Cùng Quân Đi Về

Chương 18:




Edit: Siu Nhơn Mèo
Hắn không phải là tin chắc Lục Uyên không nỡ làm gì mình, mà hắn tin Lục Uyên nhất định có thể hiểu được tâm ý của mình.
Năm mươi hai, đừng chọc gia.
“Gia…” Thẩm Ngôn lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân khép y phục của mình lại.
Không để ý đến đôi chân còn đang nhũn ra, đỏ mặt bò dậy dùng khăn ướt lau tay cho Lục Uyên.
Lục Uyên cũng không trêu hắn nữa, cứ cười tủm tỉm, mặc hắn xử lý cho mình. Cho đến khi hai tay của Thẩm Ngôn sờ lên đai lưng của y.
Lục Uyên thoáng kinh ngạc nhìn Thẩm Ngôn đỏ hồng hai gò má, hàng mi run rẩy.
“Gia…” Thẩm Ngôn mím môi, “Lần đầu tiên của nô tài, có thể làm không được tốt, Người thứ lỗi ạ.”
Vừa nói vừa muốn cởi bỏ đai lưng của Lục Uyên.
Lục Uyên lần này nhịn không được nữa mà bật cười ra tiếng.
Thẩm Ngôn mờ mịt ngẩng đầu nhìn y, tưởng rằng Lục Uyên chê động tác của mình quá chậm chạp…
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng cúi người xuống, không ngờ lại hôn trúng vào lòng bàn tay ấm áp của Lục Uyên.
“Gia?
Lục Uyên kéo hắn dậy, hơi bất đắc dĩ: “Trẫm gấp đến không thể chờ như vậy à?”
“Nhưng mà…” Thẩm Ngôn nuốt nước bọt
Lục Uyên vén vài sợi tóc lòa xòa của hắn ra sau tai, rồi xoa xoa vành tai tròn trịa của hắn, mỉm cười nói: “Ngươi nếu thật có lòng, lúc trở về hỏi thăm Hạ thái y một chút, điều gia muốn không phải chỉ như này.”
Thẩm Ngôn nghe thấy lời này lại càng thêm xấu hổ, ở trong cung đủ lâu thì có cái gì mà không biết? Tuy rằng trước giờ Lục Uyên cũng không chuộng nam phong, nhưng có vài vị đường Vương gia trác táng nuôi mấy thiếu nam sau hậu viện, còn mang theo tiểu thái giám có dung mạo xinh đẹp bên người, hắn cũng có biết đến.
“…Nô, nô tài sẽ.” Thẩm Ngôn mềm giọng nói nhỏ.
Lại chọc cho Lục Uyên hô hấp nặng thêm vài phần, ra sức xoa đầu hắn một cái: “Đừng chọc gia.”
Thẩm Ngôn nằm nhoài trong ngực y, nghe tiếng tim đập có lực của y, khóe miệng không kiềm được mà cong lên.
Năm mươi ba, luyến tiếc.
Cách kinh thành chỉ còn hai ngày đường, Lục Uyên lại không chịu ở yên, y muốn sau khi xử lý việc công xong rồi dắt theo Thẩm Ngôn du sơn ngoạn thủy trên đường hồi cung luôn.
Thế nhưng bị Thẩm Ngôn khuyên can.
Lục Uyên nhìn Thẩm Ngôn bày ra bộ dáng quyết tuyệt “Nếu Hoàng thượng không đồng ý, nô tài sẽ quỳ hoài không dậy”, bất đắc dĩ mà đáp ứng hắn
“Ngươi đó…”
“Sau này nếu gia muốn, nô tài sẽ cùng Người dạo quanh trong kinh thành. Thế nhưng bây giờ thì không được, chuyện ở Huy Nam lúc trước, chắc chắn có không ít người đều có thể đoán ra được trước đó Người không ở trong đội ngũ nam tuần. Gia nhất định phải lấy an toàn làm trọng.”
Lục Uyên bật cười, nhéo nhéo eo hắn: “Gia chỉ mới nói có một câu, mà ngươi đã càm ràm mãi không dứt.”
“Cho dù gia chê nô tài nói nhiều, nô tài cũng phải nói.” Thẩm Ngôn cũng không muốn nói mấy lời sát phong cảnh, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của Lục Uyên, dù Lục Uyên có chán ghét hắn, hắn cũng phải nói.
“Gia nói gì đâu chứ?” Lục Uyên bị chọc cười, dùng cây quạt gõ đầu hắn, “Thẩm Ngôn, ngươi thấy gia không nỡ làm gì ngươi đúng không? Càng nói càng không có lề lối, gia chê ngươi khi nào?”
Thẩm Ngôn ôm đầu cười khúc khích, hắn không phải là tin chắc Lục Uyên không nỡ làm gì mình, mà hắn tin Lục Uyên nhất định có thể hiểu được tâm ý của mình.
Năm mươi bốn, sở ưu hà.
Sở dĩ Lục Uyên muốn tách khỏi đội ngũ nam tuần, chính là bởi vì càng về gần kinh thành thì Thẩm Ngôn lại càng căng thẳng.
Mấy ngày nay Thẩm Ngôn giúp Lục Uyên sửa sang và sắp xếp lại khẩu cung của cha con Trình gia, Từ Úy và cả những người liên quan khác.
Tuy nói Đại Lý Tự khanh cũng tham gia chỉnh sửa, thế nhưng Thẩm Ngôn vẫn cẩn thận ngó xem, triều đình và hậu cung có quan hệ mật thiết, ngay cả Đại Lý Tự khanh cũng chưa chắc biết rõ về những mối quan hệ lợi và hại có trong đó.
“Đừng xem nữa, cứ tiếp tục xem nữa thì mấy tờ giấy đó cũng bị ngươi lật qua lật lại cho nhàu nát mất thôi.”
Sau khi phê tấu chương trong khách điếm xong, Lục Uyên mới phát hiện Thẩm Ngôn còn bận hơn cả mình.
“Nô tài chẳng phải là…”
“Không muốn hồi cung?”
Bị nhìn thấu tâm sự, Thẩm Ngôn bỗng chốc lặng yên, mà vẻ mặt hắn đã hoàn toàn bán đứng hắn, Lục Uyên biết mình không đoán sai.
“Gia bảo ngươi theo gia tách khỏi đội ngũ, ngươi cũng không chịu, nhưng ở đây thì ngươi lại đứng ngồi không yên.” Lục Uyên lắc đầu, xem ra thật không có cách nào với cái tính này của hắn, “Ai không biết còn tưởng rằng ngươi muốn ra tiền tuyến đánh giặc.”
“Gia, đó là hai chuyện khác nhau.” Dính đến vấn đề an toàn của Lục Uyên, lập trường của Thẩm Ngôn vô cùng kiên định.
“Nói thử xem.” Lục Uyên kéo hắn đến ngồi lên giường, ngón tay lại vọc đuôi tóc hắn.
“Gia, phải hồi cung.” Thẩm Ngôn mím môi, tâm trạng có hơi phức tạp.
“Không muốn về?”
“Cũng không phải là không muốn.” Thẩm Ngôn suy nghĩ một chốc, nghiêm túc nói, “Thật ra nô tài vẫn rất muốn hồi cung, hồi cung rồi thì không còn cần phải lo nhiều việc như vậy nữa.” Không cần lo lắng việc ăn uống và an nguy của Hoàng thượng, cũng không giống như bây giờ vừa lên đường vừa xử lý công việc nữa, gầy mất nửa người.
“Vậy thì vì cái gì?” Thật ra Lục Uyên biết hắn đang lo lắng điều gì, nhưng y cứ muốn nghe Thẩm Ngôn nói ra.
Chỉ tiếc rằng cái nguyên nhân này e là cả Thẩm Ngôn cũng không tự hiểu rõ, hắn nhìn xấp khẩu cung đã được chỉnh sửa lại trong tay, vắt hết óc suy nghĩ ra một lý do sứt sẹo: “Sau khi trở về ắt Hoàng thượng phải vất vả một phen, vụ án lần này liên quan đến hậu cung, Hoàng thượng xử lý chắc chắn phải có mưu tính rõ ràng. Nhạc thừa tướng tuy có chút ít dính dáng đến Từ Úy, thế nhưng thứ nhất là không có chứng cứ, thứ hai là đức hạnh của Lệ phi chưa có gì sai lệch…”
“Muộn rồi.” Lục Uyên nhàn nhạt nói.
“Sao, sao ạ?”
“Trẫm muốn hỏi ngươi đang nghĩ gì trong đầu đó?” Lục Uyên hung hăng gõ trán hắn một cái, “Đức hạnh Lệ phi chưa có gì sai? Nàng đánh ngươi thành như vậy mà ngươi còn nói giúp nàng?”
“Nô tài không phải giúp nàng…” Thẩm Ngôn che trán cảm thấy hơi oan uổng, “Cha nàng dù sao cũng là thừa tướng, học trò đông đảo. Nếu bệ hạ xử trí Lệ phi, làm sao nói rõ với Nhạc thừa tướng?”
“Nói rõ? Ông ta dạy ra con gái tốt đánh cho người của trẫm chỉ còn nửa cái mạng, còn dám đòi trẫm giải thích rõ?” Lục Uyên tức giận nói, “Năm ngoái có phi tử lạm dụng tư hình bắt ném một cung nữ xuống giếng, ngươi giận vô cùng, lúc trẫm xử trí nàng ngươi cũng không có ý kiến gì.”
Nói đến đây, Lục Uyên đã âm ỉ giận: “Vậy ra mạng của người khác là mạng, còn mạng của ngươi thì không phải là mạng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.