Nước trút xuống làm văng những giọt li ti, người đàn ông ngửa gương mặt điển trai mặc dòng nước xối toàn bộ cơ thể, huyết dịch đang sục sôi bên trong dần nguội bớt.
Xối nước hết mấy phút, Thẩm Thính mới tắt vòi nước, đi ra trước gương, lau sạch hơi nước ngưng tụ trên kính. Đôi mày ướt nước của người trong gương tỏa ra đôi phần bất lực.
Anh hiểu rất rõ tình cảm của mình với Khúc Kim Tích.
Thẩm Thính vẫn luôn là một người bình tĩnh. Mà nay mọi lần không bình tĩnh ở anh, tính ra đều là vì Khúc Kim Tích.
Là một anh chàng chưa từng thích con gái cũng chưa từng theo đuổi con gái, phương thức theo đuổi của Thẩm Thính cũng khác đa số người.Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Nếu thật phải nói rõ, thì hẳn là kiểu cách theo đuổi ngượng ngùng nửa vời của thẳng nam – thích em đấy, lại cứ nhất quyết không chịu nói, không thể hiện ra.
Không ai chỉ cho anh cách theo đuổi người khác, do đó anh chỉ biết tự mày mò nhờ bản năng.
Khúc Kim Tích là của anh, anh dám chắc điều này.
Tuy thế, cô sợ anh, thậm chí anh còn không dám chắc liệu cô có thích anh hay không.
Điều này khiến Thẩm Thính hơi nản lòng, cũng phần nào thấy sức mình không đủ. Anh nhìn mình trong gương với gương mặt không biểu cảm, hồi tưởng về khoảnh khắc mất khống chế trước đó, cụp mắt thở dài.
Đàn ông ba mươi, lúc này chỉ có thể một mình rầu rĩ trong phòng tắm, buông thả những cảm xúc rối rắm không chỗ trút và cả... giải tỏa.
—
Khúc Kim Tích khép cái áo mỏng dính đè chặt cánh cửa, từ từ trượt xuống, vô thức cắn ngón tay.
Mọi thứ loạn hết rồi.
Cô bị sắc đẹp che mờ mắt rồi.
Mặt đỏ lừ, trong óc cô không ngừng tái hiện cảnh tượng hương sắc mới mấy phút trước. Đôi môi bỏng rẫy, bàn tay rực lửa, ham muốn đè nén rồi lại bùng cháy... Cô vén áo, trên làn da trắng ngần in hằn mấy dấu ngón tay bắt mắt.
Mặt Khúc Kim Tích càng nóng tợn, hô hấp như nghẽn đặc, đặt mông ngồi bịch xuống đất bắt đầu hít thở sâu.
Nhưng dẫu là thế thì vẫn cứ cảm thấy thiếu thốn dưỡng khí. Cô nghĩ có lẽ trong phòng nóng quá rồi, bèn mở cửa sổ. Gió lạnh ùa vào, cô rùng mình, cơn nóng ran vẫn hoài râm ran khắp trong cơ thể nhờ thế mà giảm đi nhiều.
Bình tĩnh một lát, đến khi cảm thấy người ngợm trở lạnh, Khúc Kim Tích mới đóng cửa sổ, quẳng mình lên giường.
Song cứ hễ nhắm mắt là lại thấy tên già đã cám dỗ cô kia.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô bọc kín chăn thét gào trong im lặng, dường như làm vậy thì có thể đá bay bóng hình quấy rối kia ra khỏi tâm trí.
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích có tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy.
Thuở xưa vì bôn ba kiếm tiền, Khúc Kim Tích đã học đủ thứ kỹ năng, chẳng còn thời gian mà yêu đương hò hẹn. Mà cứ cho có anh nào đó tỏ tình hoặc thổ lộ ý muốn qua lại, cô cũng đều thẳng thừng từ chối.
Yêu đương thì có gì hay? Đàn ông thì có gì tốt? Làm sao bằng niềm vui tiền tươi bạc trắng mang tới được?
Tất nhiên là thi thoảng trông thấy mấy cặp tình nhân hạnh phúc mặn nồng, cô vẫn sẽ sinh ra ý nghĩ hâm mộ trong một thoáng chốc. Thoáng chốc qua đi, cô bình tĩnh trở lại, nên làm gì cứ làm thế đó.
Cô vẫn luôn cho rằng mình có sức kháng cự mạnh mẽ trước sắc đẹp, tuy rằng mấy lần trước đều đã thất thủ bị nhan sắc của Thẩm Thính mê hoặc song đều dừng lại kịp lúc.
Không ngờ lần này...
Suýt chút nữa!
Chỉ suýt chút nữa thôi!
Khúc Kim Tích tự sỉ vả mình trong lòng.
Cứ thế nữa thì không ổn.
Sở dĩ Thẩm Thính thay đổi thái độ với cô chính là vì cô có thể biến hình, anh coi cô là thú cưng. Trước giờ cô chưa từng cảm thấy Thẩm Thính có thể thích mình. Anh ghét nguyên chủ như thế, hơn nữa từ khi xuyên tới đây cô cũng chẳng hề làm gì cả.
Khúc Kim Tích trở mình nằm bò ra giường, vắt óc suy nghĩ, có lẽ thủ tục ly hôn đã chuẩn bị xong cả rồi.
Trước đó vì xảy ra tai nạn xe và chuyện biến hình nên tạm hoãn, bây giờ... Dù sao thì chỉ cần cô chú ý hơn là xong, không nhất thiết phải có người giám hộ.
Cho dù... cho dù cần người giám hộ, vậy cũng có thể kết thúc quan hệ vợ chồng của họ trước.
Nếu không lần sau mà Thẩm Thính lại đột ngột yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, lần này cô trốn được, nhưng lần sau thì có trốn được nữa không?
Cộc cộc cộc.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Dòng suy nghĩ miên man của Khúc Kim Tích bị cắt đứt. Cả căn hộ chỉ có cô và Thẩm Thính, người gõ cửa còn ai vào đây nữa?
Cô rụt đầu vào trong chăn, không lên tiếng.
Mấy giây sau, tiếng Thẩm Thính bình thản vang lên: "Nếu đã biến về rồi, thế đặt vé máy bay về quê tảo mộ đi, đặt xong thì báo tôi."
Khúc Kim Tích không hé răng, dỏng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài. Một lúc sau, cô nghe tiếng bước chân xa dần, biết Thẩm Thính đã về tầng hai.
Cô thở ra một hơi.
Suýt thì quên chuyện về quê. Tuần trước cụ Thẩm đã cất công tới chỉ để nhắc chuyện này.
Ngày mai là phải về rồi.
Thẩm Thính về quê cùng cô, vậy chẳng phải hai người sẽ phải sớm chiều bên nhau chí ít là hai đến ba ngày?
Khúc Kim Tích nuốt nước bọt, không muốn cho Thẩm Thính về cùng mình.
Tuy thế... Hình như trong thâm tâm cô vẫn hơi hy vọng anh về cùng.
Điên mất.
Khúc Kim Tích chôn đầu dưới gối, quyết định không thèm nghĩ nữa, ngủ trước rồi tỉnh dậy lại bàn!!!
Sau đó thì nằm mơ.
Chết nỗi là, nội dung cô mơ lại là việc ban nãy chưa hoàn thành với Thẩm Thính. Khúc Kim Tích sợ hãi giật tỉnh, ôm chăn ngồi dậy, xoa nắn gò má nóng rát.
Điện thoại và máy tính bảng đều ở trên tầng hai, không thể biết giờ đã là mấy giờ. Nhưng trời ngoài kia đã sáng trưng, có lẽ không còn sớm.
Giờ này chắc chắn Thẩm Thính đã đi làm rồi.
Khúc Kim Tích bắt mình phải bình tĩnh.
Cũng đâu phải thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi chưa hiểu chuyện gì. Phụ nữ trưởng thành rồi, phải thản nhiên với chuyện này hơn chứ.
Tuy cô chưa từng yêu đương, cũng chưa từng có tiếp xúc thân mật với anh nào khác ngoài Thẩm Thính, song cô đã là một người phụ nữ trưởng thành. Do vậy đêm ngủ nằm mơ thấy mấy cảnh không trong sáng gì gì kia không phải việc gì quá to tát.
Hơn nữa chuyện không nên xảy ra vẫn chưa xảy ra, không nhất thiết phải nghĩ nhiều.
Khúc Kim Tích thả lỏng, bộ đồ nhăn nhúm trên người vẫn còn là bộ đồ trước đó. Cô vội vớ cái áo ngủ ráo sạch, định bụng đi tắm.
Ra đến phòng khách, cô cả kinh.
Khúc Kim Tích: "..."
Ai nói cho cô biết tại sao cái tên ngồi ôm máy tính trên sô pha phòng khách kia lại còn ở đây?
Cô ngó cái đồng hồ treo tường. Đã là mười một giờ hai mươi hai phút. Giờ này đáng lý anh ta phải ở công ty chứ!
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Thính ngước mắt nhìn sang.
Cái ngáp sắp ra khỏi miệng Khúc Kim Tích lập tức biến thành nấc cụt.
Thẩm Thính bình thản cụp mắt về, không nói chuyện.
Khúc Kim Tích nhân lúc này lao vào phòng tắm.
Tắm hết cả nửa tiếng đồng hồ mới đi ra.
"Đặt vé máy bay đi." Thẩm Thính nói mà không ngẩng đầu.
Khúc Kim Tích "dạ".
Điện thoại đặt ngay trên bàn trà ở không xa anh. Khúc Kim Tích dịch lại. Thẩm Thính gõ chữ trên bàn phím máy tính, không nhìn cô lấy một cái.
Trước thái độ thản nhiên của anh, Khúc Kim Tích lại thả lỏng, cầm điện thoại tìm kiếm đặt vé: "Nhanh nhất là hai rưỡi chiều, có được không?"
"Ừm."
"Thế em đặt nhé?"
"Được."
"..."
Khúc Kim Tích rì rì chưa đặt vé, do dự tới lui, cuối cùng đàn áp gợn sóng trong lòng, vẫn cảm thấy đừng nên để Thẩm Thính về cùng mình là tốt nhất: "Ờ thì... anh bận rộn như vậy, không bằng..."
Thẩm Thính ngẩng lên, đôi mắt đen đặc nhìn thẳng vào cô.
Khúc Kim Tích không thốt nổi những lời tiếp theo.
Cô cắn răng: "Thực ra bây giờ em đã không dễ biến hình như trước rồi, sức khỏe ông nội giờ cũng rất ổn định. Nên là, nên em cảm thấy... em cảm thấy chúng ta có thể ký thỏa thuận ly hôn rồi."
"Không phải anh đã ký rồi à, chỉ còn thiếu chữ ký của em, giờ em có thể lập... lập..." Tiếng cô mỗi lúc một nhỏ dần, đến khi tắt hẳn – vì người đàn ông đối diện đã khép máy tính lại, kế đó đứng dậy.
Áp lực dồn ép tới.
Bất ngờ là, người đàn ông chỉ chỉnh lại tay áo và góc áo, không bước về phía cô. Cô ngẩn người nhìn anh.
Mấy giây sau, anh mở nút cúc trên cùng của chiếc sơ mi, cất tiếng: "Về việc ly hôn, tôi không đồng ý."
Tim Khúc Kim Tích nhảy lên đánh thịch, ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"
Thẩm Thính liếc cô một cái: "Em muốn ly hôn là ly hôn, muốn không ly hôn là không ly hôn, làm gì có chuyện tốt như thế." .
||||| Truyện đề cử: Kiếm Nghịch Thương Khung |||||
"Đặt vé lúc hai rưỡi chiều, giờ thì đi thay đồ thu dọn hành lý đi, một tiếng sau chúng ta xuất phát." Anh bước thẳng vào bếp, bổ sung một câu, "Sáng sớm ông đã gọi điện giục một lần rồi đấy."
Khúc Kim Tích đứng yên tại chỗ, cuối cùng đành lủi thủi về phòng.
Khi thu dọn đồ đạc xong đi ra, trong phòng ăn đã bày sẵn bữa trưa. Thẩm Thính quấn tạp dề, liếc cô một cái. Khúc Kim Tích ngoan ngoãn đi sang. Ba món một canh, vô cùng phong phú dinh dưỡng.
Cả hai dùng bữa trong im lặng. Khúc Kim Tích tự giác đi rửa bát, rửa xong đi ra lại thấy Thẩm Thính đã mở va li của cô ra, nhét quần áo của mình vào.
Khúc Kim Tích: "???"
Cạch một tiếng, Thẩm Thính đóng cái va li hồng lại, thản nhiên rút cần kéo: "Thu dọn xong rồi?"
Khúc Kim Tích gật đầu.
"Còn cần dọn gì nữa không?"
Khúc Kim Tích lắc đầu.
"Đi thôi."Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Khúc Kim Tích vội đi lấy túi xách. Vốn là định lấy cái túi mình thường đeo nhưng bỗng liếc thấy cái túi nhỏ màu ngà, tay tự động vươn tới lấy, đeo lên, theo sau Thẩm Thính đi ra cửa.
Thẩm Thính thấy cô đeo cái túi xách đó, khóe môi khẽ cong.
—
Nhà cũ của nguyên chủ nằm trong một thôn làng nhỏ ở thành phố M, phải đáp máy bay đến thành phố M rồi mới bắt xe tới thôn. Máy bay bay mất ba giờ đồng hồ, không thể kịp về thôn trong ngày, buộc phải tìm khách sạn ngủ lại thành phố M.
Khúc Kim Tích cố tình không đặt ghế ngồi cạnh Thẩm Thính – cô đặt cho Thẩm Thính khoang hạng nhất, đặt cho mình khoang thương gia.
Đến sân bay, Thẩm Thính mới biết cô sắp xếp như vậy.
Hơn nữa vừa đến sân bay là Khúc Kim Tích chủ động giữ khoảng cách tối thiểu mười mét với Thẩm Thính, cứ cho có người nhận ra Thẩm Thính cũng cam đoan không thể chú ý tới cô.
Thẩm Thính kéo va li hồng nhìn Khúc Kim Tích thậm thụt lén lút đằng xa, bật cười vì tức!
"Hình như người đó là Thẩm Thính."
"Không thể đâu, sao Thẩm Thính có thể một mình tới sân bay được."
"Đúng thật, chắc chỉ là mặt mũi giống chồng mình thôi."
"Sao Thẩm Thính có thể kéo va li hồng được. Ẻo lả chết được, không phải phong cách của anh ấy."
"Nhưng đúng là rất giống mà, mấy cậu coi hình trên mạng đi, phải nhìn bóng lưng y chang luôn không?"
"... Đờ mờ, không phải chứ."
......
Khúc Kim Tích cảm thấy tách ra đi quả là quyết định sáng suốt nhất của cô. Nhìn xem, quả nhiên Thẩm Thính bị nhận ra rồi.
Một truyền mười, mười truyền trăm, một đám con gái bu lại xúm xít.
Người tới nhiều, những người qua lại xung quanh thấy cảnh ấy cũng không nén được lòng tò mò, thế là người vây quanh lại nhiều hơn nữa.
Gương mặt sau kính đen khẩu trang của Thẩm Thính đen như đít nồi. Trước những câu hỏi của fan, anh đáp lại: "Về quê tảo mộ cho người nhà, làm ơn nhường đường, đừng chen nữa, có được không?"
Được đáp lại, mấy cô gái kêu lên hưng phấn. May mà đa số vẫn khá lý trí, không chen chúc quá mức.
Lợi dụng ưu thế chiều cao, Thẩm Thính trông thấy Khúc Kim Tích đang đứng bên một tấm poster ở phía chếch bên phải đằng trước, bọc kín mình bằng cái áo phao dày cồng kềnh, chỉ để hở mỗi hai con mắt, đến ma cũng không thể nhận ra.
Thẩm Thính: "..."
Nếu anh không đoán sai, đoan chắc cô nàng này đang điên cuồng cười trộm.
Chốc sau, đôi mắt sâu thẳm bỗng híp lại — ở nơi anh nhìn thấy, một anh chàng trẻ tuổi tiếp cận Khúc Kim Tích, vươn tay vỗ vỗ vai cô.