Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 1: Không cam tâm




*CHÁT*
Âm thanh da thịt chạm vào da thịt đầy đau đớn đã khiến cho Khương Tuệ Lương tỉnh táo lại, hai mắt cô mở to, giống như là không dám tin vào những gì đang xảy ra vậy.
Chuyện gì vậy? Bên má phải của cô đau rát quá... Chẳng phải cô đã chết rồi sao? Người chết làm sao cảm nhận được đau đớn chứ? Rốt cuộc có chuyện gì vậy chứ?
Còn chưa đợi Khương Tuệ Lương kịp hiểu những gì đang xảy ra thì một âm thanh quá đỗi thân thuộc lại văng vẳng bên tai cô, ông ta nói:
- Khương Tuệ Lương, sao Khương gia lại nuôi dạy ra một đứa không biết liêm sỉ như mày vậy chứ? Lên giường với hôn phu của em gái, cắm sừng bạn trai, bất hiếu với mẹ, hỗn láo với bà nội. Rốt cuộc tao đã gây nghiệp gì mà lại sinh ra thứ nghiệt chủng như mày vậy chứ!
Khoan đã... Nhưng câu nói này cô nghe quen lắm, đây không phải là câu nói của cha cô cách đây ba năm hay sao? Năm đó cô vừa tròn hai mươi tuổi đã bị em gái và bạn trai hãm hại lên giường với hôn phu của em gái - Tạ Triết, khi đó cô còn sợ Tạ Triết như sâu sợ đại bàng, hiển nhiên luôn né tránh anh và cho rằng anh là kẻ phản diện đã hại đời mình.
Mãi cho đến sau này, trải qua ba năm sống trong sự đau khổ thì người bạn trai - Phó Âu Trực và cô em gái thiện lành - Khương Tuệ Tĩnh đã nói cho cô biết hết sự thật. Năm đó là họ đã chuốc say cô và Tạ Triết, rồi để hai người nằm ngủ bên cạnh nhau, đương nhiên sau đó Khương Tuệ Lương cũng không có cơ hội giải thích với cha nữa rồi...
Vì khi Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực nói ra hết sự thật cũng là lúc đôi cẩu nam nữ đó kết liễu cuộc đời của cô... Khương Tuệ Lương cứ như vậy mà chết không nhắm mắt, chết trong tức tưởi... Lần này, ông trời cho cô sống lại một lần nữa, cô nhất định sẽ bắt hai con người kia nợ máu phải trả bằng máu!
Lúc này Khương Tuệ Tĩnh đang ngồi bệch một bên khóc rất nức nở, nhưng ẩn sau những giọt nước mắt giả tạo đó là nụ cười khẩy đầy đắc chí.
Nói thẳng ra thì cuộc hôn nhân giữa Khương Đạt Lệnh - cha của cô và Vũ Thúy Hà - mẹ ruột của cô, chỉ là một cuộc liên hôn thương mại không có tình yêu. Nhưng sau khi mẹ sinh cô không bao lâu đã băng huyết rồi qua đời, xác của mẹ còn chưa lạnh thì cha cô đã nhanh chóng rước mẹ kế - Vũ Oánh, cũng là em gái ruột của mẹ cô vào nhà.
Vốn dĩ Khương Tuệ Lương còn nghĩ nếu như dì Vũ Oánh vào nhà cũng sẽ xem cô như con ruột, nhưng cô sai rồi... Từ khi bà ta trở thành nữ chủ nhân của Khương gia vẫn luôn hống hách không xem ai ra gì, sau khi sinh Khương Tuệ Tĩnh và Khương Vỹ Luân thì càng hống hách hơn. Từ bé cô đã biết bản thân sẽ chẳng sống yên ổn ở Khương gia rồi, cho nên từ khi hiểu chuyện Khương Tuệ Lương vẫn luôn sống trong e dè, trong mắt mọi người cũng cố gắng không quá nổi trội, hoàn toàn im hơi lặng tiếng mà sống.
Nhưng vào năm Khương Tuệ Tĩnh mười tám tuổi, Khương Đạt Lệnh muốn gả cô ta cho Tạ Triết - một ông trùm kinh tế ở Đế Đô, nhưng hiển nhiên vì tính cách của Tạ Triết khó đoán lại có chút xấu xa, nguy hiểm nên Khương Tuệ Tĩnh đã cầu cứu Phó Âu Trực - người đang là bạn trai của chị gái mình.
Phó Âu Trực thấy Khương Tuệ Tĩnh yếu đuối đáng yêu, lại còn có dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, rất nhanh đã rơi vào bẫy của cô ta, rồi dùng hai tay dâng hiến bạn gái của mình cho một kẻ tàn độc như Tạ Triết. Sau khi Tạ Triết biết bản thân bị gài bẫy cũng không lưu luyến mà hắt hủi Khương Tuệ Lương thẳng tay, cô không còn nơi nào để đi đành phải nương nhờ Phó Âu Trực, những việc có thể làm đều làm hết, những chuyện không thể làm cũng làm luôn... Nhưng vào một ngày Phó Âu Trực lại nói:
- Khương Tuệ Lương, tôi và Tĩnh Tĩnh sắp kết hôn rồi. Cô ấy nói muốn lấy đôi mắt của cô làm quà cưới, tôi đang nghĩ xem có nên tặng cho cô ấy hay không.
- Âu Trực... Anh nói gì vậy? Mắt người đâu phải đồ vật mà anh nói muốn lấy là lấy chứ?
Phó Âu Trực cười điên dại, anh ta nâng cằm của cô lên, cười khẩy nói:
- Khương Tuệ Lương, từ khi cô bị Tạ Triết ném đi thì khác gì đồ vật bị bỏ chứ? Ít nhất thì mắt cô rất đẹp, Tĩnh Tĩnh thích là may rồi.
Khương Tuệ Lương lạnh sống lưng, hai con người này đúng là điên rồi!
Nghĩ đến đó cô đành phải đánh liều mà chạy trốn, nhưng cứ chạy, cứ chạy rồi chạy mãi, cuối cùng vẫn là không thoát được tay của Phó Âu Trực. Gần đến ngày tổ chức hôn lễ, anh ta đã cùng Khương Tuệ Tĩnh lái xe và muốn tông chết cô, hiển nhiên trước đó họ cũng rũ lòng thương mà nói ra hết sự thật.
Khương Tuệ Lương không quá ngạc nhiên, cô chỉ thấy có chút buồn cười thôi. Hóa ra nhiều năm cô nhẫn nhịn như vậy chỉ là vô ích, thứ Khương Tuệ Tĩnh muốn nhất chính là vị trí Đại tiểu thư Khương gia, mà chỉ cần cô còn sống, thì cô ta vĩnh viễn là Nhị tiểu thư, cho nên bây giờ để diệt trừ hậu hoạn, cô ta phải giết chết cô.
- Chị gái, đừng trách em, có trách thì trách mẹ chị lại sinh ra chị trên đời này! Nếu như không có chị, thì tôi mới là tiểu thư duy nhất của Khương gia!
Buồn cười, chuyện được sinh ra lẽ nào Khương Tuệ Lương còn lựa chọn được sao? Hơn nữa ngay từ đầu... Là Khương Đạt Lệnh đã sai khi khiến mẹ cô mang thai cô cơ mà? Tất cả tội lỗi tại sao lại đổ lên đầu cô chứ...
Không cam tâm!
Khương Tuệ Lương không cam tâm!
#Yu~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.