Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 86:




Khoang xe lại chìm trong yên ắng. Không ai lên tiếng nói một lời.
Ngón tay Khúc Kim Tích vô thức nghịch nghịch logo thỏ con treo ngoài túi xách. Đôi mắt con thỏ chốc thì lật lên nhìn cô, chốc lại quay lưng với cô.
Cô có thể nhận rõ Thẩm Thính đang giận.
Nhưng người nên giận phải là cô chứ.
Hồi đêm qua là ai giở trò lưu manh xong trốn biệt hả.
Hơn nữa còn không phải lần đầu giở trò!
Khúc Kim Tích quyết định thực thi chính sách địch bất động ta bất động.
Trong xe ấm áp, không lâu sau cô đã thấy hơi nóng. Nghĩ một lát, cô đặt túi xách sang một bên, cởi cái áo phao ra.
Thẩm Thính quay đầu sang, nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề.
Khúc Kim Tích chững tay.
Làm gì vậy, cởi áo khoác thôi mà cũng phải nhìn.
Cô nín nhịn, cứng cỏi không lên tiếng.
Không ngờ Thẩm Thính lên tiếng phá tan sự yên tĩnh: "Túi xách tôi bảo Tần Tang chọn, chúc mừng em nhận được vai diễn mới."
Khúc Kim Tích bắt được ý khác ẩn trong lời này, tự động bỏ qua nửa câu đầu, đôi mắt lấp lánh rạng rỡ: "Ý anh là... đạo diễn Minh quyết định chọn em rồi?"
Thẩm Thính "ừ" khẽ một tiếng.
"Sao quyết định nhanh vậy?" Khúc Kim Tích vui quá quên cả giận, hỏi tiếp, "Chị Thu còn chưa nhận được tin."
Thẩm Thính: "Tôi hỏi."
Khúc Kim Tích: "!"
Ngó ánh mắt cô bỗng trở nên chột dạ, người đàn ông cong môi thành một nụ cười khó nhận rõ: "Anh ấy nói em diễn rất tốt, rất ít có."
Khúc Kim Tích nhủ bụng phải bình tĩnh, kế đó cong mắt trả lời: "Kiểm tra diễn xuất, em chưa từng sợ đâu đấy."
Tất nhiên Thẩm Thính biết khả năng của cô, tuy vậy...
Anh hỏi ra chiều bâng quơ: "Đạo diễn cho em đề gì?"
Khúc Kim Tích giật thót, đồ rằng có phải Thẩm Thính đã biết gì nên mới cố tình hỏi vậy.
Một mặt cô uốn lưỡi suy nghĩ kĩ càng, mặt khác quan sát phản ứng của Thẩm Thính.
"Một đề đơn giản thôi."
Không có phản ứng gì khác lạ, không thể nhìn ra.
Cô quyết định ra tay phủ đầu trước, không tiếp tục chuyện này nữa, đổi chủ đề: "Không phải anh đói rồi hả, chúng ta mau đi ăn thôi. Đã tan làm rồi, không bàn công việc nữa."
Thẩm Thính dễ dàng nhìn thấu "mưu kế" của cô, sau một thoáng suy nghĩ, anh tạm thời tha cho cô, khởi động xe chạy vào làn đường chính.
"Muốn ăn gì?"
Khúc Kim Tích lặng đi hai giây mới hiểu Thẩm Thính đang hỏi mình: "Tùy anh."
Món cô muốn ăn nhiều lắm à.
Cuối cùng Thẩm Thính lái tới một nhà hàng buffet hải sản. Khi sắp xuống xe, Khúc Kim Tích thấy anh không buồn che chắn bao bọc, không khỏi lo lắng: "Anh... anh cứ thế xuống xe hả?"
"Không thì sao?"
"Nhỡ bị nhận ra thì làm sao?" Không phải nhỡ đâu, mà là chắc chắn sẽ bị nhận ra.
"Nhận ra thì có làm sao?" Thẩm Thính vuốt phẳng nếp nhăn ở cổ tay áo, "Em là nhân viên của tôi, ông chủ đi ăn với công viên thôi, có vấn đề à?"
Nghe lời này hình như không vấn đề...
Trong khi Khúc Kim Tích vẫn còn băn khoăn, Thẩm Thính đã xuống xe. Cô đành phải gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, mặc cái áo phao dày cộp vào.
Nghĩ một hồi, xách cả cái túi xách trị giá sáu con số kia lên theo.
Mới định mở cửa, cửa xe đã tự bật mở trước, một đôi chân dài in rọi trong mắt.
Khúc Kim Tích vô thức nuốt nước miếng, lần đầu tiên được hưởng thụ phục vụ mở cửa xe từ Thẩm đại lão.
Tuyết đã rơi dày, mặt đất phủ một lớp màu trắng mỏng như đường cát trắng mịn mềm, người đàn ông điển trai đứng trong trời tuyết hệt người bước ra từ trong tranh.
Khúc Kim Tích lảng mắt đi, khép chặt vạt áo, chỉ để hở hai con mắt ra ngoài, vào nhà hàng cùng Thẩm Thính. May sao anh không phát bệnh đi ăn ở khu vực công cộng mà chọn một phòng riêng trên tầng hai.
Để tránh dầu mỡ bắn lên túi xách, Khúc Kim Tích đặt riêng túi xách ra xa.
Thẩm Thính liếc nhìn.
Hải sản nối nhau đưa lên, Khúc Kim Tích bận rộn một ngày cũng đã đói, cắm đầu ngồi ăn.
Thẩm Thính thong thả lột vỏ tôm, động tác từ tốn nho nhã. Thấy Khúc Kim Tích ăn say sưa, anh đủng đỉnh buông một câu: "Lần trước biến thành cá, liệu lần này có biến thành một con tôm hùm đất không nhỉ?"Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Phụt —
Khúc Kim Tích ho lên sặc sụa.
Người đàn ông khẽ nhướng mày.
Mãi mới thở đều được, cô uống từng ngụm nước hoa quả to, nhìn anh trách cứ: "Không được nói bậy!"
Đã mấy ngày không biến hình rồi, nếu thật sự biến thành tôm hùm đất như anh nói thì biết làm sao.
Mơ đi nhé!
Còn chẳng biết sẽ bị anh bắt nạt thế nào nữa đây.
"Anh mau ăn đi." Để bịt miệng Thẩm Thính, Khúc Kim Tích đẩy hết mớ tôm mình đã cực khổ bóc vỏ cho anh.
Thẩm Thính cong môi, lại cứ phải nói: "Không biến thành tôm hùm đất cũng đuợc, giơ chân múa càng suốt thật không dễ nuôi, biến thành..." Anh đảo mắt, dừng lại con thỏ con trên túi xách, "Một con thỏ con cũng không tệ."
Khúc Kim Tích: "..."
Cô muốn nhào tới bịt miệng anh!
Nói đến miệng... Khúc Kim Tích liếc nhanh qua môi Thẩm Thính, tai bỗng nóng lên, đỏ rần, âm thầm cắn răng, không để ý tới anh nữa.
Nhiệm vụ của cô giờ là ăn no uống đủ!
Khi hai người cùng ăn mà một người chỉ biết cắm đầu ăn điên cuồng, người còn lại có thể thế nào?
Thẩm Thính: "..."
Kết thúc bữa tối, hai người đi khỏi nhà hàng. Khi đi, Thẩm Thính bỗng gọi nhân viên phục vụ phụ trách gian phòng của họ tới.
Người nọ ra chiều kích động – từ khi Thẩm Thính mới tới cô ấy đã nhận ra ngay rồi, mà không chỉ nhận ra Thẩm Thính, cô ấy còn nhận ra cả Khúc Kim Tích nữa.
"Phiền em xóa những tấm ảnh mới chụp đi, được không?" Thẩm Thính nhìn cô gái chăm chú.
Cô nhân viên xấu hổ, thiếu điều ôm ngực thét to, nghe thấy yêu cầu của nam thần là mơ màng móc điện thoại, xóa sạch những tấm hình mới chụp trộm.
"Cảm ơn."
Cho đến khi không còn thấy bóng lưng hai người, nhân viên nọ mới bừng tỉnh: Trời ơi, sao mình lại để sắc đẹp mê hoặc mà xóa hết hình đi chứ!
Lên xe, Khúc Kim Tích vẫn rất ngạc nhiên: "Sao anh biết cô nhân viên đó chụp trộm?"
Không thấy cổ lấy điện thoại ra mà.
Thẩm Thính lườm cô: "Từ đầu đến cuối em chỉ biết có ăn, còn có thể chú ý đến việc khác?"
Khúc Kim Tích: "..."
Không tìm được lời phản bác.
Mấy giây sau mới không nhịn được nói: "Ai bảo anh gọi nhiều như vậy, không ăn hết thì lãng phí biết mấy."
Thẩm Thính mỉm cười nhắc nhở: "Món ăn là em gọi, số lượng là em quyết."
Khúc Kim Tích nín thinh.
Hình như đúng thế thật.
Bỗng có cái bóng phủ lên, Khúc Kim Tích ngẩng phắt đầu, thấy Thẩm Thính đã nghiêng nửa người sang. Cô vô thức ngả về sau, hai tay siết thành nắm đấm giữ trước người, đuôi mắt rướn lên vì kinh hãi: "Anh, anh muốn làm gì?!"
Thẩm Thính quét nhìn cô một cái, tay với qua người cô tới cái hộc nhỏ chỗ ghế phụ lái lấy một gói khăn giấy, đoạn co người về.
Khúc Kim Tích: "..."
Ngón tay thon dài rút một tờ khăn giấy, Thẩm Thính cất giọng nói không nghe thấy một cảm xúc phập phồng: "Em tưởng tôi muốn làm gì em?"
Khúc Kim Tích mím môi, phun ra hai chữ chỉ mình cô nghe thấy: "Lưu manh."
"Hử?"
"Không có gì." Khúc Kim Tích khống chế mình không được nhìn anh, cắn răng tức tối thắt chặt dây an toàn, song quả tim vẫn cứ tự động tăng tốc một cách kém cỏi.
Khi xe lăn bánh đều đều tiến lên, nhịp tim Khúc Kim Tích dần trở về bình tĩnh như trước đó. Bấy giờ điện thoại rung lên, cô lấy điện thoại ra xem, là một tin nhắn wechat mới – tin nhắn từ Túc Hướng Địch.
"Em gặp bạn chưa?"
Khúc Kim Tích cảm thấy anh diễn viên này đúng là tốt bụng. Họ chỉ mới quen nhau sơ sơ mà đối phương đã rất ga lăng, lo lắng vấn đề an toàn của cô khi phải chờ người một mình.
Cô bất giác nhoẻn cười, gõ chữ nhắn trả: "Em gặp rồi, cảm ơn ô của anh, lần tới sẽ trả cho anh."
Túc Hướng Địch: "Đừng khách sáo."
Khúc Kim Tích nhắn lại một meme, không ngờ Túc Hướng Địch cũng nhắn một meme đáp lại. Cứ nhắn tới nhắn đi như thế, hai bên bắt đầu cuộc chiến meme. Khúc Kim Tích hoàn toàn quên mất là trong xe còn có sự tồn tại của một người khác.
— Cô không có bạn bè, không dám quá thoải mái với Thẩm Thính, nhắn tin với Ngũ Lập Thu thì đa phần chỉ là về công việc, Tần Tang thì ngại vấn đề thân phận nên không thể vượt ranh giới.
Còn Dụ Đồng... lại càng không thể.
Do vậy đã rất lâu rồi Khúc Kim Tích không được thảnh thơi trò chuyện với bạn thế này.
Túc Hướng Địch bỗng gửi một meme chế từ hình Khúc Kim Tích làm cô phì cười. Chiếc xe bỗng rung lên, kế đó dừng lại.
Khúc Kim Tích giật mình, ngỡ ngàng nhớ ra người lái xe là Thẩm Thính.
Cô vội vã tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính, giải thích một cách rất lạy ông tôi ở bụi này: "Chị Thu mới gửi em mấy hình động mắc cười lắm."
Chị Thu ơi em xin lỗi, chị cứ đổ vỏ trước đi nhé.Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Thẩm Thính bỗng bật cười. Trừ những khi biến hình, Khúc Kim Tích chưa từng thấy anh cười như vậy. Bình thường không bao giờ Thẩm Thính có nét mặt thái độ như thế. Chuông cảnh báo réo inh ỏi, lập tức cô chỉ muốn tông cửa chạy trốn.
"Có phải em rất sợ tôi?" Thẩm Thính nhìn cô chăm chú, hỏi một cách dịu dàng.
Khúc Kim Tích ngồi thẳng lưng, thành thật trả lời: "Sao em có thể sợ anh được."
Thẩm Thính tháo đai an toàn, kề sát vào cô.
Lại nữa?!
Khúc Kim Tích chớp mắt liên hồi, mông nhấp nhổm dịch dần ra sát cửa xe, lắp bắp chống chế: "Anh muốn lấy gì? Em lấy cho anh?"
Cạch.
Thẩm Thính ấn vào chỗ nào đó, ghế Khúc Kim Tích bỗng ngả nằm ra sau, kéo cả người cô nằm xuống.
Tư thế này thực sự khiến người ta rất bất an. Khúc Kim Tích giãy giụa muốn vùng dậy nhưng không thành công – một bàn tay ấn cô xuống.
Nhìn người đàn ông điển trai gần kề gang tấc, cô nghệt mặt, bị đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chặp tới nỗi toàn thân tê dại, đầu kêu lên ong ong: "Thẩm Thẩm Thẩm Thính anh muốn làm gì!"
"Anh anh anh đừng có làm bậy, chuyện đêm đêm đêm qua em còn chưa có tính sổ với anh đâu đấy!" Hành vi quá mức khác thường của Thẩm Thính làm cô sợ không thể nói trôi chảy.
"Đêm qua có việc gì?" Đôi mắt Thẩm Thính dần trở nên đậm màu, bỗng cúi đầu, thình lình mổ nhẹ lên môi cô một cái không báo trước. Khi lại ngẩng đầu, vô vàn cảm xúc cuộn lên trong mắt, "Ý em nói cái này?"
Đôi mắt xinh đẹp của Khúc Kim Tích mở tròn vì kinh hãi, môi run run cứng người nhìn anh, hoàn toàn không thốt được một lời.
"Không nói à?"
Anh lại cúi đầu mổ thêm cái nữa, lần này sức đã mạnh hơn. Khúc Kim Tích cảm thấy cơn đau nghiền ép, ngũ giác đã biến mất lại một lần trở về thân thể.
"Anh anh anh..." Cô lắp bắp mãi không nói được, kế đó viền mắt dần đỏ hoe, "Thẩm Thính, anh quá đáng lắm!"
Thẩm Thính chững người.
Những cảm xúc dồn nén cả ngày trong Khúc Kim Tích không dễ gì mới tiêu bớt nhưng giờ đã bị hành động của gã già này khơi lên toàn bộ, còn tệ hại hơn trước đó.
"Anh dựa vào đâu mà muốn hôn thì hôn, muốn ghẹo thì ghẹo! Cứ cho, cứ cho anh là người giám hộ của tôi thì cũng không thể quá đáng như thế! Anh coi tôi là cái gì hả?!"
Cùng lúc câu nói này thốt ra, Khúc Kim Tích cũng mất khống chế khóc òa.
Đôi mắt Thẩm Thính hiếm khi lộ vẻ lúng túng.
"Tôi..."
Lời anh chưa kịp thốt, Khúc Kim Tích đã lại khóc dữ hơn, nước mắt tuôn tràn mãi không ngừng nghỉ — một nửa vì tức, nửa kia vì sợ.
Thẩm Thính bỗng giơ tay che đi đôi mắt đỏ ửng của cô, nhắm mắt thở dài, tiếng như than thở: "Trên chứng nhận kết hôn, tên em ở cạnh tên tôi, em nói tôi coi em là gì?"
Dứt lời, cảm xúc ở tay đã chợt sai sai.
Thẩm Thính mở bừng mắt.
Cô gái nằm trên ghế đã biến mất, thay vào đó là một cục trắng bông bông, lăn lông lốc trượt xuống khỏi ghế.
Hai giây sau, một đôi tai dài trắng mướt run run nhú ra từ dưới gầm ghế.
Thẩm Thính: "..."
Tác giả:
Nhà báo: Thầy Thẩm, lần đầu tiên tỏ tình là khi nào? Đối tượng tỏ tình là ai?
Thẩm Thính: Một con thỏ.
Nhà báo:????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.