng nghĩa thừa nhận, Khúc Kim Tích thầm hít hà trong bụng.
Thẩm Thính tặng cô một cái túi xách giá trị sáu con số?
Tại sao?
Mục đích là gì?
Chẳng lẽ...
Khúc Kim Tích bỗng bừng hiểu, bật thốt: "Không phải tại vì đêm qua đã mạo phạm em nên anh mới tính dùng cái túi xách này để xin lỗi đấy chứ?"
Hai bên trán Thẩm Thính giật lên đùng đùng, lạnh lùng nhìn cô: "... Im miệng!"
Má nó chứ xin lỗi.
Tác giả:
Thẩm Thính: Sao vợ thẳng đuột quá thế, thả thính không ăn.