Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 17: Từ đầu đã chọn em




Vì một câu nói của Tạ Triết mà làm cho Khương Tuệ Tĩnh phải im miệng lại, và cô cũng nhìn ra anh bây giờ đang rất nóng giận, nếu như không nhanh chóng giúp anh hạ hỏa thì ba người này chắc chắn sẽ chết ngay tại đây thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Tuệ Lương lại nắm lấy tay của anh, nhỏ giọng nói:
- Chồng đừng hung dữ như vậy... Tĩnh Tĩnh sẽ sợ đó... Lương Lương cũng sợ nữa...
Tạ Triết nhìn sang cô gái nhỏ của mình, thấy cô cũng sắp mếu máo rồi nên anh cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi bảo Thủy Nhai đưa cô về phòng trước, nhưng Khương Tuệ Lương còn chưa kịp đi thì Khương Tuệ Tĩnh lại bước đến ôm lấy chân cô, đau đớn nói:
- Chị hai... Chị có thể tha thứ cho em không... Em thật sự không cố ý đẩy chị vào thế khó đâu... Nếu... Nếu như chị đồng ý tha thứ cho em, thì chị uống hết ly nước này có được không?
Khương Tuệ Lương nhíu mày nhìn cô ta, bình thường Khương Tuệ Tĩnh đâu phải loại người sẽ dễ dàng hạ mình xin lỗi như vậy chứ? Đừng nói với cô là cô ta lại muốn hạ thuốc vào bên trong ly nước rồi gài bẫy cô nữa nha?
Hay là... Hay là trong nước này có độc?
Cũng không đúng, dù Khương Tuệ Tĩnh có hơi độc ác nhưng cô ta nhát lắm, không dám hạ độc giết người đâu... Nhưng nếu không phải là thuốc mê hay độc, vậy nó là gì?
Còn chưa đợi Khương Tuệ Lương nghĩ ngợi xong thì Khương Tuệ Tĩnh đã nhìn cô, nói:
- Chị hai... Chị không tha thứ cho em sao? Nó không có độc, cũng không có thuốc gì cả... Để em uống cho chị hai xem nha!
Sau đó Khương Tuệ Tĩnh liền uống một ly, nhìn thấy cô ta vẫn bình an vô sự thì Khương Tuệ Lương cũng cầm lấy và định uống, nhưng cô còn chưa kịp uống thì Tạ Triết đã giành lấy và uống trước rồi.
Nhìn thấy anh vì không muốn làm khó mình mà uống ly nước không rõ nguồn gốc đó càng làm cho Khương Tuệ Lương thấy cảm động hơn, nhưng Tạ Triết uống xong liền cho Thủy Nhai đưa cô lên phòng.
Đến khi anh quay lại xem thì trước mắt chỉ còn một màn hơi nước, gương mặt có chút đỏ lên, không cần nói cũng biết trong ly nước có gì rồi.
Lúc này Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh cũng nhanh chóng đi ra ngoài để cầm chân Hỏa Tú và Thổ Vưu, còn Khương Tuệ Tĩnh lại đứng dậy, cố ý bước đến chỗ anh rồi uốn éo trước mặt anh. Cô ta chỉ vừa mới định leo lên người anh đã bị anh thẳng chân đá xuống, gương mặt có chút không vui, nói:
- Khương Tuệ Tĩnh, cô thèm khát đàn ông vậy sao?
- Em chỉ thèm khát anh thôi... Tạ Triết, anh có biết em đã khó xử thế nào khi dâng anh cho Khương Tuệ Lương không? Nếu như không phải anh cứ dùng gương mặt khó chịu nhìn em... Thì em cũng đâu cần phải bày ra mấy trò khiến anh và Khương Tuệ Lương ở cùng một chỗ chứ?
Khương Tuệ Tĩnh lúc này giống như phát điên rồi, Tạ Triết càng muốn đẩy cô ta đi thì cô ta lại cố ý trườn đến gần bên cạnh anh hơn. Sau đó còn muốn hôn anh nhưng Tạ Triết đã thẳng tay bóp chặt mặt của cô ta, hung hăng ném cô ta sang một bên, không chỉ thế mà anh còn nhìn cô ta, nói:
- Cô nghĩ chỉ với một thuốc của cô đã có thể hạ gục được tôi sao?
Giọng nói của Tạ Triết không lớn, nhưng đủ để cho Khương Tuệ Tĩnh nghe hết, vậy có nghĩa là ngay từ đầu anh đã không trúng thuốc mê... Chuyện mà cô ta và Phó Âu Trực làm với hai người họ anh đều biết, chỉ là không muốn nói thôi sao?
- Ý anh là gì?
- Chính là tôi muốn Lương Lương ngay từ đầu, từ lần đầu tiên gặp cô ấy là tôi đã muốn ở bên cạnh cô ấy rồi. Nhưng ai mà có ngờ, cái hôn ước vớ vẩn này lại trói buộc tôi với cô chứ.
Dừng một chút, Tạ Triết lại nói:
- Mà thật may, thật may rằng cô đã thích Phó Âu Trực, để cho tôi và Lương Lương có thể ở bên nhau. Hiện tại, tôi phải cảm ơn cô rồi.
Khương Tuệ Tĩnh không dám tin, cô ta càng đưa ánh mắt mong chờ nhìn anh. Thuốc càng lúc càng ngấm hơn, cô ta không thể kiểm soát được hành vi của mình nữa, chỉ muốn lao đến và ăn anh thôi. Tuy nhiên, lúc này Tạ Triết lại gọi cho Kim Yết.
Vừa hay Kim Yết xuất hiện là đánh ngất Khương Tuệ Tĩnh tại chỗ, anh cũng phủi phủi quần áo, nói:
- Đem cô ta, và cha mẹ của cô ta đến ngục giam.
Kim Yết nghe vậy liền gật đầu, còn Tạ Triết thì lại cởi bỏ cúc áo, anh bước đi đến phòng, còn cười rất nham hiểm nói nhỏ:
- Bây giờ anh phải xử lý em thế nào khi em đã diễn kịch lâu như vậy đây? Vợ à!
[...]
Còn lúc này Khương Tuệ Lương cũng vừa được Thủy Nhai giúp mình tắm rửa xong, trên người cô bây giờ chỉ còn lại một tấm vải mỏng manh, cho rằng chỉ cần kéo nhẹ là sẽ rách ra thôi.
Đột nhiên lúc này Tạ Triết lại đẩy cửa xông vào, trực tiếp đuổi Thủy Nhai ra ngoài. Cô ấy cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trước khi ra ngoài còn ngoái đầu lại nói với Khương Tuệ Lương:
- Phu nhân, chúc cô may mắn!
Hả? May mắn gì cơ?
#Yu~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.