Lưu Thanh Thanh mới đi máy bay lần đầu tiên. Vì lo khoang phổ thông đông người chen chúc, không quen được, mà khoang hạng nhất thì lại quá đắt nên Lưu Thanh Thanh đã mua vé hạng thương gia giá cả vừa tầm.
Cô cố hết sức không để mình thể hiện ra vẻ lúng túng khi ngồi máy bay lần đầu, vừa đặt mông xuống chỗ ngồi là bắt đầu lấy điện thoại ra bấm.
Trên máy bay có wifi, có thể sử dụng điện thoại ở chế độ máy bay. Để giảm bớt sự căng thẳng hồi hộp, Lưu Thanh Thanh chọn cách chuyện gẫu với bạn.
Lưu Thanh Thanh: "Hình như mình gặp ngôi sao đó."
Bạn: "Đờ mờ, may dữ vậy, mình ngồi máy bay bao nhiêu lần rồi mà chưa có gặp ngôi sao nào bao giờ đâu."
Bạn: "Cậu gặp ai vậy?"
Lưu Thanh thanh: "Thì cái anh đóng phim cổ trang cậu mê như điếu đổ đấy, mình đâu biết tên anh ta là gì."
Bạn: "!!! Không phải cậu gặp Địch Tử nhà tớ rồi chứ." Lập tức gửi sang một tấm hình Túc Hướng Địch.
Lưu Thanh Thanh phóng to hình ảnh, kế đó len lén liếc ra đằng sau, vã mồ hôi chụp lén được tấm hình gửi cho bạn.
Lưu Thanh Thanh: "Cậu coi coi phải không."
Bạn: "Aaaaaaa, đúng là anh ấy! Sao cậu may quá vậy, lại gặp trúng nam thần của tớ, huhuhuhu."
Lưu Thanh Thanh: "Ngoài đời trông ảnh đẹp trai thật."
Bạn: "Chứ sao chứ sao, nhưng mình còn thích tạo hình cổ trang của ảnh hơn. Ảnh mặc cổ trang là tuyệt nhất... gượm đã."
Bạn: "Người bên cạnh anh ấy là ai?"
Lưu Thanh Thanh: "Một cô nàng rất xinh, chắc là bạn gái anh ta. Hình như hai người đang chơi game, trông ngọt ngào ghê."
Bạn: "Đờ mờ! Đó là Khúc Kim Tích!! Ôi má con ơi!!!!"
Lưu Thanh Thanh: "???"
Thế là Lưu Thanh Thanh có vinh dự được nghe kể huyền thoại về "Khúc Kim Tích". Khi nghe xong, bỗng cảm thấy kính nể.
Bạn: "Trước giờ chưa từng nghe nói Khúc Kim Tích có liên hệ gì với Địch Tử nhà bọn mình, không ngờ hai người này lại âm thầm qua lại. Tin này mà truyền ra, chắc chắn sẽ gây sốt."
Lưu Thanh Thanh không đu showbiz, số diễn viên biết mặt chỉ giới hạn, không thể đồng cảm với sự hưng phấn và kích động của bạn. Lưu Thanh Thanh chỉ đơn giản cảm thấy hai người này rất đẹp, trông rất đẹp đôi.
Lúc bấy giờ, Lưu Thanh Thanh nhận thấy một cái bóng xuất hiện trên lối đi bên cạnh, ý thức được có người đi tới, vô thức ngẩng lên.
Đập vào mắt là một bóng lưng cao lớn. Anh rất cao, đeo khẩu trang che hết nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt khiến người ta điên cuồng.
Nếu gỡ khẩu trang xuống, liệu sẽ là nhan sắc nhường nào?
Lưu Thanh Thanh cảm thán hôm nay mình đúng là may mắn, thế mà lại liên tiếp gặp được hai anh đẹp trai thần thái ngời ngời, lần đầu tiên đi máy bay quả thật đáng giá.
Lưu Thanh Thanh: "Mình lại thấy một anh đẹp trai nữa rồi."
Bạn: "Đẹp hơn nữa cũng không thể bằng với Địch Tử nhà mình. Huhuhuhu, không ngờ nổi anh ấy lại ở bên Khúc Kim Tích. Chồng mình bị cướp mất rồi, khóc."
Lưu Thanh Thanh mặc kệ nửa câu sau của bạn, phản bác nửa câu đầu: "Mình cảm thấy anh này không hề kém chồng cậu đâu. Chồng cậu là sao đó, nhưng anh trai này thật sự đẹp lắm luôn, thần thái xức sắc."
Bạn: "Mình còn lâu mới tin, một người qua đường đâu ra lai đẹp hơn Địch Tử nhà mình được. Cậu chụp hình thử xem nào."
Lưu Thanh Thanh nghĩ bụng không thể để bạn cho rằng mắt nhìn của mình kém cỏi được. Cô nàng âm thầm quan sát, nhận ra anh chàng rất đẹp trai kia đi tới ngồi xuống vị trí trước cặp đôi ngôi sao.
Mỗi một hành động đều tỏ ra cao quý nho nhã, Lưu Thanh Thanh cảm thấy anh trai này không chỉ đẹp trai mà còn phải lắm tiền.
Mới định chụp trộm, người đàn ông bỗng tháo khẩu trang.
Lưu Thanh Thanh dại cả người. Cô quả không nhìn sai, bên dưới khẩu trang quả là một nhan sắc tuyệt trần.
Cuối cùng cô đã hiểu được sự kích động của bạn khi đu thần tượng – trông thấy trai đẹp thật sự hoàn toàn không thể khống chế.
Nhưng sao gương mặt này trông quen quen nhỉ, hình như đã thấy ở đâu rồi.
Thực sự không nhớ nổi đã từng trông thấy ở đâu, Lưu Thanh Thanh lắc lắc đầu, ôm lòng ngưỡng mộ với trai đẹp, lặng lẽ chụp tấm hình gửi cho bạn.Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
"Coi đi, có phải rất đẹp không, mình không nói bậy chứ."
Tin nhắn gửi đi, lâu lâu lắm sau đấy bạn vẫn chưa trả lời.
Lưu Thanh Thanh không nóng ruột, chỉ cho rằng vì wifi trên máy bay không ổn định, lẳng lặng chờ đợi.
Đợi chẵn năm phút, nhận được tin nhắn từ bạn.
"... Mình đang nằm trên giường! Ban nãy tay run, điện thoại rơi xuống đập vô chảy cả máu mũi, còn sưng cả miệng!"
Lưu Thanh Thanh đen mặt đá đểu: "Thấy trai đẹp không nhất thiết phải kích động dữ vậy đâu, biết không hả."
Bạn: "Cậu có biết người cậu mới chụp là ai không!!!!"
Loạt dấu chấm than khiến Lưu Thanh Thanh ngạc nhiên: "Không phải lại một ngôi sao nữa đấy chứ."
Sở dĩ cô ấy nhận ra Túc Hướng Địch là vì có cô bạn suốt ngày gửi cho video và hình ảnh của Túc Hướng Địch, không biết cũng phải biết.
Chốc sau, Lưu Thanh Thanh nhận được một tấm ảnh chụp màn hình từ bạn, là thông tin trên bách khoa baidu về một người tên "Thẩm Thính".
Bạn: "Mình phát điên mất, tại sao mình không theo cậu lên máy bay kia chứ. Cậu không chỉ gặp được idol của mình mà còn gặp được Thẩm Thính, hai người họ còn ngồi gần nhau như thế!"
Bạn: "Muốn xuyên vô Khúc Kim Tích! Cô này hạnh phúc quá vậy, tuy mình không phải fan Thẩm Thính nhưng nhan sắc anh ta được cả showbiz công nhận đó. Khúc Kim Tích ký hợp đồng với công ty của Thẩm Thính, lại còn yêu đương với idol của mình, bây giờ ba người còn ngồi cùng nhau. Cái bữa tiệc thị giác đáng chết này!"
Có lẽ vì đã quá kích động nên không thể gõ chữ, cô bạn gửi tới một chuỗi tin nhắn thoại. Lưu Thanh Thanh đâu dám không biết xấu hổ mà mở tiếng trên máy bay, quyết đoán cất điện thoại, im lặng để ý đến đằng sau.
Đến chính bản thân cô ấy cũng rất phục vận may của mình, một lần đụng trúng ba ngôi sao, nghe giọng điệu cô bạn thì có vẻ ai nấy đều rất ghê gớm.
Cho đến khi bị tiếp viên cắt ngang, Lưu Thanh Thanh mới nhận ra hành vi của mình rất giống rình trộm, tức thì đỏ mặt không dám nhìn nữa, tiếp tục buôn chuyện với bạn.
Cô bạn ra chiều phải đăng weibo làm kỷ niệm!
—
Mà lúc này, cả ba đương sự trong câu chuyện rôm rả kia đều không biết đã có chuyện như thế xảy ra. Khúc Kim Tích còn không biết là Thẩm Thính đã ngồi trước mặt mình.
Quá trình chơi game rất vui vẻ, chí ít thì đối với Khúc Kim Tích là như thế.
Mọi người đều rất quan tâm tới cô, nói chuyện có chừng mực, không buông thả nói những lời suồng sã, rốt thì trong nhóm cũng có trẻ vị thành niên.
Đánh mấy ván liền, không khí vui vẻ hòa thuận. Vì "Phải nho nhã tới tàn úa" và "Tiêu tiền vất vả ghê" đã đi làm, chỉ tranh thủ chơi game trong giờ nghỉ nên không thể chơi lâu, lục tục thoát game, đội ngũ chỉ còn ba người.
Túc Hướng Địch nói: "Mình lập nhóm tạm thời vậy."
Khúc Kim Tích: "Dạ."
Lúc này trên kênh thế giới bỗng xuất hiện một đề nghị gia nhập đội nhóm từ bạn bè.
— Trong game "Đan tháp truyền kỳ", nếu như hai bên là bên bè trên wechat hoặc QQ, khi một bên muốn lập đội nhóm tạm thời, nếu một bên còn lại cũng đang chơi game này thì có thể gửi yêu cầu xin vào nhóm.
"Chánh án Thần Đình" gửi yêu cầu gia nhập nhóm năm người tạm thời.
Cấp bậc: Đồng thau phế vật.
Đồng ý – không đồng ý.
Khúc Kim Tích ngớ người, kế đó tay run run suýt làm rơi điện thoại.
Wechat của cô có nhiều bạn, cô không nhớ nick name của tất cả nhưng lại có ghi chú thích!
Chánh án Thần Đình (người giám hộ)
Đây là Thẩm Thính đó!
Không ngờ anh đã tải "Đan tháp truyền kỳ" về, còn gửi yêu cầu xin vào nhóm cô.
Sao anh biết mình đang chơi game nhỉ.
Khúc Kim Tích nuốt nước bọt, chẳng hiểu bao bỗng thấy rờn rợn sống lưng, rất rất muốn từ chối.
Túc Hướng Địch bên cạnh bỗng nói: "Là bạn em xin vào à?"
Khúc Kim Tích bấm bụng gật đầu, mới định nói không phải quá thân, thôi để thêm người khác vào thì Túc Hướng Địch đã bảo: "Vậy chấp nhận đi, chúng ta cùng chơi."
Hết cách, Khúc Kim Tích chỉ còn nước đồng ý.
Thẩm Thính là tài khoản mới tạo nên vẫn ở cấp bậc thấp nhất. Trong game có nhiều kiểu nhân vật để lựa chọn, Khúc Kim Tích trân mắt nhìn Thẩm Thính chọn cho mình nhân vật cung thủ đội cái nón sắt có cặp sừng.
Đầu đội cặp sừng...
Cô cứ cảm thấy Thẩm Thính cố ý, cố ý chọn nhân vật này.
"Kim Tính, Chánh án sắp chết rồi, em thêm máu cho anh ta đi." Túc Hướng Địch là đại lão, mục đích dẫn Khúc Kim Tích đi luyện cấp. Nếu người bạn mới vào là bạn của của Khúc Kim Tích, vậy dù không quen, còn là cấp bậc thấp nhất thì cũng nên quan tâm đàng hoàng.Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Khúc Kim Tích lề mà lề mề, cứ không chịu ra chiêu.
Cô cố tình thao tác sai.
Song nhân vật cung thủ trong game lại di chuyển linh hồn tới phối hợp với Túc Hướng Địch, Luôn có yêu tinh muốn hại mị và một thành viên tạm thời khác, thành công đánh tan Đan tháp của đối phương, hoàn toàn không liên lụy tới đội.
Cao thủ trong game, chỉ qua mấy lần hợp tác đã biết "Chánh án Thần Đình" là cao thủ chơi game, đoán mới lần đầu đăng nhập Đan tháp.
"Bạn em giỏi thật đấy. Lần đầu chơi Đan tháp nhỉ." Túc Hướng Địch thuận miệng nói.
Khúc Kim Tích chột dạ: "Chắc thế ạ..."
Bấy giờ, thành viên tổ đội tạm thời kia gửi tin nhắn: "@Ta là mỹ thiếu nữ, ban nãy làm gì thế hả? Có ai đánh như cô không! Có biết chơi game không vậy! Không biết chơi thì đừng có liên lụy người khác!"
Giọng điệu rất tức tối.
Đây là việc thường thấy trong game. Đa phần gặp ở thành viên tổ đội tạm thời, một số người có tính khá nóng nảy, nếu bị đồng đội liên lụy sẽ lập tức mắng chửi.
Người này không văng phụ khoa, thái độ vậy đã là không đến nỗi nào.
Địch giết bốn phương: "@Hầu tử sơn đại vương, ăn nói kiểu gì vậy?"
Luôn có yêu tinh muốn hại mị: "@Hầu tử sơn đại vương, chiến thắng đối phương, má nó ông có bỏ công gì không? Dám đổ tội cho em gái nhỏ của tụi này, bệnh hả?" Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog.
Ngay giây sau, nhân vật của người này ngã lăn ra đất, chuyển sang màu xám.
Hầu tử sơn đại vương: "Mẹ! Có liêm sỉ không hả! Các người ai đánh lén ông!"
Chánh án Thần Đình: "Tôi."
Chánh án Thần Đình: "Có ý kiến?"
Chánh án Thần Đình: "Đá tên đó ra."
Đội ngũ tạm thời do Khúc Kim Tích tạo, chỉ cần giải tán đội ngũ là cũng tương đương với đá người này.
Khúc Kim Tích vô thức nghe theo.
"Đừng để trong lòng, trong game loại người này nhiều lắm." Túc Hướng Địch thấy Khúc Kim Tích ngẩn người, cho là cô không vui vì chuyện ban nãy, an ủi, "Tuy level bạn em thấp nhưng kĩ thuật tốt đấy, em thêm cả vào nhóm chúng ta thành đội ngũ cố định đi. Mình không chơi nhóm năm người tạm thời nữa."
Khúc Kim Tích bừng tỉnh, vội lắc đầu.
"Thôi khỏi đi ạ, chắc anh ấy không thích chơi game, chỉ khi nổi hứng mới vào thôi." Nếu kéo cả Thẩm Thính vào, thế sau này khi nào cô chơi game, chơi bao lâu, miễn anh đăng nhập là sẽ biết ngay.
Không muốn đâu.
Túc Hướng Địch nhìn cô, những ngón tay cầm điện thoại siết chặt, bỗng chuyển giọng nửa thật nửa đùa: "Không phải bạn trai đấy chứ."
Cả hai không ai nhận ra là ghế ngồi đằng trước đã hơi ngả về sau, một người đàn ông dựa sát vào lưng ghế.
Khúc Kim Tích lắc đầu: "Em không có bạn trai."
Cô không nói dối.
Cặp mắt Túc Hướng Địch sáng rực, vốn là anh không ôm hy vọng gì... Nhưng chính miệng cô đã nói mình không có bạn trai, vậy giữa cô và Thẩm Thính...
"Anh còn tưởng em có bạn trai rồi chứ." Túc Hướng Địch cẩn thận thăm dò, cố gắng không để Khúc Kim Tích phát hiện ra ý nghĩ của bản thân, tránh thảm cảnh chưa ra quân đã mất trận.
Khúc Kim Tích bỗng nhìn thẳng vào mắt Túc Hướng Địch, tim nảy lên. Đoạn cô thở ra, cười nói: "Nhưng em kết hôn rồi."
Túc Hướng Địch: "???"
Túc Hướng Địch: "!!!"
Túc Hướng Địch: "..."
Ai kia đang mặt mày vô cảm đằng trước dựng thẳng sống lưng, khóe môi cong lên chầm chậm.