Cung Nghiệt

Chương 83:




Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Trong màn đêm, kiến trúc hoa lệ hoàn toàn không có uy nghi lúc ban ngày, Kỳ một mình chậm rãi bước trên hành lang, cơn gió thổi qua, làm những chiếc lá mỏng manh rơi xuống, Kỳ vươn tay đỡ lấy, rồi vò nát nó, một mảnh xanh liếc loang khắp lòng bàn tay. Ban ngày, những chiếc lá úa thật xấu xí, cho nên các cung nữ phải quét không ngừng nghỉ để đảm bảo sân vườn sạch sẽ…
Kỳ đột nhiên nhớ tới một mảng màu đỏ kia… còn cả ôn tuyền đó… Dựa theo ký ức, Kỳ rẽ ngang rẽ dọc vài lần, lần mò một hồi lâu, đến khi muốn từ bỏ ý định, thì trước mắt bỗng hiện lên cảnh tượng quen thuộc…
Gió mát liên tục thổi đến, làm Kỳ cảm thấy thoải mái lạ thường, nhìn về phía ôn tuyền, sương khói mờ mờ ảo ảo chậm rãi lượn quanh, trông hấp dẫn vô cùng, khiến Kỳ vô thức đi tới.
Mùi lưu huỳnh nhè nhẹ tung bay trong không khí, nhưng cũng không quá khó chịu, Kỳ thuận theo ý muốn của bản thân mà cởi quần áo ra, bước vào trong nước… Được dòng nước ấm áp vây quanh, Kỳ cảm giác rất thoải mái, dựa vào hòn đá bên cạnh, Kỳ thở mạnh một hơi.
——————-
Tại một nơi hoàn toàn khác…
Trong đêm tối mờ mịt, mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp nơi… Khẽ nheo mắt, Tề Thị Vân nhìn ngọn lửa bùng lên cách đó không xa.
Có lẽ, đối phương đã biết đêm nay có sương mù… Dận Tiêu có người tài như thế, thật khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ…
Ngẩng đầu nhìn trời, Tề Thị Vân oán hận thở dài, thời tiết này, Tề Vân quốc lại không có ai đoán được… Nếu như có thể sớm phòng bị, thì trận chiến này chắc chắn sẽ không bị rơi vào thế hạ phong!
“Bệ hạ, mời người lui về hậu phương!” Phó tướng lo lắng nói.
“…Không, ta muốn xem tinh thần chiến đấu của binh lính ta đến đâu, làm sao ta có thể lui về hậu phương được.” Tề Thị Vân kiên định nhìn về phía trước, mặc dù các ngươi có tiên cơ, bất quá, thắng bại còn chưa định. Binh lính của Tề Vân ta đều là võ sĩ dũng mãnh nhất thiên hạ!
Nhìn trời, ánh sáng yếu ớt đã bắt đầu xuất hiện, sương mù cũng dần tan. Tề Thị Vân mỉm cười, trong bóng tối ta kém ngươi, nhưng giờ thì không dễ dàng thế đâu…
———————–
“Sao rồi?” Tựa vào lều, Duẫn Phong cười cười hỏi.
“Bẩm quốc sư… đối phương hình như đã sớm chuẩn bị, đánh lén vẫn chưa thành công, bất quá, chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế.”
Phất tay, Duẫn Phong lãnh đạm mở miệng: “Đi xuống đi.”
Tề Thị Vân, quả nhiên là cẩn thận. Nhưng các ngươi còn kém bọn ta một bậc, lúc nãy, chẳng qua chỉ là thức ăn khai vị thôi! Để ta xem ngươi còn bản lãnh gì… Duẫn Phong vẻ mặt ôn nhu, làm ngoại nhân không biết trong lòng y nghĩ gì.
Quay đầu nhìn trời, y thản nhiên phân phó: “Truyền lệnh, nửa nén hương nữa, lập tức lui binh, toàn bộ rút về, không được ham chiến!” Bởi theo tình hình hiện tại, Dận Tiêu vẫn còn kém Tề Vân cường hãn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.