Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 108:




Edit: Puta Ng
Beta: Nga Lê
"Thái Hậu, người bên Chiêu Hoa cung đến đây nói là hôm nay thân thể Uyển quý phi khó chịu, không thể tới Thọ Ninh cung phụng dưỡng!" Hạ Bích vừa đi, Quế Tú ma ma lập tức bẩm báo Thái Hậu.
"Già mồm, người nào không biết tối hôm qua Hoàng Thượng nghỉ ở chỗ nàng ta? Khẳng định nói bên tai Hoàng Thượng không ít lời. Bây giờ Hoàng Thượng càng ngày càng không có định lực, cứ thế bị một nữ nhân làm mê loạn, ngay cả Đông Nam Tây Bắc cũng không phân rõ!"
Thái Hậu tức giận nói "Nữ nhân kia có cái tốt. Luận tư sắc không phải quá nổi bật, luận gia thế thành Kim Lăng tùy tiện tìm một người cũng hơn Hạ gia kia. Bây giờ ánh mắt Hoàng Thượng thật không tốt."
"Nương nương nói đúng lắm. So sánh với Triệu tiểu thư, Uyển quý phi cái gì cũng kém hơn. Chỉ là đáng thương Triệu tiểu thư, một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu." Quế tú ma ma nhịn không được thổn thức hai tiếng. Bà ta không đề cập tới Triệu Tĩnh Di thì thôi, nhắc tới Thái Hậu tựa như mèo xù lông, lông toàn thân đều dựng lên. Nữ nhân kia tâm cơ thâm trầm, giỏi về tâm kế mới có thể nắm chặt tâm Hoàng Thượng. Nếu không chỉ bằng tư sắc của nàng ta, sao có thể độc chiếm ân sủng?
Khí trời dần dần trở lạnh, đã là thượng tuần tháng mười. Nàng không cần đi chỗ Thái Hậu hầu hạ, hiếm khi được nghỉ ngơi một chút. Nhị hoàng tử cũng dính lấy nàng. Nhị hoàng tử hơn sáu tháng, đã không phải đứa nhỏ u mê nữa. Nó thích xem những thứ xinh đẹp, cũng thích đi ra ngoài đi dạo một chút, ngủ dậy sẽ khóc nháo đòi đi ra ngoài.
Hạ Uyển Chi hiếm khi rảnh rỗi, liền dẫn hắn ra ngoài đi một chút. Ở núi Thúy Hoa, lá phong đã chuyển sang đỏ, từ xa nhìn ngọn núi một mảnh màu hồng diễm lệ, nhìn thật đẹp mắt. Đoàn người đi Thúy Hoa Sơn, Nhị hoàng tử nuôi đến trắng trẻo mập mạp, cân nặng không nhẹ. Nàng ôm một lúc hơi mệt nên giao cho bọn nhũ nương và Hạ Bích thay phiên ôm.
Vừa ra khỏi cửa, Nhị hoàng tử rõ ràng rất cao hứng, miệng không ngừng bi bô gì đó. Tròng mắt đen bóng xoay chuyển, nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút, rất mới lạ.
Phong cảnh núi Thúy Hoa xinh đẹp hiếm thấy. Cuối mùa thu đầu mùa đông, tiền Hoàng Hậu còn cử hành yến hội ở núi Thúy Hoa, mở tiệc chiêu đãi mọi người rồi cùng nhau ngắm lá đỏ.
Mấy ngày nay Thái Hậu bị bệnh, nàng đương nhiên không thể mở tiệc ăn mừng như vậy, nếu không sẽ bị người lên án.
Đi dạo ở núi Thúy Hoa một lát, nàng nhìn cảnh sắc vô cùng mỹ lệ, sai Hạ Bích chuẩn bị giấy và bút mực, vẽ tranh ở trong đình. Nhũ nương ôm Nhị hoàng tử đứng dưới cây phong. Nó ngửa đầu nhìn lá phong rơi xuống. Một màn này được nàng vẽ ra, ý cảnh sâu xa, trông rất sống động, cực kỳ xinh đẹp. Nàng xem thấy hài lòng, phân phó xuống cho người cất đi.
Đến lúc ăn trưa các nàng mới xuống núi. Hoàng cung rất lớn, cho dù ở hoàng cung, từ núi Thúy Hoa đến Chiêu Hoa cung đi cũng mất khá nhiều thời gian.
Trên đường trở về vừa vặn gặp phải Quế Tú ma ma đi làm việc. Nhìn nàng tinh thần sáng láng, vẻ mặt khoái trá, không có một chút bộ dáng ốm yếu. Quế Tú ma ma biết rõ thân thể khó chịu chẳng qua chỉ là lấy cớ, âm thầm nhớ kỹ trở về nhất định phải cáo trạng trước mặt Thái Hậu.
Hạ Uyển Chi cũng nhìn thấy Quế Tú ma ma, ngược lại một chút cũng không lo lắng Thái Hậu biết, mang theo Nhị hoàng tử vẻ mặt ung dung rời đi.
Sau khi ăn trưa Tề Diệp bị Thái Hậu gọi đến, Thái Hậu cố làm ra vẻ suy yếu, nói "Hoàng Thượng, coi như ai gia van ngươi, nể mặt ai gia, bỏ hôn sự của Triệu gia và Văn gia đi!"
"Nếu có thể hủy trẫm nhất định sẽ không để Thái Hậu lo lắng, chỉ là miệng vàng lời ngọc đã nói ra, nếu lật lọng, uy nghiêm của trẫm ở đâu?" Hắn nói "Hơn nữa, ở trước mặt mọi người Văn thị lang nói hắn và Triệu tiểu thư tình đầu ý hợp, muốn định chung thân. Nếu là thoái hôn, chỉ sợ không tốt đối với danh dự của Triệu tiểu thư. Huống chi Văn gia cũng không kém, Triệu tiểu thư gả đi cũng không thiệt thòi."
Hắn còn nói "Trẫm biết Thái Hậu yêu thương nàng ấy. Trẫm sẽ không bạc đãi nàng, đợi nàng gả đi sẽ thăng chức quan cho Văn thị lang. Như vậy coi như đối với nàng không tệ."
"Thăng quan thì thế nào, tâm tư của Tĩnh Di ai gia còn không rõ ràng sao. Hơn nữa, cái gì mà định chung thân, tình đầu ý hợp đều là Văn thị lang kia tự ý thêu dệt. Hắn là con cóc mà muốn ăn thịt thiên nga. Tĩnh Di làm sao có thể vừa ý người ngu ngốc như vậy?"
"Bất kể như thế nào, ai gia không đồng ý cửa hôn sự này. Nếu Hoàng Thượng thật sự hiếu thuận với ai gia, hãy nghe ai gia một lần." Mấy ngày nay, thư của Triệu gia đưa đến một phong lại một phong. Đứa bé Tĩnh Di kia cũng khóc rống không ngừng. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng phải là phá hủy một người sao?
"Đây không phải chuyện hiếu thuận hay không hiếu thuận." Tề Diệp cắn răng không nhả ra, nói "Canh giờ không còn sớm, trẫm còn nhiều chính vụ phải xử lý, Thái Hậu nghỉ ngơi đi! Ngày khác trẫm trở lại thăm người."
"Hoàng Thượng..." Thái Hậu còn muốn biện hộ, thấy vẻ mặt hắn hờ hững, lập tức cảm thấy hụt hẫng. Ngay cả đứa con mang thai mười tháng từ trong bụng bò ra cũng không đáng tin cậy, thật làm người ta thất vọng đau khổ. Hắn đây một chút cũng không để ý tới tình cảm mẹ con. Lúc trước hắn lên làm thái tử, rồi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Triệu gia bỏ ra không ít công sức.
Bây giờ cánh hắn cứng cáp, người đầu tiên hạ thủ chính là Triệu gia. Thái Hậu bà sao có thể không nóng nảy. Dù sao bà cũng là nữ nhi Triệu gia, trên người chảy dòng máu Triệu gia, không thể bảo đảm Triệu gia đời đời phồn vinh hiển quý, nhưng cũng muốn giữ cho hôm nay Triệu gia huy hoàng!
Có thể Hoàng Thượng không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy Triệu gia tồn tại cản đường hắn, muốn diệt trừ Triệu gia. Sao bà lại có thể trơ mắt nhìn Triệu gia suy tàn?
Trong lòng có quyết định, Thái Hậu phân phó nói "Chuẩn bị giấy bút."
Quế Tú ma ma gật đầu, rất nhanh đã chuẩn bị giấy và bút mực lên. Thái Hậu nhanh chóng viết vài trang thư, làm khô liền đưa cho Quế Tú ma ma, tìm người tin cẩn đưa đến Triệu gia.
Bữa tối Tề Diệp bị Lệ phi nương nương mời đến, nói là chuẩn bị thức ăn hắn thích. Dù sao mấy ngày này không qua ngồi một chút, mặc dù cảm thấy những nữ nhân này rất nhàm chán, lại cũng không thể vứt bỏ các nàng. Các nàng không chỉ là một nữ nhân, sau lưng còn đại biểu cho một gia tộc. Hắn không thể nào chỉ độc sủng một người.
Lệ phi lấy ra tất cả vốn liếng để nịnh nọt hắn. Nhị công chúa cũng coi như nhu thuận đáng yêu. Chỉ là đứa trẻ tám tháng đã biết gọi người, không thể không nói là thông minh.
Tề Diệp nghe con bé gọi phụ hoàng, trong lòng vẫn hơi xúc động, ôm Nhị công chúa trêu chọc một lát, rồi thưởng một bộ vòng có chuông vàng cho nó. So với thưởng Nhị hoàng tử ngọc bội, là ngọc bội hắn từ nhỏ đeo bên người, một bộ vòng vàng thật sự không coi vào đâu.
Mặc dù Lệ phi bất mãn, nhưng cũng không thể nói gì. Nàng có thể đi đến bây giờ, ngồi trên phi vị, Lệ phi đúng là đã phải chịu không ít đau khổ. Bị hoàng hậu, Thục phi ức hiếp, thật sự rất vất vả để bảo vệ Nhị công chúa. Mặc dù có lúc cũng sẽ có lòng tham nghĩ nếu là tiểu hoàng tử thì tốt hơn.
So với những phi tần không có hài tử mà nói, nàng đã cảm thấy rất may mắn. đam mỹ hài
Ban đêm Tề Diệp ngủ lại chỗ Lệ phi ở Ngọc Hoa cung. Lệ phi chuẩn bị nước nóng hầu hạ Tề Diệp tắm rửa thay quần áo, cầm lấy khăn tắm lau sạch thân thể cho hắn. Tề Diệp nhắm mắt nằm trong thùng gỗ, nhìn không ra cảm xúc.
Màn che màu tím nhạt buông xuống, Lệ phi nương nương rất mong đợi hắn làm bước tiếp theo. Tề Diệp nằm một lúc liền ngủ thiếp đi. Lệ phi nương nương trông đứng trông ngồi, không nghe thấy động tĩnh của hắn, nghi hoặc nghiêng đầu, chỉ thấy hắn đã ngủ say, nhất thời không biết nên nói gì. Nàng là nữ nhân, đương nhiên hy vọng có thể lấy được ân sủng của hắn. Kể từ khi nàng sinh hạ Nhị công chúa, kể ra số lần ân sủng cũng không nhiều, thậm chí có lúc nàng cảm thấy Hoàng Thượng chỉ làm để ứng phó. Chẳng lẽ thân thể của nàng như vậy làm cho hắn không có cảm giác sao?
Lệ phi thao thức cả đêm. Hôm sau nàng rời giường rất sớm, hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo. Đưa mắt nhìn hắn rời Ngọc Hoa cung nàng mới thở phào nhẹ nhõm, ngã xuống giường, toàn thân vô lực. Nếu Hoàng Thượng không có cảm giác với nàng, con đường sau này phải đi thế nào?
Ở hậu cung, không có ân sủng của Hoàng Thượng ngay cả một phi tần nho nhỏ được sủng ái cũng không bằng. Bây giờ nàng có tiểu công chúa, cho dù không vì mình, vì tiểu công chúa tương lai được hôn phối với một vị Phò mã tốt, người mẫu phi nàng cũng phải có quyền thế nhất định. Nếu không làm sao có thể trở thành chỗ dựa cho tiểu công chúa đây?
"Hôm qua Thái Hậu cho người đưa một phong thư ra ngoài. Nô tỳ vô năng không ngăn cản được, cho nên không biết bên trong nói những gì." Sáng sớm, Hạ Bích sám hối trước mặt Hạ Uyển Chi. "Cho dù đưa tin ra ngoài thì thế nào, Hoàng Thượng cũng không hủy bỏ tứ hôn. Triệu Tĩnh Di chỉ có thể gả cho Văn Chí Viễn. Gả cho một kẻ không xứng với mình, đây là trừng phạt dành cho nàng ta." Hạ Uyển Chi cười lạnh một tiếng, nói: "Nhìn chằm chằm Chiêu Hoa cung, đừng để người lợi dụng sơ hở. Thái Hậu cũng không phải dễ đối phó, ngoài sáng tranh không được, khó tránh khỏi sẽ không làm chuyện mờ ám."
"Nương nương yên tâm, nô tỳ đã phân phó xuống."
"Vậy là tốt rồi! Đặc biệt nhìn kĩ tên Vinh Quang. Hắn là người bên cạnh Thái Hậu!" Chiêu Hoa cung này của nàng cũng không thiếu người của kẻ khác, không phải mỗi người đều là tâm phúc của nàng. Nàng không thể không đề phòng.
Thái Hậu có thể đứng đầu trong đám phi tần của tiên đế, cũng không phải người có thể tùy tiện dây vào. Tâm cơ và thủ đoạn của bà ta không thể không khiến người đề phòng. "Bên Lâm Huệ thế nào?" Nàng luôn luôn ghi nhớ Lâm Huệ. Nếu đã vạch mặt thì càng cần phải lưu ý nhất cử nhất động của nàng ta. Nếu không khi nào đó nàng ta đâm cho một đao sau lưng cũng không biết. "Gần đây Lâm sung dung rất an phận, một mực điều dưỡng ở Đức Sang cung, không bước chân ra khỏi cửa."
"Đừng lơ là." Đến đường cùng ắt sẽ phản kích. Nàng ta không phải người dễ dàng cam tâm như vậy. Hôm nay âm thầm không có nghĩa là nàng ta sẽ không làm loạn. Nàng sẽ không khinh địch, tìm được cơ hội sẽ diệt trừ nàng ta, miễn cho đêm dài lắm mộng. Trên đời này, chỉ có người chết mới không đáng sợ. "Vâng!" Hạ Bích gật đầu, nhớ ra cái gì đó, nói "Chỉ là gần đây Quý tiệp dư rục rịch, thỉnh thoảng đi qua chỗ Hoàng Thượng, muốn khiến cho Hoàng Thượng chú ý."
"Hừ, nàng ta muốn xoay người đương nhiên muốn Hoàng Thượng sủng ái. Chỉ là Hoàng Thượng còn có thể ân sủng nàng ta lần nữa hay không, vậy thì phải xem bản lãnh của nàng ta." Còn tưởng rằng Hoàng Hậu và Đức phi khó đối phó nhất, bây giờ suy nghĩ một chút, khó đối phó nhất chính là Thục phi. Nhìn như không có đầu óc, nhưng nàng ta lại là người lợi hại nhất.
Nhưng chỉ cần có nàng ở đây, Quý tiệp dư cũng đừng mong xoay người "Gỡ lục đầu bài của Quý tiệp dư xuống. Nhớ là còn có những người khác tiến cung, tùy tiện treo một cái lên đi."
"Vâng!" Hạ Bích gật đầu, lui xuống đi làm việc.
Trung tuần tháng mười, thành Kim Lăng đổ xuống một trận mưa lớn. Lá phong núi Thúy Hoa rơi đầy đất. Đến đây, nàng hào hứng, che dù, cùng Tề Diệp lên núi Thúy Hoa. Bất chấp vớ ướt đẫm, tâm tình nàng rất sung sướng.
Kết cục của sự bốc đồng này chính là nàng bị bệnh. Ngự y nói là bị cảm lạnh, kê đơn thuốc điều dưỡng cho nàng. Nàng bị bệnh, không thể ôm Nhị hoàng tử bên người chăm sóc. Dù sao nó là hài tử, thân thể còn yếu ớt, bệnh có thể lây, cũng không thể để hắn chịu khổ theo.
Tề Diệp nghe nói, thở dài "Sớm biết như vậy sẽ không đi du ngoạn dưới dưới trời mưa. Nhìn nàng bị bệnh thật làm người khác đau lòng." Hạ Uyển Chi ha ha cười một tiếng, nói "Thần thiếp cảm thấy rất đáng. Một đêm mưa mùa đông, lá đỏ rụng đầy trời, cũng là cảnh đẹp hiếm thấy. Vì cảnh đẹp này, cho dù bị bệnh thần thiếp cũng cam nguyện."
"Ngốc!" Tề Diệp sủng ái cười một tiếng, nhéo mũi nàng. Nào ngờ vốn là nàng bị chảy nước mũi. Hắn bóp một cái, nước mũi chảy ra, chật vật lúng túng không thôi. Hắn cũng không phải để ý, lấy tay áo lau nước mũi cho nàng. Đây chính là long bào đấy!
Hạ Uyển Chi bị bệnh, Hạ Bích càng thêm cẩn thận.
Chén thuốc, đồ ăn đều là Hạ Đồng tự mình coi sóc. Nàng đi nhà xí ra, đã nhìn thấy Vinh Quang công công lén lén lút lút vào phòng bếp nhỏ. Lúc này trong phòng bếp nhỏ không có ai.
Hạ Đồng đã biết Vinh Quang là người bên cạnh Thái Hậu, lại càng đề phòng, cũng không kinh động hắn. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, móc ra một gói đồ đổ vào trong bình thuốc, trong bình là thuốc của Hạ Uyển Chi.
Hạ Đồng nhìn thấy, nhíu mày, biết rõ vật hắn đổ vào không phải thứ tốt. Vừa vặn bắt tại trận, nàng sao có thể buông tha, một phát đá cửa phòng. Một tiếng ầm vang lên, hù dọa Vinh Quang công công thiếu chút nữa ngã văng ra ngoài.
"Ngươi đang làm gì vậy? Lại dám hại nương nương, ngươi chán sống rồi!" Hai tay Hạ Đồng chống nạnh, vẻ mặt nghiêm nghị. Vinh Quang công công bị hù dọa không nhẹ, lập tức thay đổi sắc mặt. Thấy hành động của mình bị phát hiện, việc đầu tiên hắn nghĩ tới là chạy trốn. Nghĩ lại lại thấy, cho dù chạy cũng vô dụng, kiểu gì nàng ta cũng sẽ tố cáo mình. Nhìn chừng chừng xem là người nào, lại là một tiểu cung nữ gầy yếu, sát ý của hắn chợt hiện. Chỉ nàng ta chết mới có thể giữ được bí mật, cũng có thể giữ lại cho mình một cái mạng. Vừa nghĩ như vậy, sát khí lộ ra.
Hạ Đồng thấy vậy, nói không sợ hãi là gạt người. Nàng từng bước từng bước lui về phía sau, nói "Ngươi muốn làm gì? Nếu đả thương ta, nương nương chắc sẽ không tha thứ cho ngươi." Nói xong định chạy đi.
Vinh Quang tay mắt lanh lẹ, cầm lấy vạt áo của nàng kéo lại. Hạ Đồng cũng không giống bề ngoài yếu ớt nhu nhược. Nàng lớn lên trong lao động vất vả, có vài phần cậy mạnh. Biết hắn xuống tay độc ác, nàng cũng sẽ không khách khí, hai người giãy giụa, rất nhanh liền lao vào đánh nhau.
Chỉ là dù sao Vinh Quang công công cũng là nam nhân. Hạ Đồng thân con gái sao có thể là đối thủ của hắn. Rất nhanh nàng đã bị hắn ta bóp cổ, áp trên mặt đất, mặt sưng đỏ bừng. Hắn ta là muốn bóp chết nàng.
Đối mặt tử vong bất kỳ ai cũng đều sợ hãi, Hạ Đồng cũng không ngoại lệ. Nhưng bây giờ nàng không muốn chết, ra sức giãy giụa. Đột nhiên nàng nghĩ ra, vớ lấy cái trâm gài tóc trên đầu, hung hăng đâm xuống.
Vinh Quang kêu đau một tiếng, nhất thời buông lỏng tay làm Hạ Đồng bắt được cơ hội, đồng thời cũng làm những người khác chú ý.
Vinh Quang bị trói gô đến gặp Hạ Uyển Chi. Bệnh của nàng đã khá hơn nhiều. Mặc dù vậy trên người nàng mặc rất dày quần áo để tránh bị lạnh.
Nàng nhìn sang Vinh Quang, nói "Tự mình thành thật khai báo, hay là muốn tra tấn, ngươi tự nghĩ đi! Chỉ cần ngươi khai ra là ai đứng sau, bản phi có thể tha cho ngươi một cái mạng chó."
"Nương nương nói gì nô tài căn bản không hiều. Nô tài phạm sai lầm gì? Nương nương muốn làm gì nô tài?" Hắn há lại có thể dễ dàng khai ra Thái Hậu? Vinh Quang không ngốc, muốn hỏi thì cứ hỏi đi, hắn đâu ngu mà khai ra. "Còn dám giả vờ ngây ngốc. Ngươi đã không biết, bản phi cũng không miễn cưỡng. Hạ Bích, mang chén thuốc bưng lên, rót ra." Tiếng nói vừa dứt, rõ ràng trông thấy Vinh Quang run lên một cái. Hắn vô cùng tham tiền, nhưng so với mạng của mình, hắn càng tiếc mạng sống hơn.
Nhìn Hạ Bích bưng chén thuốc lên, Vinh Quang e ngại rụt cổ một cái, cố làm ra vẻ kiên cường nói "Nương nương, nô tài không bị bệnh, không cần phải uống thuốc."
"Sợ hãi ư?" Hạ Uyển Chi ngồi trên ghế hoa lê đỏ thắm, khiêu mi nói "Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần ngươi nói ra ai sai ngươi bỏ thuốc, bản phi tạm tha ngươi một cái mạng chó. Nếu không chịu nói, vậy thì một giọt thuốc cũng không được lọt."
Vinh Quang tự đánh giá, một bên là Thái Hậu, một bên là Uyển quý phi được sủng ái. Hai bên đều là người không dễ đắc tội. Nếu hắn làm việc cẩn thận một chút để không bị phát hiện cũng sẽ không khó xử như thế này.
"Ra tay." Không để thời gian cho hắn suy nghĩ, Hạ Uyển Chi hạ lệnh.
Rất nhanh liền có tiểu thái giám tiến lên bắt lấy Vinh Quang. Một người bóp cằm của hắn, cắm một cái phễu vào. Hạ Bích bưng chén thuốc đến gần. Thuốc là hắn hạ, hắn đương nhiên biết rõ uống hết thì dù là thần tiên cũng không cứu được. Hắn không ngừng giãy giụa nói, âm thanh hàm hồ "Nương nương, nương nương tha mạng, nô tài nói, nô tài nói." Hạ Uyển Chi đưa tay, Hạ Bích bưng chén thuốc đứng một bên. Vinh Quang bị hù dọa đến đổ mồ hôi lạnh, nói "Là Thái Hậu, là Thái Hậu phân phó nô tài bỏ thuốc vào chén thuốc của nương nương. Nô tài cũng là bất đắc dĩ. Bà ấy là Thái Hậu, nếu nô tài không làm theo, sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này."
"Coi như ngươi thức thời, muốn sống phải biết lập trường của mình. Bản phi có năng lực tha ngươi một mạng, cũng có năng lực lấy mạng chó của ngươi."
"Dạ dạ dạ! Nô tài hiểu được, nô tài cũng không dám nói dối nữa, cũng không dám giấu giếm nữa. Nô tài đều là vạn bất đắc dĩ, mong rằng nương nương tha mạng." Vinh Quang liền bị kéo xuống rất nhanh. Hạ Uyển Chi vuốt túi thơm bên hông, cười lạnh "Rốt cục cũng động thủ, thật là làm cho người ta cao hứng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.