Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 98:




Edit: Biuti
Beta: ThyAn89
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Hạ Uyển Chi phát hiện mình đang nằm trên lưng Tề Diệp, không khỏi giật mình thức giấc. Hắn biết nàng đã thức, vẫn cõng nàng không chịu buông tay, dịu dàng nói “Mệt thì ngủ thêm một chút nữa đi!”
“Hoàng Thượng, để thần thiếp xuống đây đi!” Cầu thang rất cao, nàng hơi lo lắng, nếu hai người té nhất định sẽ bị thương. Liếc mắt nhìn bốn phía, vẫn còn ở trên Tích Nguyệt Lâu, có điều nàng không nghĩ tới lại ngủ thiếp đi trong lồng ngực của hắn.
“Không sao!” Nàng rất nhẹ, như một đứa bé vậy. Hắn vững vàng cõng nàng xuống lầu. Hạ Uyển Chi bị hù cho sợ, vội vàng vòng tay qua cổ của Tề Diệp, hơi thở ấm áp phun ở trên cổ hắn, tê tê dại dại, có chút ngứa ngứa.
Nhìn đi xuống từng bậc thang, cho đến khi vững vàng ở trên mặt đất, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Giãy giụa muốn xuống, lần này hắn ngoan ngoãn thả nàng xuống. Hạ Uyển Chi lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Tề Diệp, thấy hai mắt hắn sáng long lanh nhìn nàng chằm chằm, không khỏi bật cười “Tại sao Hoàng Thượng không gọi thần thiếp dậy?”
“Nhìn nàng ngủ say như vậy, trẫm không nỡ!” Vươn tay uốt ve mặt của nàng, Tề Diệp mỉm cười.
Rất nhanh kiệu liễn đã tới, Tề Diệp đỡ nàng ngồi ở trong kiệu, không đợi nàng kịp phản ứng, cúi đầu ngậm lấy môi của nàng, nhẹ nhàng hôn mút, ôn nhu liếm láp. Hạ Uyển Chi nhắm mắt lại, hai tay chủ động vòng tay qua cổ hắn, khẽ há miệng, chủ động mút lấy môi hắn.
Hành động của nàng làm cho Tề Diệp thật mãn nguyện, ôm chặt nàng vào lồng ngực. Bàn tay không an phận chui vào trong vạt áo nàng, bao trùm một bên bánh bao mềm mại, hại cho hắn toàn thân nóng lên. Tề Diệp ôm nàng ngồi trên chân mình, bàn tay bắt đầu xoa nắn. Hạ Uyển Chi nhịn không được rên rỉ hai tiếng, tiếng kêu mảnh mai yếu ớt, làm cho tâm của hắn đều mềm nhũn.
Âm thanh mơ hồ truyền ra, gương mặt hai người đứng bên cạnh kiệu đều thay đổi, nhẹ nhàng tránh xa kiệu liễn một chút, trong lòng đều biết rõ trong kiệu đang diễn ra chuyện gì.
Đến Chiêu Hoa cung, váy của Hạ Uyển Chi bị làm cho nhăn nhúm. Tề Diệp ôm ngang nàng lên, cất bước ra khỏi kiệu liễn, bình tĩnh vào Chiêu Hoa cung, đám người Hạ Bích vội vàng đuổi theo.
Sau một phen mây mưa, Hạ Uyển Chi vô lực nằm ở trên người hắn, hai má phiếm hồng, đôi môi sưng đỏ, vẻ mặt thoả mãn lười biếng, bộ dáng của nàng làm cho hắn thật vui vẻ. Hắn cầm lấy tay của nàng hôn một cái, cảm giác tiểu Tề Diệp biến hóa, lại cúi đầu hôn nhẹ lên mặt nàng nói “Uyển Nhi, mệt không?”
Nàng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt hắn rạng rỡ như đang phát sáng, lập tức hiểu được, cánh tay mềm mại không xương vòng qua cổ hắn, ở trên lưng vuốt ve những chỗ bị nàng cào trầy xước, cười nói “Đợi chờ quân hái.”
(quân: từ gọi tình nhân)
“Được! Đêm nay trẫm sẽ hái xuống đóa kiều hoa là nàng.” Nói xong lật người nàng lại. Hạ Uyển Chi biết rõ đây là tư thế hắn thích nhất, phối hợp nằm lỳ ở trên giường. Nhìn tấm màn giường lắc lư, dạ minh châu tỏa ra hào quang nhàn nhạt, giống như nàng vậy, làm cho người ta không thể phớt lờ.Ngày hôm sau, lúc nàng tỉnh lại đã không còn sớm nữa, người bên cạnh đã sớm vào triều. Nàng đứng dậy mới phát hiện eo mỏi lưng đau, biết đây chính là hậu quả do tối qua để lại.
Hạ Bích bước đến, nói “Nương nương, nước nóng đã chuẩn bị xong!”
Nàng gật đầu, khoác đại một cái váy ngủ che lại cảnh xuân, đi đến phòng bên cạnh. Bên trong phòng đặt một thùng nước nóng, nàng thử một chút độ ấm mới đi vào, nước ấm áp bao phủ cơ thể nàng, thoải mái đến nỗi nàng muốn bật ra cả tiếng rên rỉ.
Hạ Bích ở một bên hầu hạ nàng tắm, nói “Sáng sớm có Chu tiệp dư tới, nô tỳ bảo nàng trở về!”
“Ừ!” Nàng đáp một tiếng, dựa vào vách thùng nhắm mắt dưỡng thần. Im lặng như vậy thật lâu, cho đến khi cảm giác nước lạnh một chút, lúc này mới đứng dậy.
Nàng trang điểm xong xuôi, lại nghe thấy cung nữ nói Tề Diệp tới đây, mới đó mà đã hạ triều rồi.
Nàng sửa sang lại y phục đi ra ngoài nghênh đón. Tề Diệp nhìn nàng cười cười, lôi kéo tay của nàng đi vào trong. Đồ ăn sáng tinh xảo ngon miệng đặt trên bàn, hai người im lặng dùng đồ ăn sáng, nhưng trông hòa hợp vô cùng.
Sau khi ăn xong, nàng để nhũ nương ôm Nhị hoàng tử ôm ra. Tề Diệp ôm tiểu hoàng tử chơi đùa, nhìn bé con nhếch miệng cười hì hì, Tề Diệp cao hứng cầm lấy ngọc bội làm đồ chơi chọc bé con.
Hạ Uyển Chi ở một bên nhìn hai người, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói “Không tới mấy ngày nữa là đầy tháng của Tam hoàng tử, Hoàng Thượng cảm thấy nên tổ chức như thế nào?”
“Tổ chức náo nhiệt một chút đi!” Hắn chơi đùa với hài tử, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Tâm hơi bị chua, nàng đáp “Vâng! Thần thiếp sẽ phân phó tổ chức náo nhiệt một chút.”
Tổ chức náo nhiệt một chút, chẳng lẽ vận thế Quý tài nhân sẽ thay đổi sao? Nàng nhíu mày, trong lòng âm thầm so đo.
Tề Diệp trêu chọc tiểu hoàng tử trong chốc lát lại đi Ngự Thư Phòng. Hạ Uyển Chi để cho Hạ Hoa đi thu thập tin tức một phen, biết được lúc lâm triều Quý đại nhân cầu xin hắn, nhất định hai người đã nói gì đó, nếu không sẽ không muốn tổ chức tiệc đầy tháng náo nhiệt một chút.
Kỳ thật Hạ Uyển Chi biết rõ, nếu muốn tiêu diệt một người, một là làm cho nàng ta không chỗ xoay người, hai là tiêu diệt chỗ dựa của nàng. Đáng tiếc, nếu Quý gia bị diệt trừ hết cũng cũng không phải là tốt, mà Quý tài nhân cũng không dễ dàng bị tiêu diệt như vậy.
Cho nên hôm nay mới phải có một màn này, tiệc đầy tháng rất nhiều quan viên tham dự, bởi vì trời mưa nên Ngự Hoa Viên không thể tổ chức được nên dời lại trong Triều Hoa cung. Trong sảnh rất nhiều người ngồi, ngay cả Quý tài nhân cũng mặc y phục theo phong cách mới để tham dự, tịnh dưỡng một tháng, trông nàng mượt mà không ít. Nhìn tiệc đầy tháng long trọng như vậy, khóe mắt, đuôi mày đều hiện lên tia đắc ý, bất cứ ai cũng nhìn ra được, hôm nay nàng đến đây là để khoe khoang.
Chu tiệp dư ngồi ở bên cạnh Lâm Huệ, liếc mắt nhìn, nói “Nhìn bộ dáng kia, người không biết còn tưởng rằng đó Thục phi đang đến.””Nói cái gì đó? Ngày sau sẽ không còn là Quý tài nhân nữa đâu. Mẹ vinh nhờ con là thế nào? Cứ nhìn nàng ta thì biết!” Trác tiệp dư cười nhạo một câu, nghiêng đầu nói với Lâm Huệ “Nếu như Lâm sung dung cũng có thể sinh ra một tiểu hoàng tử, phú quý cũng không thể đếm suể!”
Lâm Huệ nhàn nhạt cười cười, cũng không nói chuyện, biết rõ ở nơi hậu cung này, nói nhiều thành nói sai, nếu là rơi vào tai kẻ có tâm, đắc tội với người khác lúc nào nàng cũng không biết. Đương nhiên nàng hi vọng sinh được tiểu hoàng tử, cái hậu cung này ai mà không muốn sinh ra long chủng, quan trọng là người đó có cái phúc khí này hay không.
Không cần nghi ngờ cũng biết, quả thật cuộc sống hôm nay Quý tài nhân sẽ thay đổi. Nhìn vẻ mặt nhàn nhàn Hạ Uyển Chi ở một bên, Lâm Huệ thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng ta không ghen ghét sao?
Ghen ghét?
Ở trong lòng Hạ Uyển Chi nghĩ, Quý tài nhân có cái gì tốt đáng cho nàng ghen ghét. Cũng chỉ là sinh ra tiểu hoàng tử mà thôi, hôm nay vận thế của nàng thay đổi, nhưng chưa chắc về sau có cơ hội để thay đổi hay không, cho dù xoay mình cũng không thoát khỏi bàn tay nàng. Cứ để cho nàng ta đắc ý mấy ngày đi, thời gian còn dài, nàng có rất nhiều cơ hội để dạy dỗ nàng ta.
Đêm nay Tề Diệp nghỉ ở Ngọc Hoa cung của Lệ phi, Hạ Uyển Chi rửa mặt xong, Hạ Hoa bước đến nói “Nương nương, trời sắp có mưa, là mưa đầu mùa.”
“Ừ!” Nàng đáp một tiếng, gỡ trâm gài tóc xuống để trong hộp nữ trang, đột nhiên “đùng” một tiếng, sét bắt đầu sét đánh tia chớp, dấu hiệu mưa thu mùa đến.

Quý tài nhân bị hù dọa run một chút, vén tấm mành giường lên, nói “Đi mời Hoàng Thượng đến đây, nói tiểu hoàng tử không chịu ngủ cứ khóc gay gắt.” Hạ lệnh xuống để cho nhũ nương ôm tiểu hoàng tử đi đến, ác độc véo lên mông non nớt của tiểu hoàng tử vài cái. Tiểu hoàng tử đang ngủ say sưa, bị véo đau đến nỗi miệng nhỏ chu lên, khóc oa oa.
Mộc Hương đi tới Ngọc Hoa cung, tiểu cung nữ mở cửa nhìn thấy nàng, không nói hai lời liền đóng cửa lại. Sấm sét vang dội, mặc kệ nàng gõ cửa như thế nào cũng không mở, Mộc Hương gõ một lát biết Lệ phi cố ý, chờ thêm tí nữa mới trở về Tử Quế Hiên. Toàn thân ướt đẫm, nhỏ nước tí tách, nàng ở ngoài bình phong nói (2) “Nương nương, nô tỳ vô dụng, còn chưa vào được Ngọc Hoa cung đã bị nhốt ngoài cửa.”
(2) Bình phong: Vật dùng để chắn gió hoặc chắn một đoạn tầm mắt, hay che cho đỡ trống trải.
“Hừ, tiện nhân.” Quý tài nhân biết Lệ phi cố ý, trước kia nàng ta cũng chỉ là tay sai của nàng, lúc trước nếu không phải nàng sa cơ bị đoạt lấy phi vị, thì đâu tới lượt nàng ta. Quý tài nhân hận Lệ phi đến nghiến răng ken két!
“Nếu đã nàng không biết tốt xấu như thế, vậy ta cũng không khách khí!” Ánh mắt dần lạnh xuống, nàng nói “Nghe nói mấy ngày nay Nhị công chúa bị bệnh, nếu cứ bệnh rồi chết non luôn, có lẽ cũng không có người nào nghi ngờ đi. Mộc Hương, ngươi đi làm đi!”
Mộc Hương nhận bình sứ nhỏ nàng đưa, gật gật đầu, cất kỹ trong ngực, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, vội nói “Không phải mương nương cũng ghét Uyển quý phi sao, nếu như Nhị hoàng tử mất, chắc hẳn Uyển quý phi sẽ đau lòng đến chết đi sống lại! Nếu như vậy, Hoàng Thượng cũng chỉ có một vị tiểu hoàng tử là Tam hoàng tử.”Đột nhiên sấm sét xuống một cái, trong lòng Mộc Hương có chút sợ hãi.
Hai mắt Quý tài nhân lại sáng ngời “Nói đúng lắm, chỉ cần tiêu diệt Uyển quý phi, những người khác đều chỉ là tôm tép với ta. Còn con tiện nhân Lệ phi, vốn dĩ nàng ta không xứng làm đối thủ của ta.” Quý tài nhân nói tiếp “Tìm cơ hội cho Nhị hoàng tử ăn thuốc này. Ta chống mắt lên xem nàng mất tiểu hoàng tử còn kiêu ngạo như thế nào.”
Mộc Hương gật gật đầu, nắm bình sứ nhỏ thật chặt.

Buổi tối lúc Hạ Uyển Chi kỳ lưng cho Tề Diệp, cố làm ra vẻ lơ đãng hỏi “Hoàng Thượng chuẩn bị sắc phong phẩm vị gì cho Quý tài nhân?”
Nàng vừa dứt lời, trong phòng cực kỳ yên lặng, thật lâu không thấy hắn lên tiếng. Hạ Uyển Chi có chút hoảng hốt, có lẽ là nàng quá liều lĩnh, từ trước đến nay hắn không thích phi tần Hậu Cung nhúng tay vào chuyện của mình.
Đang nghĩ ngợi cách cứu vãn như thế nào, bỗng nhiên trên tay truyền tới sự ấm áp “Uyển Nhi yên tâm, cho dù phong phi vị nào cho Quý tài nhân đi nữa, địa vị của nàng ở trong lòng trẫm cũng không thay đổi, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng thay thế.”
Nếu như không nói câu kia “Cho dù phong phi vị nào cho Quý tài nhân đi nữa” có lẽ nghe lời nói này nàng sẽ rất vui vẻ. Có điều bây giờ nàng vui vẻ không nổi, phi vị, chẳng lẽ để cho nàng ta ngồi lại vị trí Thục phi sao?
“Nếu không phải triều đình còn cần Quý gia, nếu không phải nàng sinh ra hoàng tử, sao trẫm lại để nàng còn sống?” Tề Diệp có chút không vui, nói “Tạm thời sẽ không phong phi vị cho nàng, Quý gia muốn nàng ngồi trên địa vị cao, thì phải cống hiến cho triều đình.”
Ngày hôm sau, Quý tài nhân được phong làm Tiệp dư, ban thưởng ở thiên điện Đức Sang Cung, cùng một cung với Lâm Huệ.
Lúc Quý tài nhân nghe Quang Thuận công công tuyên chỉ phong làm Tiệp dư, cứ nghĩ là mình nghe lầm, nàng cầm lấy thánh chỉ, lập tức nhìn thấy hai chữ Tiệp dư thật lớn sáng lấp lánh, trong lòng liền hiểu được, không phải là nàng nghe lầm, mà là chính là Hoàng Thượng vô tình với nàng như vậy. Nhớ tới tối hôm qua Hoàng Thượng nghỉ ở Chiêu Hoa Cung, Quý tài nhân nghĩ nhất định là con tiện nhân Uyển quý phi kia đã cản trở trước, nếu không nàng đã có danh hiệu cao hơn.
Nếu Hạ Uyển Chi biết Quý tài nhân nghĩ như vậy, nhất định sẽ cười thật to. Một khi nàng đã ra tay, đừng nói Tiệp dư, ngay cả vị trí Tài tử cũng không tới phiên nàng.
Lúc chuyển vào Đức Sang cung, Quý tiệp dư nhìn thấy Lâm Huệ đứng ở một bên, khinh thường hừ một tiếng, làm bộ không nhìn thấy mang theo cung nữ vào thiên điện.
Lâm Huệ làm bộ không để ý, Quý tiệp dư đã ghét nàng, thì nàng đứng ở đâu nàng ta cũng khó chịu, cần gì nàng tự tìm phiền não. Nhìn sơ qua Quý tiệp dư cũng biết, nếu không phải được sủng ái, cho dù sinh ra hoàng tử, cũng không có khả năng mẹ vinh nhờ con.
Nghĩ tới hài tử, bất giác tay nàng vuốt ve bụng hơi to lên, nếu như nàng không được cưng chiều, cho dù nàng sinh ra hoàng tử, chỉ sợ phẩm vị cũng sẽ không cao lắm. Càng không có khả năng giống như Hạ Uyển Chi, nhảy lên trở thành Uyển quý phi vô cùng tôn quý.Trước kia là chính điện, dầu gì lúc đó nàng cũng là Thục phi, hôm nay lại chỉ có thể ở thiên điện, hơn nữa phẩm vị còn thấp hơn cả Lâm sung dung kia. Mỗi lần nghĩ tới, Quý tiệp dư lại tức giận đến bể phổi. Nghiến răng nghiến lợi, lại hận Uyển quý phi nghiến răng ken két.
“Vì sao chưa có biểu hiện gì?” Quý tiệp dư gọi Mộc Hương tới chất vấn, lúc này nàng hận không thể đem Hạ Uyển Chi bầm thây vạn đoạn.
“Nương nương thứ tội, nô tỳ vô dụng, Nhị hoàng tử được bảo hộ rất tốt, ngoại trừ bú sữa ra, những thứ khác cũng không ăn, nô tỳ không có cách ra tay được.” Mộc Hương sợ hãi nói.
“Đồ vô dụng!” Quý tiệp dư đá nàng một cái, Mộc Hương chỉ có thể nhịn đau đứng im, nàng nói tiếp “Nếu tiểu hoàng tử ra tay không được, vậy còn nhũ nương cũng không được luôn sao? Chỉ cần đem thuốc bỏ vào thức ăn của nhũ nương là được, không phải sao?”
Nhũ nương ăn thức ăn sẽ chuyển hóa thành sữa tươi, nếu như tiểu hoàng tử uống, kế hoạch có thể thành công rồi?
Mộc Hương gật gật đầu, vội vàng gấp rút lui xuống. Đi dò la Ngự Thiện Phòng hai ngày mới biết được thức ăn của nhũ nương đều do cung nữ tên là Hạ Đồng chuẩn bị, hơn nữa còn nấu ở phòng bếp nhỏ, ngay từ đầu đã không nấu ở Ngự Thiện Phòng. Nàng thầm nghĩ, hại người thật đúng là không dễ dàng nha.
Về sau nàng hỏi thăm mấy người thô sử mới biết được, thức ăn của nhũ nương có người chuyên môn chế biến, chỉ có nước uống được lấy từ Thúy Hoa Sơn. Nàng liền để cho người dụ dỗ tiểu cung nữ múc nước ra ngoài nói chuyện, mình ở bên trong rắc bột thuốc vào thùng nước, trước khi cung nữ quay về đã chuồn đi.
Nhìn bóng dáng Mộc Hương rời đi, Lâm Huệ nhíu nhíu mày “Có phải nàng ta vừa bỏ thứ gì vào thùng gỗ không?”
Thái Vi gật gật đầu, hai người bước đến mở nắp thùng ra xem, nhìn tới nhìn lui, nhìn không ra cái gì khả nghi, Thái Vi nói “Nương nương, chúng ta không nên xen vào việc của người khác, mắc công lại đắc tội người.”
Lâm Huệ suy nghĩ một chút, nếu Mộc Hương là người động thủ, vậy Quý tiệp dư chính là người sai nàng. Để cho Mộc Hương động tay động chân trong nước, chắc chắn sẽ không có chuyện nàng bỏ thứ gì tốt vào, nhất định là hạ độc.
Xoay người một cái, Lâm Huệ vuốt ve bụng nhô lên, gật gật đầu. Con người luôn luôn ích kỷ, nếu Hạ Uyển Chi liên tục được sủng ái, nàng sẽ không có ngày nào được thấy ánh mặt trời, chỉ có thể đẩy ngã nàng ta, mình mới có thể leo lên trên.
Làm bộ mình không biết gì cả, Lâm Huệ và Thái Vi cùng đi rời đi.

Cuối cùng cung nữ ngưng ăn bánh đậu đỏ, phủi tay mang thùng gỗ rời đi, nàng ta lại gặp đồng hương, hai người nói mấy câu, lại ăn một thêm một ít bánh đậu đỏ, lập tức quay lại, không dám trễ nãi quá nhiều thời gian.
Cung nữ xách nước tới phòng bếp nhỏ, Hạ Đồng nấu một nồi nước chín, sai cung nữ bưng qua cho nhũ nương. Đột nhiên nàng khát nước múc một gáo uống.
Chưa tới một canh giờ, Hạ Đồng cảm thấy đau bụng, lại đi nhà xí ba bốn lần, cả người nàng mệt lả. Nàng nghĩ nhất định là do nước chưa được nấu chín gây nên.Lúc mặt nàng tái nhợt đi ra từ nhà xí, cũng thấy nhũ nương ôm bụng giống như nàng, hai người cười khổ một cái, đang muốn nói chuyện Hạ Hoa lại tới, nói “Sao ngươi vẫn còn ở nhà xí, Nhị hoàng tử đói bụng khóc nãy giờ, nương nương đang rất tức giận.”
Nhũ nương vừa nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi, vội nói “Vậy phải làm sao bây giờ, cơ thể ta không ổn, chưa tới một canh giờ (3) đã vào nhà xí mấy lần, bụng vô cùng đau đớn, chỉ sợ lúc này không thể cho Nhị hoàng tử ăn.”
(3) Một canh giờ: Hai giờ
Hạ Hoa nghe xong nhíu mày, nhìn bộ dáng nàng ta không giống gạt người, cũng gật gật đầu, biết nhũ nương bị bệnh là chuyện nhỏ, nhưng lây bệnh cho Nhị hoàng tử mới là chuyện lớn.
Lại nhìn sang mặt tái nhợt của Hạ Đồng, hỏi “Hạ Đồng cũng không thoải mái sao?”
Hạ Đồng gật gật đầu, nói “Chắc do ta ăn không tiêu, không có chuyện gì lớn, chỉ đi nhà xí mấy lần...” Còn chưa nói hết câu, hai người Hạ Đồng và nhũ nương cùng nhau vào hai nhà vệ sinh, lập tức Hạ Hoa nghe thấy tiếng “xì xì”, nàng nhíu mày rời đi.
“Hai người đều bị bệnh?” Hạ Uyển Chi có chút ngoài ý muốn.
“Vâng! Nô tỳ nhìn tình trạng này của nhũ nương, chỉ sợ không thể nuôi Nhị hoàng tử.”
“Đi, đi gọi một vị nhũ nương khác tới đây!” Hạ Uyển Chi hạ lệnh. Nhị hoàng tử không chỉ có một vị nhũ nương, còn có một vị nhũ nương khác nữa, đề phòng nhũ nương kia không thoải mái sẽ có người khác nuôi dưỡng.
Nàng chơi đùa dụ dỗ Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử ngửi được mùi sữa thơm trên người nàng, cái đầu nhỏ cứ dụi dụi ở trong ngực Hạ Uyển Chi. Nàng suy nghĩ một chút, cởi y phục mình tự cho bé con bú. Nhị hoàng tử đã rất đói, men theo mùi sữa bò tới gần, Hạ Uyển Chi bị đau phải hừ một tiếng. Nhìn bé con chu môi uống “ực ực”, dùng sức uống, biết bé con rất đói bụng, đau lòng không ngớt, cẩn thận cho bé con bú no.
Thật lâu sau nhũ nương mới đến, Nhị hoàng tử đang uống sữa, không khóc không quẫy nữa, nghiêm túc chu môi bú. Ngược lại Hạ Bích có chút sửng sốt “Nương nương tự mình cho hoàng tử ăn sao?”
“Không sao!” Mặc dù có rất ít phi tần trong Hậu Cung tự chăm sóc hài tử. Lúc trước nàng cũng tự mình nuôi nấng, hôm nay nhìn bé con uống sữa của mình, Hạ Uyển Chi cảm thấy thật thỏa mãn.
Nhị hoàng tử bên cạnh vừa ăn vừa ngủ, chờ bé con ngủ say mới để cho nhũ nương ôm đi xuống. Nàng sửa sang lại y phục một chút liền cầm lấy thức ăn cho cá ăn. Hạ Bích nói “Nương nương, Hạ Đồng nói nước uống có vấn đề, nhũ nương cũng uống nước xong mới ngã bệnh.”
“Chuyện gì xảy ra?” Hạ Uyển Chi nhíu mày, mới chốc lát đã có hai người của nàng đều bị bệnh?
“Hạ Đồng nói là nước uống bị người động tay động chân, cũng may các nàng uống không nhiều lắm.”
“Là nước lấy từ núi Thúy Hoa?” Hạ Uyển Chi nâng mi, Hạ Bích gật gật đầu. Hạ Uyển Chi cắn răng nói “Tra một chút là ai động tay chân.”
Hạ Bích “vâng” một tiếng chạy đi, đầu tiên chính là phải tìm cung nữ đi lấy nước. Cung nữ nhìn thấy hai người Hạ Bích và Hạ Hoa, lập tức khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng, nửa câu cũng không dám giấu giếm, một năm một mười khai ra “Nô tỳ không dám làm gì xằng bậy cả. Thường ngày nô tỳ đi núi Thúy Hoa múc nước, lúc trở lại có trò chuyện với một cung nữ trong chốc lát, nô tỳ không cảm thấy gì bất thường. Nhưng mà nô tỳ trông thấy Lâm sung dung, lúc đó thùng nước để ở bên trong, nhưng nô tỳ vẫn luôn coi chừng, sau đó thấy Lâm sung dung rất nhanh rời đi... “
“Chỉ sợ là Lâm sung dung!” Hạ Bích nói “Tiểu cung nữ nói nàng rời đi trong chốc lát, khi trở về nhìn thấy Lâm sung dung, mà Hạ Đồng nói thức ăn khác không có vấn đề gì, chỉ có thể là tiểu cung nữ múc nước bị người động tay chân. Nếu không phải nàng khát nước uống một chút, cũng sẽ không trúng độc.”
Nước chỉ múc riêng cho nhũ nương uống, Hạ Uyển Chi sợ nước giếng bị người động tay chân, nên để cho cung nữ đi lấy nước ở núi Thúy Hoa. Nước ở núi Thúy Hoa ngọt mát trong veo, tốt lên rất nhiều so với nước giếng, nếu không phải nàng là Uyển quý phi, cũng không có tư cách dùng nước núi Thúy Hoa.
Nếu thật là Lâm Huệ, như vậy người nàng muốn hại nhất định không phải mình, cũng không phải là nhũ nương, vậy chỉ có thể là Nhị hoàng tử.
Biết được điều này, Hạ Uyển Chi cười lạnh nói “Không nghĩ tới, ta còn chưa ra tay, ngươi lại không nén được kiên nhẫn như vậy.”
Ra hiệu Hạ Bích đến gần, nàng nói nhỏ vài câu ở bên tai Hạ Bích, Hạ Bích gật gật đầu “Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định làm tốt, không để cho nương nương thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.