Thẩm Hoặc nhớ tới một câu chuyện tiểu thuyết kinh dị mình vô tình đọc được, người chết sinh thời khi đang sống sờ sờ bị ngạt chết, thủy tinh trong mắt bị tan rã chỉ sau khi chết mới có rất nhiều mạch máu trong tròng trắng mắt.
Thẩm Hoặc trong lòng sững sốt bởi vì cậu cảm thấy gương mặt quỷ kia đang nhìn chằm chằm mình.
Chỉ khi thấy nó chậm rãi từ cửa sổ động đậy thân thể tới gần cửa sổ nơi Thẩm Hoặc đang ngồi, mỉm cười với Thẩm Hoặc.
Cách tấm kính vẻ mặt Thẩm Hoặc nhìn như không có biểu tình nhưng kì thật lòng bàn tay cậu lúc này đã đầy mồ hôi.
Cậu nghĩ thầm:Vạn nhất nếu như nó xông vào, một quyền đấm vào mặt liệu có thể giết chết nó không.
Đúng lúc tại thời điểm Thẩm Hoặc đang tự hỏi, gương mặt kia như cảm giác được nguy hiểm nó rít lên một tiếng chạy vào trong rừng.
Lúc này cậu ngẩng đầu lên vừa vặn cùng hướng dẫn viên du lịch ánh mặt chạm vào nhau.
Hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoặc, cậu cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Vừa rồi chỉ trong một khắc Thẩm Hoặc có cảm giác như hướng dẫn viên du lịch đang cân nhắc có nên đối phó với mình hay không.
Chỉ trong một cái chớp mắt, khi huớng dẫn viên du lịch quay mặt đi trong nháy mắt nguy hiểm kia liền biến mắt.
Xe di chuyển về phía trước.
Lúc này ở phía trước hai bên đèn đỏ.
Ánh đèn đỏ trong rất kì lạ trong rừng núi tâm tối và hoang vắng.
Giống như hai con mắt đỏ rực giữa đêm.
Lúc này xe tới gần đôi mắt màu đỏ ấy lại giống như từng chút từng chút một chạy vào miệng con thú khổng lồ.
Rất nhanh, Thẩm Hoặc đã thấy rõ ánh đèn đỏ giống như đôi mắt đó là gì.
Là một chiếc đèn lồng.
Một chiếc đèn lồng to, tròn màu đỏ có tua vàng treo ở phía dưới. Khi gió núi thổi qua, đèn lồng theo gió đung đưa, đem ánh sáng đỏ chiếu rọi bóng cây giống như nanh vuốt của quỷ.
Càng kì quái là trời mưa rất to nhưng ánh sáng bên trong đèn lồng vẫn không hề tắt.
Bất quá Thẩm Hoặc lập tứ nhìn thấy những sợi dây điện quấn quanh đèn lồng.
Thẩm Hoặc:"TT"
Vòng qua một khúc cua lớn, xuất hiện trước mặt mọi người là một khách sạn xa hoa, trước khách sạn xuất hiện hai chiếc lồng đèn màu đỏ tương tự.
Xe dừng lại ở bên cạnh khách sạn.
Hướng dẫn viên cộc cằn mà nói:"Tới rồi ".
Phó đạo vội vàng chạy xuống khỏi xe, không thèm quan tâm tới việc bên ngoài trời đang mưa rất to, đi tới chiếc xe con sau xe buýt.
Thẩm Hoặc nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn đang cùng Vương đạo nói gì đó.
Lúc này đạo diễn Vương đang quay lưng lại về phía Thẩm Hoặc cho nên cậu cũng không rõ biểu tình lúc này của ông ấy sẽ ra sao.
Nhưng nhìn thấy guơng mặt tái nhợt trắng bệch của Phó đạo diễn, cậu có thể chắc chắn anh ta đã bị đồ vật quỷ dị gì đó dọa sợ không nhẹ.
Thẩm Hoặc cầm ô đi theo mọi người ra khỏi xe thì nghe được giọng nói của Phó đạo diễn.
"Tôi thật sự nhìn thấy một bóng đen phía trước xe nó đang ngồi xổm ở đằng trước, hơi giống một con chó. Nhưng sau đó nó đột nhiên đứng dậy như một con người đứng chắn trước xe!"
Khách ở trên xe sau khi đi xuống giọng nói của đạo diễn Vương rõ ràng đè thấp lại công thêm tiếng mưa to rơi chậm rãi đập vào ô phát ra âm thanh bạc bạch, căn bản không thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Lúc này Thẩm Hoặc không nhìn đạo diễn Vương như những người khác mà nhìn về hướng dẫn viên du lịch dẫn đường.
Hắn mặc áo mưa đi ở phía trước mọi người động tác thông thả mà rất mạnh mẽ.
Lần này Thẩm Hoặc phát hiện ra hướng dẫn viên du lịch đeo một chiếc balô màu đen phía sau lưng, nhìn qua có vẻ rất nặng.
Chẳng trách Thẩm Hoặc lại cảm thấy hắn khi đi đường, bước chân trông rất nặng nề.
Hóa ra hắn ta đang đeo một chiếc balô to màu đen.
Hướng dẫn viên du lịch đẩy cửa khách sạn ra mọi người cũng lục tục đi theo hắn tiến vào khách sạn.
Bên trong được tu sửa trông rất tráng lệ nguy nga, lão bản xây dựng khách sạn này chắc hẳn phải rất giàu có mới có thể xây dựng một khách sạn lớn như vậy giữa núi rừng hoang dã.
Đột nhiên ánh mắt Thẩm Hoặc bị một bức tranh treo trên tường hấp dẫn sâu sắc.
Đôi giày thêu màu đỏ được làm rất tinh xảo, có thể nhìn rõ những đường kim dày đặc trên vải rất xứng với nền màu đen, hoàn toàn đem nét đặc trưng của giày thêu được thể hiện đầy đủ.
Nhưng....
Cậu không hiểu vì cái gì lại treo một đôi giày thêu quái lạ như vậy trên vách tường ở lối vào khách sạn.
Cậu sờ vào khung tranh,các cạnh của khung tranh rất mịn và mềm mại, chắc chắn đã từng có người đứng ở đây rất lâu vuốt ve xung quanh các mép tranh.
"Lão sư, xin nhường đường một chút"
Âm thanh của nhân viên công tác dọn dụng cụ tiến vào đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Hoặc.
Cậu liếc nhìn đôi giày thêu, đi theo nhân viên công tác tới phòng khách.
"Trên lầu mỗi người đều có một phòng, các vị có thể bắt đầu chọn phòng"
Khi hướng dẫn viên nói ra lời này, xung quanh giống như có thứ gì đó phát ra âm thanh răng rắc, tựa như có rất nhiều tiếng người đang cười.
Thẩm Hoặc ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trên trần là những bức tranh vẽ một vùng nông thôn đang bình minh và hoàng hôn, cùng cảnh thu hoạch mùa thu, âm thanh kỳ lạ vừa rồi cũng biến mất sau khi Thẩm Hoặc ngẩng đầu lên.
Lần lộc một ngày, đầu Thẩm Hoặc tựa hồ như biến thành bột nhão, không thể động đậy cũng lười để ý tới những âm thanh kỳ lạ kia.
Mọi người ai cũng đã đi một ngày dài đều mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, hận không thể lập tức ngã ra giường.
"Phanh"
Một cái bát cơm trắng tinh lăn đến dưới chân Thẩm Hoặc.
Thứ màu trắng trước mặt văng tung tóe.
Thẩm hoặc cầm một cái lên xem là cơm đã chín hay chưa.
Đi ở phía trước cậu là một người phụ nữ tóc dài, ăn mặc như quý cô trưởng thành, ở trên xe chán ghét nói Thẩm Hoặc giống như một người phụ nữ, nghe phó đạo từng kêu lên tên nàng, Mã Hi.
Thẩm Hoặc biết người này.
Nghe nói, trước đó bởi vì một bộ diễn mà nổi tiếng một phen, bất qua Internet thay đổi rất nhanh sao đó.
Sự nổi tiếng đó chỉ là thoáng qua, cư dân mạng thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt của cô.
Cậu đoán lần này cô đến chương trình kinh dị này chỉ để nhân cơ hội nổi tiếng trở lại.
Mã Hi nhìn gạo dính vào đôi giày cao gót của mình mà giậm chân một cách ghê tởm.
"Trên hành lang sao lại có những loại bát như này? Cùng cho ma ăn à? "
Khi nghe cô nói lời này, dưới lầu hướng dẫn viên nhìn chằm chằm cô, lộ ra một nụ cười tươi cười không khỏe.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Hoặc:A a a quá dọa người, làm tôi đói bụng quá đi mất.