Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 89:




Đêm hôm ấy, Khúc Kim Tích vinh hạnh được lên phòng ngủ riêng của Thẩm Thính ở tầng hai.
Thực ra không phải vinh hạnh gì, mà là – cô bị Thẩm Thính bế lên, tự do thân thể bị giam cầm.
Lý do vì đuôi cô bị thương, không yên tâm để cô một mình trong phòng, nhỡ đâu lại xảy ra việc như lần trước biến thành vịt con, phải làm phiền Lâm Thiên Hà nữa thì thật không hay.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô phải cảm ơn người giám hộ quan tâm quá cơ.
Thẩm Thính đặt cô lên giường, mình cũng lên giường, kế đó mở hộc tủ, lấy một cặp mắt kính bảo vệ mắt ra đeo vào, thuận tay nhấc cuốn kịch bản đặt trên tủ đầu giường.
Bấy giờ Khúc Kim Tích mới biết hóa ra mỗi tối Thẩm Thính cũng đọc kịch bản trước khi đi ngủ.
Gượm đã, kịch bản?
Cô ló đầu sang dòm thử xem cuốn kịch bản của Thẩm Thính tên gì.
Cô biết Thẩm Thính bận rộn việc công ty, thời gian gần đây đã hoãn hết các việc trong showbiz, còn tưởng trong thời gian ngắn anh sẽ không nhận kịch bản.
Thẩm Thính thoáng liếc sang, nom bộ dạng cô nhảy lên nhảy xuống cố gắng dòm trộm, lại rất rộng rãi quay mặt bìa kịch bản cho cô xem.
"Tình cố nhân".
???
Khúc Kim Tích kêu lên một tiếng nghi hoặc. Với sự hiểu biết của cô về Thẩm Thính, chỉ từ tên kịch bản thì hình như phim này không phải phong cách của anh.
"Bộ phim cuối cùng của đạo diễn Trần Minh Hà, tôi đóng một vai khách mời." Thẩm Thính giải thích.
Trần Minh Hà là tiền bối gạo cội trong giới đạo diễn, cũng là quý nhân đầu tiên Thẩm Thính gặp khi vào nghề, có ơn tri ngộ, thảo nào anh lại nhận vai khách mời.
Khúc Kim Tích quay sang bấm điện thoại. Ban nãy chị Thu đã nói sẽ gửi kịch bản cho cô. Đến cả Thẩm đại lão mà còn phải đọc kịch bản trước khi ngủ, cô đây mà lười biếng thì ngại lắm.
Hơn nữa cô vẫn mãi tò mò không biết rốt cuộc kịch bản được viết riêng cho Mao Y Xảo là kịch bản thế nào.
Xét ra màn hình điện thoại vẫn hơi nhỏ, không tiện đọc lắm. Khúc Kim Tích đang thao tác, một cái máy tính bảng bỗng được thảy sang.
Màn hình máy tính bảng to hơn, tiện đọc hơn màn hình điện thoại.
"Chít." Cảm ơn nha.
"Không cần khách sáo."
"..."
Anh lại có thể nghe hiểu?!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một người một thỏ ai lo việc nấy trong yên lặng, không gian hài hòa một cách lạ lùng.
Kịch bản tên "Trúc sinh vật ngữ", bối cảnh cốt truyện kéo dài từ thời dân quốc đến thời hiện đại, chủ yếu kể về nữ chính Trúc Sơ Tâm vốn là một cây trúc yêu tu hành nhiều năm. Trúc vốn vô tâm, lại vì một người hết lòng chăm bón mà thành vật hữu tình.
Yêu thì luôn mong được thành người, do đó Trúc Sơ Tâm hóa thành hình người, qua lại hẹn hò với gã công tử nhà giàu Lục Ngôn An.
Song người, yêu khác biết, tình cờ quân Nhật tiến đánh, vì bảo vệ tính mạng bản thân Lục Ngôn An đã nghe theo những lời xúi giục của yêu đạo, cho rằng cống nạp Trúc Sơ Tâm cho giặc là có thể thoát mạng.
Mục đích của yêu đạo rất đơn giản. Gã muốn yêu đan của Trúc Sơ Tâm. Có được một viên yêu đan, tu vi của gã sẽ lập tức tăng lên một cấp bậc, trở thành người đứng đầu đạo tông, không sợ bất cứ con yêu nào.
Trúc Sơ Tâm một lòng yêu thương chờ đợi tình lang cùng mình sánh bước bên nhau, không ngờ lại chờ được vô số quân giặc. Thậm chí để nàng không có sức phản kháng mà gã còn bỏ bùa mê vào trong thức ăn của nàng. Uống phải nước bùa, Trúc Sơ Tâm gần như mặc người xâu xé.
Để tránh cảnh chịu nhục, nàng phun một mồi lửa thiêu đốt chính mình.
Trăm năm trôi qua, vùng đất cháy đen năm nào lại mọc lên một cây trúc xanh. Thế kỷ 21, nam chính Cố Tầm An về quê tảo mộ, trượt chân rơi xuống vách núi, sau đó phát hiện dưới vách núi có một cây trúc non mới mọc nhưng màu đã ngả vàng, vô ý rút bật gốc cả cây trúc lên.
Hành động này đã thức tỉnh Trúc Sơ Tâm. Ký ức năm xưa trở về, nàng lại hóa thành hình người, song vì vết thương quá nặng nên thực lực nay không bằng một phần xưa kia.
Nàng cần khôi phục sức lực, còn muốn báo mối thù xưa. Song trăm năm đã qua đi, thời dân quốc đã kết thúc, Lục Ngôn An bấy giờ nay đã hóa thành một nắm đất vàng, nàng biết phải làm sao mới có thể rửa sạch oán hận chất chứa cõi lòng, tìm lại lòng dạ vô tâm thuở ban sơ?
Đây là cốt truyện đại khái, từ đây có thể biết được trong phim, Trúc Sơ Tâm có hai kiểu tính cách. Ban đầu là cô gái ngây thơ ngọt ngào, trăm năm sau tìm lại ký ức, tắm máu trở về, tính cách đã thay đổi trời vực.
Kiểu xây dựng tính cách này đã xuất hiện trong rất nhiều phim điện ảnh truyền hình, không thể coi là mới mẻ. Nhưng không biết có phải do bút lực của biên kịch quá tốt hay không mà chỉ mới đọc sơ cốt truyện, lại coi thêm giới thiệu nhân vật sơ lược và vài tập kịch bản đầu, Khúc Kim Tích đã rất thích nhân vật Trúc Sơ Tâm này.
Có lẽ đây chính là sức hút của biên kịch vàng, mỗi một chữ đều có thể níu chặt tim người đọc, tự nhiên khiến người ta nhập tâm vào đó.
Khúc Kim Tích đọc mãi đọc mãi, hốc mắt đã đỏ bừng tự lúc nào.
Thỏ khóc như thế nào?
Thẩm Thính đã có vinh hạnh được thấy.
"Sao vậy?" Anh nâng thỏ con lên, đôi mắt sẵn đã hồng hồng lúc này chuyển sang đỏ quạch, càng giống hệt viên hồng ngọc trong suốt lấp lánh.
Lớp lông trắng mượt dưới đôi mắt bị nước mắt thấm ướt. Thẩm Thính câm nín thoáng chốc, ngó sang màn hình vẫn tỏa sáng, rút khăn giấy lau cho cô: "Mới coi hai tập đầu đã khóc rồi."
Khúc Kim Tích kêu một tiếng rầu rầu.
Thẩm Thính cong môi, với một diễn viên có tài, nhập tâm nhanh chính là yêu cầu căn bản.
Tuy không nói nhưng bỏ qua yếu tố cá nhân, anh vẫn luôn đánh giá rất cao năng lực nghề nghiệp của Khúc Kim Tích.
"Được rồi." Thẩm Thính đặt kịch bản của mình xuống, cũng tịch thu máy tính bảng, "Giờ muộn rồi, mai hẵng đọc tiếp."
Chưa để thỏ con kịp tỉnh hồn, anh đã ấn công tắc tắt đèn, nằm xuống, để mặc cơ thể bé nhỏ mượt lông làm ổ trong ngực, lên xuống nhấp nhô cùng những nhịp thở của anh.
Anh không đặt bé thỏ trắng sang bên cạnh, thỏ trắng cũng không tự nhảy sang, chỉ cục cựa mấy cái như thăm dò rồi nằm im bất động.
Bé thỏ trắng và Thẩm Thính trải qua tổng cộng hai ngày rưỡi bên nhau hòa bình.
Ban ngày Thẩm Thính đi làm, Khúc Kim Tích thì ở nhà đọc kịch bản.
Thẩm Thính chừa đủ đồ ăn cho cô, hai cái máy tính bảng đã sạc đầy điện, đủ cho cô thay phiên sử dụng.
Khúc Kim Tích tốn mất hai ngày để đọc hết kịch bản. Bây giờ cô không thể cầm bút, không tiện viết ghi chép, chỉ chầm chậm suy nghĩ khắc ghi trong lòng.
Đến 3 giờ nửa đêm, Khúc Kim Tích nằm mơ thấy toàn những tình tiết trong "Trúc sinh vật ngữ", đang mơ bỗng cảm thấy một nguồn nhiệt nóng rẫy sục sôi càn quét cơ thể — biến hình nhiều rồi, cảm giác này đã không thể quen thuộc hơn nữa.
Ý thức được mình còn nằm đè lên ngực Thẩm Thính, Khúc Kim Tích cả kinh bật dậy, quyết định nhân lúc chưa biến hình mà nhảy sang bên cạnh.
Đã chậm.
Khi cô bừng tỉnh, việc biến hình đã hoàn tất.
Thẩm Thính đang ngủ say bỗng thấy bị vật nặng đè lên, bừng mở mắt. Trong bóng đêm, hai gương mặt gần kề sát rạt, hơi thở ràng bọc vào nhau. Toàn thân Khúc Kim Tích nằm đè lên người anh.
Đôi mắt đàn ông chưa thực sự tỉnh táo dần nổi cuộn những tình cảm dữ dội, bàn tay to lớn gần như mất ý thức, tự động giữ chặt phần hông mảnh khảnh của người trong lòng.
Không khí bỗng thay đổi.
Khúc Kim Tích nuốt nước bọt. Cô muốn cử động, nhưng dây thần kinh phụ nữ nào đó lại khiến cô không dám cử động.
Có lẽ vì đã cách nhau quá gần, dầu trong không gian tối mịt cô vẫn có thể nhìn rõ những đường nét nhòe mờ trên mặt anh.
Lúc ngủ người này vẫn điển trai như thế.
Cô không thể không thừa nhận, trong số những người đàn ông mình từng gặp, bất kể khuôn mặt, thần thái hay vóc dáng, Thẩm Thính luôn là người hoàn hảo nhất, không ai so bằng.
Không khí cứ nóng dần lên mỗi lúc, những ngón tay Khúc Kim Tích chống trên người Thẩm Thính bất giác cựa quậy, cuối cùng đầu hàng trước tiên, lí nhí nói: "Ờm... anh thả em xuống đi được không?"
Bẵng lâu sau, Thẩm Thính lên tiếng, giọng khản đặc: "Khúc Kim Tích..."
Hơi anh phả ra khiến Khúc Kim Tích hoảng hốt quay đầu đi, đôi môi mềm mại lướt qua gò má đàn ông.
Ngay giây sau, người đàn ông bỗng trở dậy, Khúc Kim Tích chỉ thấy như trời đất chao đảo, hai cơ thể để hoán đổi vị trí.
Tư thế này khiến người ta vô cùng hoảng loạn và bồn chồn. Khúc Kim Tích lắp bắp nói không ra câu: "Anh anh anh..."
"Có phải em đã quên chúng ta là vợ chồng?"
"... Dạ?"
Người đàn ông khẽ ngửa lên, làm giãn rộng khoảng cách giữa hai người, chậm rãi nói: "Đã vậy, có phải em nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rồi không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.