Cung Nghiệt

Chương 14:




Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Cánh tay đang vắt ngang trên lưng truyền thân nhiệt đến làm cho hắn không ngủ được, mặc dù đưa lưng về phía người kia, nhưng cổ lại bị hô hấp của hắn quấn lấy, ngay cả nhịp tim cũng đập dồn dập!
“Sao vậy? Không ngủ được?!… Chẳng lẽ ca ca muốn có người thị tẩm mới ngủ được hay sao?!” Lận không phép tắc gì mà luồn tay vào quần trong của hắn, lần mò dần xuống phía dưới.
“Không, không có.” Kỳ cuống quýt nắm lấy tay hắn, ngăn trở bàn tay của hắn tiến tới hạ thể mình.
“Đang suy nghĩ cái gì?!” Lận dùng đầu cọ vào cổ Kỳ, động tác này làm cho Kỳ ngẩn ngơ, bởi vì đó chính là thói quen của Lận từ nhỏ vẫn hay làm nũng, lúc này Kỳ cảm giác Lận so với Tề Thị Vân còn tàn nhẫn hơn nhiều, cứ tý lại gọi mình là ca ca, rồi tý lại gợi ra chuyện cũ, cố gắng làm chính mình áy náy với hắn… áy náy… Ngay cả khi hắn hại mình, mình vẫn không cách nào hận hắn được.
” … “
“Ca ca muốn biết hôm nay là ai tới đây không?”
“… Có khách hả?.”
Bây giờ Tề Vân quốc đang hưng thịnh, binh mã cường tráng. Ngay cả Tề Thị Vân cũng không thể thoát thân, khỏi phải nói cũng biết là khách quý!
“Không sai! Ta chính là cố ý trốn khỏi yến hội quan trọng mà đến chỗ ngươi a!… Ha ha, là một người âm hiểm thâm độc, cả Vân cũng có chút đau đầu a.” Lận ngửa đầu cười ngây thơ.
Thâm độc sao?! Muốn nói rắn độc, Kỳ biết một nhân vật so với rắn độc còn tàn nhẫn hơn. Cùng Tố Trữ và Tề Vân làm thành tam giác là một đại quốc khác —- tâm phúc đại thần của quốc vương Dận Tiêu Quốc, đồng thời còn là hoàng thân quốc thích, hắn chính là Duẫn Phong! Chính mình cũng chưa từng gặp qua người này, nhưng theo lời đồn đãi thì đó là một người vừa giảo hoạt lại vừa thủ đoạn.
Có khả năng là hắn sao?! Nếu như là hắn, hắn tới nơi này để làm gì?! Không phải chỉ để ngắm cảnh đơn giản như vậy chứ?! … Trước kia vốn là ba nước áp chế lẫn nhau, bây giờ cục diện thăng bằng này bị phá vỡ, Dận Tiêu quốc thế lực yếu kém, nhưng nội bộ Tề Vân quốc cũng có kẽ hở. Loại tình hình này…
“Này!! Ca ca ngươi không chuyên tâm oh ~ gì mà đã thất thần rồi… Bất quá dù là khách không mời, nhưng đối với trường hợp của ngươi không có gì thay đổi oh! Ta nói cho ngươi sẽ không sợ ngươi có âm mưu gì!”
“Hừ, ta ở trong tình cảnh này còn có thể âm mưu gì đây!” Vẻ mặt Kỳ xem đó là chuyện không có khả năng, nhưng mà tay cũng đã nắm chặt lại.
Lận chỉ tay ra ngoài cửa sổ về phía bầu trời đang dần sáng lên, ý bảo ngủ mau thôi! Kỳ quên mất động tác vô lại của Lận trên người. Hai tròng mắt giả bộ khép lại, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ, có lẽ nên đi thăm dò một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.