Trịnh Mẫn Lan gánh chịu cú sốc to lớn, nghiến răng nghiến lợi chạy đi.
Khúc Kim Tích: "..."
Sớm biết thế cô đã uyển chuyển hơn. Giờ thì hay rồi, cơm trưa bay mất tiêu rồi.
Người đã chạy rồi, cũng đâu thể đuổi theo đòi ăn chực cơm đúng không.
Ngay khi Khúc Kim Tích đang hối hận muôn phần, cháu trai của bí thư thôn, Đá Nhỏ chạy tới: "Chị Kim Tích, nhà em làm cơm rồi, ông nội bảo em đi mời chị về ăn cơm. Chị qua nhà em ăn cơm nha."
Khúc Kim Tích rất thích thằng cháu bé nhà ông bí thư. Thằng bé chừng trên dưới năm tuổi, dễ thương vô cùng. Cô cười híp cả mắt, xoa đầu Đá Nhỏ, dắt thằng bé qua nhà ông bí thư ăn chực cơm.
"Không phải ông nội em bảo gọi là dì rồi hả, sao cứ gọi chị vậy." Cô chọc thằng bé.
Đá Nhỏ ưỡn ngực, ngẩng đầu hiên ngang: "Chị Kim Tích xinh đẹp như tiên nữ trong tranh vậy, không thể gọi là dì được, sẽ làm chị già đi."
Khúc Kim Tích: "..."
Trẻ con bây giờ đứa nào cũng dẻo miệng thế hả?
Khúc Kim Tích qua nhà ông bí thư ăn một bữa cơm vui vẻ. Đá Nhỏ rất rất thích chị gái xinh đẹp này, cứ quấn lấy cô mãi. Kết thúc bữa trưa, cô dắt luôn thằng bé về nhà mình.
Hơi nóng nên Khúc Kim Tích búi tóc lên, để lộ cần cổ thon gọn trắng ngần.
"Chị ơi, chỗ này của chị bị muỗi cắn hả?" Đá Nhỏ bỗng chỉ vào cổ Khúc Kim Tích, quan tâm hỏi, "Nhà em có dầu thơm, để em lấy cho chị."
Khúc Kim Tích nghĩ bụng đang đông rét lấy đâu ra muỗi, không thể phản ứng lại ngay. Đến khi kịp hiểu ra, làn da trên mặt tức khắc lan rộng mầm lửa, vội vã kéo Đá Nhỏ lại.
"Cái này là tại chị sơ ý bị quẹt vô thôi." Cô im lặng thả tóc xuống, nghiêm mặt hóa giải nghi hoặc của Đá Nhỏ.
Đá Nhỏ gật đầu dù cái hiểu cái không.
Trẻ con hiếu động, thằng bé nhảy lóc cóc chạy vượt lên, về nhà trước cả Khúc Kim Tích. Đoạn còn chạy ra với tốc độ nhanh hơn: "Chị ơi, trong nhà chị có một chú lạ mặt lắm!"
Chú lạ mặt?
Khúc Kim Tích lơ ngơ đi vào nhà, kế đó đã biết "chú lạ mặt" trong lời Đá Nhỏ là ai.
Trông Thẩm Thính hình như mới đến, áo khoác đã cởi ra vắt trên cánh tay, bên chân trừ chiếc va li hồng thì còn một túi ni lông đựng đầy đồ.
Bốn mắt nhìn nhau, Khúc Kim Tích như giẫm trên lửa nóng, muốn trốn ngay theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng Thẩm Thính đã lên tiếng trước: "Anh muốn rửa tay, nước ở đâu?"Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Khúc Kim Tích nhớ ra, với kiểu người xuất thân nhà giàu sang như Thẩm Thính thì chắc chắn chưa từng sống ở thôn quê. Khi đóng phim cũng có về những vùng sâu vùng xa, song có trợ lý giúp đỡ, có lẽ cũng chẳng phải động tay gì, không quen là rất bình thường.
"Anh đợi một lát." Khúc Kim Tích vặn vòi lấy nước cho anh rửa tay.
Đá Nhỏ ngó Thẩm Thính lom lom, tò mò hỏi: "Chị ơi, chú này là ai vậy?"
Thẩm Thính cau mày, chuyển mắt nhìn qua Đá Nhỏ: "Tại sao gọi cô ấy là chị mà lại gọi tôi là chú?"
Đá Nhỏ hết nhìn anh lại nhìn Khúc Kim Tích, nặn ra một câu: "Tại chú già mà."
Thẩm Thính: "..."
Khúc Kim Tích không nhịn nổi, bật cười thành tiếng, nói gì mà thật thà quá!
Thấy cô cười, Thẩm Thính liếc nhẹ, không so đo với lời con trẻ ngây thơ.
"Tại sao tắt máy?"
Khúc Kim Tích giả ngơ: "Hết pin mà."
Thẩm Thính lại không truy cứu, chỉ hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Khúc Kim Tích trả lời, "Ăn ở nhà bí thư chi bộ."
Thẩm Thính nhìn cô chăm chú: "Tôi còn chưa ăn."
Khúc Kim Tích khụ một tiếng, né tránh ánh mắt anh: "... Sao anh tìm tới đây được?"
"Bắt xe, dẫn đường, nhờ người." Thẩm Thính trả lời đơn giản đủ ý. Trên đời này, rất nhiều việc chỉ cần đủ tiền là sẽ xong hết.
Bắt xe ra khỏi thị trấn, hỏi đường đi tới thôn Đào Vân, bỏ tiền thuê người dẫn đường, đều không phải việc khó.
Khi đến thôn Đào Vân, thấy người chỉ cần hỏi Khúc Kim Tích ở đâu là đã được dẫn ngay tới đây.
Khúc Kim Tích lí nhí: "Anh có thể không tới mà."
"Không tới?" Thẩm Thính khẽ cười, giọng điệu rất đỗi thong thả ung dung, lại ngầm ẩn sự nguy hiểm, "Ai đó ăn xong chùi mép rồi bỏ chạy, tôi không nên tới tìm cô ta tính sổ hả?"
Da đầu Khúc Kim Tích tê rần, buột miệng phản bác: "Gì mà ăn xong chùi mép, em chỉ uống say thôi!"
Cô vô thức siết chặt ống tay áo, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thính, chẳng rõ vì chột dạ hay xấu hổ: "Với lại, với lại anh cũng có thiệt gì đâu..."
Tới giờ chân cô còn ê ẩm nữa nè.
Thẩm Thính nhìn xuống cô từ trên cao, nét mặt khó đoán: "Vậy tức là, em tính quỵt nợ?"
Khúc Kim Tích phồng má.
Quỵt nợ cái gì, có nợ gì mà quỵt!
"Đây chỉ là một việc bình thường hai bên tình nguyện giữa nam nữ trưởng thành được men rượu thúc đẩy thôi, có phải gì to tát đâu chứ." Nói xong Khúc Kim Tích lập tức thấy hối hận, thế mà cô lại sơ ý bật thốt những lời trong lòng ra.
Sở dĩ chạy trốn là vì sau khi sự việc phát sinh, trong chốc lát cô không biết nên đối mặt với Thẩm Thính thế nào.
Cảm giác như đã để lộ tâm tư giấu kín của mình trước Thẩm Thính rồi vậy.
Giờ đã qua lâu thế rồi, cô cũng đã bình tĩnh lại.
Thiếu gì người từng trải qua tình một đêm. Đây là việc thường gặp ở người trẻ, cô với Thẩm Thính đêm qua quá lắm chỉ là cùng giải quyết nhu cầu sinh lý của nhau thôi.
Chẳng liên quan gì tới thích hay không thích.
Đằng nào cũng không thể có chuyện Thẩm Thính thích cô được.
Nếu đã nói thật ra, Khúc Kim Tích liền ra vẻ bi tráng, chờ đợi cơn mưa gió bão bùng sắp ập tới.
"Vậy tức là, em coi chuyện chúng ta đêm qua là tình m..." Liếc mắt trông Đá Nhỏ đang nghệt mặt tò mò, Thẩm Thính nghẹn ứ, nuốt ngược hai chữ đằng sau vào.
Khúc Kim Tích đoán được điều anh định nói, mặt đỏ lựng, gật đầu chắc nịch.
"Được lắm." Thẩm Thính nhìn cô nặng nề, không nói gì thêm, chuyển chủ đề, "Tôi mua ít đồ ăn rồi, phòng bếp ở đâu?"
Khúc Kim Tích cứ tưởng Thẩm Thính sẽ giận. Với lòng tự tôn của anh mà nghe cô nói thế, chắc chắn anh không thể vui nổi.
Ý nghĩ này bỗng chớp lên, cô chợt sinh nghi ngờ — tại sao cô lại cho rằng Thẩm Thính sẽ giận nhỉ. Cô thể hiện thái độ như thế, đáng lý Thẩm Thính phải vui mới đúng chứ, có thể tránh được việc bị cô đeo bám kia mà.
Cô muốn thăm dò việc này, song vì Thẩm Thính hỏi bếp ở đâu nên đành tạm gác nó lại, dẫn Thẩm Thính vào bếp.
Sau đó Khúc Kim Tích trông thấy Thẩm Thính thoăn thoắt thu dọn đồ đạc trong bếp, tốn nửa tiếng đồng hồ để dọn dẹp căn bếp bám dày bụi, bắt đầu nổi lửa nấu cơm.
Khúc Kim Tích trợn mắt há mồm, vốn tưởng Thẩm Thính là một anh công tử nhà sang, đáng lý phải vụng về những việc này mới phải. Cô thì thào: "Sao anh lại biết những việc này..."
"Học hồi đóng "Lưu sát"." Thẩm Thính bình thản đáp, thu dọn xong xuôi, để không làm bẩn áo quần, anh cởi áo vest, chỉ mặc áo trong, đeo tạp dề, cơ bắp chắc nịch thấp thoáng sau lớp áo.
Mắt Khúc Kim Tích tự động lướt xuống hông anh.
Không phải hông bị thương hả, sao mà...
Khúc Kim Tích vội cắt ngay dòng suy nghĩ miên man.
Thẩm Thính không cho Khúc Kim Tích vào giúp, lại tốn thêm nửa giờ đồng hồ để nấu mì trứng gà cà chua bằng cái nồi lớn.
Khúc Kim Tích biết Thẩm Thính nấu ăn rất được, hồi ở căn hộ tuy đa số là cô xuống bếp song những khi rỗi rãi Thẩm Thính vẫn sẽ vào giúp đỡ nấu cùng.
Nhưng bếp ga trong căn hộ và bếp củi ở thôn là hai kiểu hình hoàn toàn khác nhau, không ngờ Thẩm Thính cũng có thể sử dụng thành thạo tới vậy.
Người đàn ông đeo tạp dề đứng ở đằng đó như đã bước xuống khỏi mây xanh, không còn cao vút khó với mà trở nên rất đỗi gần gũi bình dị.
Ngắm hoài ngắm mãi, quả tim kém cỏi của Khúc Kim Tích lại gia tốc liên hồi.
Cô nhận ra Thẩm Thính luôn có thể khiến cô trầm trồ nhìn ngắm, bất kể khi nào. Dù là khi làm việc trong văn phòng cao cấp, khi đóng phim hay khi nấu cơm trong căn bếp ở thôn làng nghèo khó.
Mì chín, Thẩm Thính trút ra hai bát. Khúc Kim Tích hơi ngại, nói: "Em ăn no rồi, không cần..."
"Không phải cho em." Thẩm Thính rắc ít hành hoa lên hai bát mì, "Cho Đá Nhỏ."
"Ờ, quên mất, Đá Nhỏ về nhà rồi." Thẩm Thính ra chiều sực tỉnh, "Dư ra một bát, thôi cho em vậy."Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Dứt lời, Thẩm Thính bưng bát mình bước những bước nhã nhặn ra khỏi căn bếp, ngồi xuống trong sân. Căn nhà tồi tàn đằng sau như bỗng trở nên thứ gì cao cấp.
Để tránh lãng phí, Khúc Kim Tích bị buộc phải ăn thêm một bát mì trứng.
Khi sắp ăn xong, từ ngoài cổng bỗng có tiếng bí thư chi bộ vọng vào. Bên cạnh ông còn hai người nữa: "Cái Tích, mau ra đây, có người tìm bà nội cháu..."
Một nam một nữ, tuổi chừng trên dưới bốn mươi. Người đàn ông đeo một cặp kính gác trên sống mũi, trông như một giáo sư đại học. Người phụ nữ bên cạnh thì đội mũ che nắng, gương mặt dịu dàng, phong thái nền nã.
Khúc Kim Tích vô thức húp soạt ngụm mì cuối cùng. Thẩm Thính đứng lên trước tiên, giọng nói có đôi phần kinh ngạc: "Thầy Lục, cô Lương."
Khúc Kim Tích: "???"
Thẩm Thính ngạc nhiên, giáo sư Lục và Lương San còn ngạc nhiên hơn. Lương San gỡ mũ: "Thẩm Thính, sao cậu ở đây?"
Khúc Kim Tích: "??????"
Bí thư cũng nghệt mặt. Chưa từng gặp Thẩm Thính mà, người này tới đây từ hồi nào vậy, sao lại ở trong nhà cái Tích?
Thảo nào lúc về Đá Nhỏ lại bảo trong nhà cái Tích có một chú nào lạ mặt, bí thư cứ tưởng thằng bé nói linh tinh, không ngờ là thật.
Bí thư chỉ Lương, Lục hai người: "Cái Tích, họ nói là tới tìm bà nội cháu, ba lá thư ông đưa cháu chính là do họ gửi."
Lương San dừng mắt nhìn Khúc Kim Tích còn bưng bát, kế đó quay sang Thẩm Thính cũng bưng bát y hệt, cuối cùng nói với Khúc Kim Tích: "Em là Kim Tích nhỉ, cô nghe Ngũ Lập Thu nhắc tới em rồi. Chào em, cô là Lương San."
Lương San nghĩ một lát, bổ sung một câu: "Nếu bà nội cháu là Trang Uyển Nhàn, vậy, có lẽ cô chính là cô họ của cháu."
Thẩm Thính: "?"
Đầu Khúc Kim Tích như mớ bòng bong, chẳng dễ gì rút được manh mối từ cái mớ ấy: "Thư gửi cho bà nội là cô gửi ạ?"
Lương San gật đầu, trong ánh mắt nhìn cô chất chứa vẻ hiền lành của một bậc phụ huynh. Hiểu biết của Lương San về Khúc Kim Tích chỉ giới hạn qua những lời kể của Ngũ Lập Thu – có lần gọi điện, Ngũ Lập Thu đã nói thấy bóng hình Lương San ở Khúc Kim Tích.
Lương San đã rời showbiz nhiều năm, nghe thế chỉ cười cười, không nhiều để ý.
"Mẹ cô vốn tên là Trang Uyển Cẩm, là chị gái của bà nội cháu, cũng tức là bà dì của cháu."
Thấy mặt Khúc Kim Tích in đầy chấm hỏi, Lương San mỉm cười, nói tiếp: "Thế này nhé, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện. Cô cũng rất ngạc nhiên, đã nghe tên cháu từ lâu rồi, không ngờ lại chính là cháu gái của dì út chưa từng gặp mặt."
Cuối cùng Khúc Kim Tích kịp hoàn hồn: "Dạ dạ, mời vào mời vào."
Không phải cô ngốc, mà chủ yếu là vì chỉ mới nhận được thư, được biết bà nội có một người chị gái, giờ đối phương gửi thư về muốn nhận thân, ngờ đâu chẳng lâu sau con cháu của bà dì này đã tới tận cửa tìm.
Ấy thế lại còn là người quen với Thẩm Thính, quả thật quá mức trùng hợp.
Tuy thế... cái tên Lương San này sao quen quá, hình như đã nghe ở đâu rồi.
Mấy giây sau –
"Từ từ đã, Thẩm Thính." Khúc Kim Tích sực tỉnh, kéo mạnh cánh tay Thẩm Thính, "Lương San này có phải Lương San em biết kia không?!"
Ngoài mặt Thẩm Thính vẫn thản nhiên không gợn sóng, nhìn thẳng đôi mắt xinh đẹp của cô, rướn môi trả lời: "Em không cảm thấy là giờ em nên ngạc nhiên vì Lương San lại là cô họ của mình trước hay sao?"