Cung Nghiệt

Chương 12:




Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Giống như lần trước, mọi chuyện chấm dứt lúc nào Kỳ cũng không rõ…
Khăn lụa ướt ướt lướt qua thân thể nhớp dính, cảm giác mát lạnh thật thoải mái… Bởi vì để ý đến ai thấy được thân thể chật vật của chính mình, cho nên vận dụng khí lực toàn thân cố gắng mở mắt ra, chỉ không ngờ lại thấy người ngoài ý muốn, phục sức không giống như thị hầu hay cung nữ… nhưng cũng không phải là quý tộc hay thân tín, nhìn trước mắt là bộ y phục thô kệch, nghĩ đến có lẽ chỉ là một hạ nhân… chỉ có điều cảm giác hình như có chỗ nào không đúng lắm…
“Ngài tỉnh dậy rồi hả! …Chờ một lát ta sẽ giúp ngài bôi thuốc, ngài nghỉ ngơi một chút đi!”
” …Không cần đâu, ngươi đi ra ngoài! Tự ta xử lí… ” Trong lúc nói chuyện, Kỳ nhìn thấy rõ vẻ mặt của nam nhân này, đối với thân thể của mình, hắn vẫn tỉnh táo, trong mắt hắn không có chút châm chọc hay đồng tình, nhưng cũng không rụt rè sợ hãi như bọn hạ nhân mà lại vô cùng bình tĩnh, không chút dao động gì! Người này —— thật không đơn giản! Hắn rốt cuộc là ai? Tâm lý của Kỳ đối với hắn rất tò mò cùng nghi ngờ! Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghi vấn…
” …Đợi ta giúp ngươi bôi thuốc xong, ta sẽ rời đi. Đây là do bọn họ ra lệnh, xin ngài chịu đựng một chút!” Vừa nói vừa lấy ra một lọ dược cao trong suốt, hắn lấy tay quét một miếng rồi chuẩn bị xốc mền của Kỳ lên, ngay lúc đó Kỳ gạt tay hắn ra.
“Ngươi nghe không hiểu sao?! Ta nói ngươi đi ra… tự ta sẽ làm!” Mặc kệ hắn là ai, Kỳ vốn không muốn thân thể mình bị người khác nhìn thấy, lần trước không tính, lần này mình đã tỉnh rồi thì tuyệt đối không thể!!!
Người đừng trước mặt dù bị mình hất tay ra vẫn không hề có chút phản ứng, một lúc im lặng trôi đi, hắn dùng thanh âm lãnh đạm mà nói :
” … Có liên quan gì! Cho dù ngài không cho ta bôi thuốc, cho dù ta không nhìn thân thể của ngài, sự thật vẫn là thế! Vốn như vậy, ngài cần gì phải cố chấp như thế?! Huống hồ chuyện này không phải là chuyện ngài và ta có thể quyết định… Bất quá ta cũng không phải là người nhiều chuyện! Điểm ấy ngài có thể yên tâm!”
Bị loại thanh âm máy móc nói, Kỳ cắn chặt môi dưới, mặc dù uất ức nhưng tất cả những điều hắn nói đều là sự thật! Hơn nữa cho dù có che dấu thì đã có tiếng xấu rồi. Chính mình ở chỗ này giống cái thứ gì đây? Hài kịch sao?!
Cứ như vậy Kỳ lâm vào cảm giác chán ghét bản thân không thể phản bác điều gì, liền tùy ý để hắn đưa tay vào hạ thân mình chậm rãi bôi thuốc! Quá trình này mặc dù ngắn ngủi vài giây nhưng cũng làm cho Kỳ toàn thân khó chịu cứng ngắc.
‘Xin ngài thả lỏng một chút! Như vậy đối với ngài sẽ tốt hơn!’ Thanh âm vẫn lạnh nhạt như vậy.
Bôi thuốc xong hắn liền rời đi, ngay cả tên cũng không lưu lại. Mà Kỳ xấu hổ vô cùng, đối với sự lạnh nhạt của hắn cũng không nói ra được bất cứ vấn đề gì! Mãi một lúc lâu sau khi hắn rời đi rồi, tâm tình của Kỳ mới bình phục, bắt đầu phỏng đoán thân phận của hắn, mục đích bọn họ cho hắn tới. Nhưng mà suy nghĩ lung tung thật lâu vẫn chẳng thu hoạch được gì, thời gian cứ như vậy trôi qua, cho đến khi sắc trời dần tối, các thị nữ bắt đầu bưng bữa tối thịnh soạn tới.
Nhìn trước mắt một bàn lớn mỹ vị cơ hồ có thể cho mười mấy người ăn, Kỳ không muốn ăn chút nào, căn bản vốn chưa uống giọt nước nào nên cũng không phải là không đói bụng, mà chỉ đơn thuần không muốn ăn thôi. Nhưng mà không ăn không uống cũng không phải là biện pháp tốt, vì lo nghĩ cho về sau, thể lực vốn rất cần thiết! Kỳ chán chường cầm đôi đũa lên khều bát cơm, miễn cưỡng gắp chút thức ăn.
“Hôm nay buổi tối Vương có chuyện quan trọng, sẽ không tới, Vương nói ngài cố gắng nghỉ ngơi!… Nô tì xin lui xuống! Có gì phân phó xin cứ việc dặn dò, nô tỳ đứng ở bên ngoài, ngài chỉ cần kêu một tiếng là được!”
” … “
Lúc Kỳ còn đang ngẩn người, cung nữ đã yên lặng lui xuống, tại phòng lớn an tĩnh thấy có chút kỳ dị, Kỳ cũng có chút hoài niệm loại cảm giác này, tất cả đều rất quen thuộc, trước kia mình cũng thường xuyên lặng lẽ dùng cơm một mình, loại tịch mịch cô đơn này quả nhiên là thích hợp với mình nhất!
Lẳng lặng dùng xong bữa cơm dài đằng đẵng, Kỳ kéo thân thể mệt mỏi về giường, cảm giác mềm mại ấm áp bao quanh lấy hắn, biết bọn họ hôm nay sẽ không tới nơi này làm Kỳ dần thả lỏng tinh thần, thầm nghĩ hôm nay có thể an tâm ngủ ngon!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.