Quả nhiên Khương Tuệ Lương đoán đâu có sai, ngay khi Khương Tuệ Tĩnh được thả về nhà là Khương Đạt Lệnh liền gọi điện cho cô. Ôi để cô nghĩ xem đã bao nhiêu năm rồi cô chưa nhận được cuộc gọi từ cha mình nhỉ?
Hừm... Lần cuối cùng ông ta gọi cho cô cách đây cũng đã hai năm rồi, quá lâu để cô nhớ đến, ấy thế mà bây giờ lại gọi đến mới tài chứ. Để xem, cô nên làm gì với ông ta đây nhỉ?
Lúc này Khương Tuệ Lương lại nhìn xung quanh, vừa hay liền bắt gặp Tạ Triết đang từ trên thư phòng đi xuống. Đầu của cô liền nhảy số, ngay lập tức nhận máy, còn cố ý mở loa ngoài nữa.
- Con nghe đây cha?
- [Khương Tuệ Lương, rốt cuộc mày và Tạ Triết có mối quan hệ gì? Tại sao Tạ Triết lại bắt Khương Tuệ Tĩnh tra tấn thành ra nông nỗi này hả? Con ranh như mày lại nói gì với Tạ Triết rồi? Hả!]
- Cha nói gì vậy... Lương Lương đâu có nói gì với "chồng" đâu... Hơn nữa "chồng" nói rằng Tĩnh Tĩnh đến đó là chơi với con... Chẳng lẽ Tĩnh Tĩnh lại mách cha gì nữa sao? Cha không tin Lương Lương ạ?
Vừa nói, Khương Tuệ Lương lại còn sụt sịt rưng rưng nước mắt, giống như là sắp khóc đến nơi rồi.
Ngay lúc này Khương Đạt Lệnh ở đầu đây bên kia cũng bắt đầu không hiểu, nhưng cái chữ "chồng" mà cô nhấn mạnh thì ông ta lại nghe rất rõ, đến đây Khương Tuệ Lương còn nghe thấy tiếng nức nở của Khương Tuệ Tĩnh ở bên kia, giọng nói oán trách của Vũ Oánh. Khỏi cần nghĩ ngợi ông ta lại còn quát lớn:
- [Mày diễn cái kịch gì vậy chứ! Mày mau cút sang đây xin lỗi Tĩnh Tĩnh ngay. Cái thứ như mày mà cũng xứng đáng làm chị của Tĩnh Tĩnh sao? Mày...]
- Nói đủ chưa?
Mặc dù Khương Đạt Lệnh vẫn còn chưa nói xong nhưng Tạ Triết đã đủ tức giận rồi, không đợi ông ta giải thích gì thêm hay Khương Tuệ Lương nói câu nào. Tạ Triết đã ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói:
- Sao em lại khóc?
- Chồng... Chồng nói là Tĩnh Tĩnh đến chơi với Lương Lương mà? Tại sao cha lại nói Tĩnh Tĩnh bị tra tấn chứ? Hức... Lương Lương đâu có tra tấn Tĩnh Tĩnh... Hức... Là chơi với em ấy mà... Sao em ấy lại nói vậy... Huhu...
Vừa nói dứt câu là Khương Tuệ Lương cũng khóc đến đau lòng, Tạ Triết thì xót xa ôm lấy cô, còn ở đầu dây bên kia thì Khương Đạt Lệnh cũng đứng hình. Kể từ giây phút Tạ Triết lên tiếng là ông ấy đã im bặt rồi, bây giờ lại còn nghe được câu nói này của Khương Tuệ Lương nữa càng khiến cho ông ta run rẩy hơn.
Đừng nói là Khương Đạt Lệnh, ngay cả Khương Tuệ Tĩnh hay Vũ Oánh cũng phải giật mình, tuy rằng họ biết Tạ Triết không phải dạng người tốt, nhưng để anh dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy cũng là lần đầu tiên họ thấy.
Ngay lúc này Tạ Triết còn phải dỗ dành cô một lúc, Khương gia bắt đầu lo lắng rồi, để một Tạ Triết dỗ dành thì anh phải cưng chiều cô đến mức nào chứ? Vậy mà từng câu từng chữ Khương Đạt Lệnh mắng cô đều bị anh nghe hết... Lần này xem ra họ xong đời thật rồi.
- Khương tổng, hiện tại Lương Lương là vợ sắp cưới của tôi. Ông có ý kiến gì sao?
- [Tạ thiếu, tôi làm sao dám có ý kiến với cậu chứ. Nhưng con nhóc Khương Tuệ Lương đó không được giáo dục tốt, tôi sẽ đưa nó về dạy dỗ lại... Tạ thiếu, cậu đừng vì một phút bốc đồng mà bỏ lỡ...]
- Tôi không bốc đồng, chẳng lẽ Khương Tuệ Tĩnh chưa nói với các người sao? Tôi và Lương Lương đã viên phòng rồi. Cuối tuần này tôi sẽ mang sính lễ đến Khương gia để hỏi cưới Lương Lương.
- [Tạ thiếu, vậy còn Tĩnh Tĩnh nhà tôi phải làm sao? Ở cái đất Đế Đô này ai mà không biết con bé là hôn thê của cậu. Nếu cậu làm vậy... Làm vậy thì sau này ai dám cưới Tĩnh Tĩnh nữa chứ. Hơn nữa... Khương Tuệ Lương đã có bạn trai rồi, cậu đâu thể...]
- Tôi đánh chết bạn trai của cô ấy còn được. Hà tất gì phải lo lắng cho một vị hôn thê không chút danh tiếng kia chứ? Yên tâm đi, chỉ cần Lương Lương gật đầu... Thì một nhà ba người Khương gia các người sẽ được đoàn tụ với Phó Âu Trực.
Nghe đến đây là toàn thân của Khương Đạt Lệnh đã run rẩy đến mức đứng không vững rồi.
Tuy nhiên, Tạ Triết lại nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại khóe mi của cô, sau đó lại nói:
- Nhưng đáng tiếc, Lương Lương của tôi lương thiện, nên mới giữ mạng lại cho Khương Tuệ Tĩnh. Chứ ông nghĩ, tại sao tôi lại thả cô ta về? Chẳng phải trực tiếp giết cô ta là được rồi sao?
Nói xong, Tạ Triết cũng không cho Khương Đạt Lệnh có cơ hội trả lời mà trực tiếp tắt mấy, không chỉ vậy mà anh còn ném điện thoại của cô đến tan tành thành những mảnh vụn.
Rồi lại nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, dịu dàng hôn lên tay cô, nói:
- Chút nữa Hỏa Tú sẽ mang điện mới đến cho em. Khương gia sẽ không làm phiền em nữa đâu.
Khương Tuệ Lương chỉ biết cười trong vô vọng... Bây giờ Khương Đạt Lệnh không thể gọi cho cô, Khương gia cũng không tìm cô... Nhưng mà cô cũng mất luôn số điện thoại của ông nội luôn rồi...
Tuy cô rất muốn mắng anh là lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn mặt đại boss hung dữ quá nên cô không dám nói...
Hơi hèn, nhưng cái mạng quan trọng hơn!
#Yu~