Cố Cửu vào trong quán cafe Thanh Trúc, chuông gió treo trước cửa kêu leng keng vui tai.
Trong quán ngập mùi cà phê rang hòa cùng tiếng đàn piano nhẹ nhàng trầm lắng. Tiết trời thu mát mẻ, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa kính khiến lòng người càng thêm thư thái dễ chịu.
Trương Tĩnh Di đang pha cà phê ở bên trong quầy. Nghe thấy tiếng chuông gió, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn người tới, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa.
Trương Tĩnh Di vừa nắm tay Cố Cửu dẫn cô vào vừa hỏi: "Hôm nay A Cửu tới có việc gì thế? Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm chút?"
"Không nghỉ nổi." Cố Cửu tháo kính trên sườn mũi xuống bỏ vào túi áo gió. Cô hơi nheo mắt lại rồi nói: "Yên tâm đi, hiện tại mình vẫn thấy rõ gương mặt xinh đẹp của cậu, chưa mù hẳn đâu."
Trương Tĩnh Di ai oán đáp lại: "Này này này, nói bậy gì đó? Cậu chắc chắn sẽ khỏe lại!"
Tuy nói thế nhưng cô ấy vẫn luôn thầm lo lắng sốt ruột. Cố Cửu bị mắc bệnh suy giảm thị lực bẩm sinh. Tuy từ bé đã phát hiện và chữa trị kịp thời nhưng thị lực chẳng thể nào như người bình thường chứ đừng nói gì đến ảnh hưởng sinh hoạt thường ngày.
Mãi đến một năm trước, mắt cô lại xuất hiện vấn đề, thị lực ngày càng kém. Tuy Cố Cửu đã làm kiểm tra rất nhiều lần cả trong và ngoài nước, gặp vô số chuyên gia nhãn khoa nhưng chẳng một ai tìm ra nguyên nhân. Có thể chỉ qua vài tháng nữa thôi, cô sẽ mù hẳn.
Trương Tĩnh Di nhớ đến lần cùng bạn tốt đi khám mấy ngày trước lại càng buồn bã hơn. Nhưng ở trước mặt Cố Cửu, cô ấy không dám để lộ cảm xúc thật, tránh làm cô mất vui. Chẳng qua Trương Tĩnh Di hiểu rõ, dù bọn họ cố tình né tránh vấn đề này thì hẳn Cố Cửu cũng biết tình trạng của bản thân ở mức nào.
Nhìn nụ cười nhẹ nhàng đầy sự điềm tĩnh và bình thản của Cố Cửu, Trương Tĩnh Di hít thở sâu một hơi rồi dìu cô đến vị trí cạnh cửa sổ.
Quán cafe Thanh Trúc do Cố Cửu và chị em tốt Trương Tĩnh Di cùng nhau hùn vốn mở. Quán nằm ở một ngõ nhỏ vắng lặng trong làng đại học*. Bình thường có rất ít khách ghé qua, nhưng bởi tiệm được trang trí theo phong cách thanh nhã yên tĩnh, hơn nữa còn nuôi hơn mười con mèo đa dạng chủng loại đã hấp dẫn không ít người yêu mèo đến. Chờ sau khi họ nếm thử tay nghề pha chế cà phê siêu đỉnh của Trương Tĩnh Di xong, quán đã có một lượng khách quen không hề nhỏ.
*làng đại học: khu làng, dân cư tập trung đông sinh viên giữa một hoặc một cụm trường đại học.
Cafe Thanh Trúc trang trí không gian chủ yếu bằng trúc và các sản phẩm thủ công từ tre trúc. Mỗi bàn dùng một tấm trúc ngăn cách tạo không gian riêng tư.
Cố Cửu vừa ngồi xuống đã nghe tiếng mèo kêu meo meo. Một con mèo vàng bụ bẫm đi tới bên chân cô cọ đầu, tiếng kêu vừa ngâm nga vừa nũng nịu làm sao.
Cố Cửu bật cười bế nó lên đầu gối, vuốt ve bộ lông bóng mượt và phần bụng xù xù mềm mại ấm áp: "Quất Tọa nên giảm béo rồi."
Mèo vàng mềm nhũn nằm trong lòng cô phát ra tiếng grừ grừ, hẳn nó phải dễ chịu lắm. Các hoàng thượng khác trong quán nghe tiếng bèn đua nhau chạy tới bên Cố Cửu kêu meo meo ngân dài đầy nịnh nọt.
Trương Tĩnh Di bưng cà phê lại, thấy Cố Cửu bị đàn mèo bao vây thì hơi ganh ghét lẩm bẩm: "Rõ ràng ngày nào tớ cũng tự tay chăm bẵm chúng nó, sao mà đám mèo vô lương tâm này thích cậu hơn hẳn thế?"
Cố Cửu vuốt mèo, nghiêm trang trả lời: "Có lẽ do tớ đẹp gái hơn cậu."
"Cậu đó!" Trương Tĩnh Di cười mắng một tiếng, tuyệt nhiên không thừa nhận đám mồn lèo này nhận mặt không nhận người. Cô ấy đâu có kém lắm đâu, lúc học đại học cũng được nhiều người theo đuổi lắm đấy.
Nhưng thật lòng mà nói, Trương Tĩnh Di cảm thấy Cố Cửu cực kì xinh đẹp. Vẻ đẹp mà mới đầu thì gây ấn tượng mạnh, càng nhìn lâu càng cảm thấy rung động vì những đường nét cổ điển.
Tiếc thay mĩ nữ cổ điển không có trái tim dịu dàng phù hợp với vẻ bề ngoài. Thoạt nhìn cô có vẻ khá ngoan ngoãn, trên thực tế nổi bão lên không khác khủng long bạo chúa là bao. May mà bình thường khá dễ chung sống, chỉ cần bạn đừng chọc vào vảy ngược của Cố Cửu là ổn.
Trương Tĩnh Di nhìn bạn tốt ngồi ghé vào bên cửa sổ. Ánh mặt trời rạng rỡ phủ lên người cô gái nhàn nhã ôm mèo, dường như cô phát ra luồng sáng lóa mắt.
Chỉ riêng cặp mắt đối diện với cô ấy như có màn sương mù âm u dày đặc vây quanh mất đi sự linh động vốn có.
Trương Tĩnh Di lại thầm xót xa.
Hai người trò chuyện mấy câu, bởi vì có khách đến nên Trương Tĩnh Di bận rộn vào quầy pha chế. Cố Cửu chơi với mèo một lát thì cơn buồn ngủ từ đâu kéo đến, cô dựa vào bàn thiếp đi.
Ánh nắng mùa thu rọi qua tấm kính khiến người ta cảm thấy ấm áp. Cố Cửu ngủ tự bao giờ, mấy con mèo nằm bò bên cạnh cô cùng nhau hưởng thụ nắng trưa êm ả.
Trương Tĩnh Di bê bánh kem lại bắt gặp cảnh này thì nhẹ bước quay đi không quấy rầy bạn mình.
Ngay khi cô ấy vừa đi thì cô gái vốn đang dựa vào bàn dần dần trở nên trong suốt như màn sương rồi biến mất. Chẳng ai ngoài hội mèo phát hiện cảnh tượng đó nhưng không rõ vì lí do gì mà chúng không thể phát ra tiếng động nào.
Cảm giác mất trọng lực làm Cố Cửu nháy mắt tỉnh hẳn.
Cùng lúc đó, trong đầu cô có tiếng máy móc vang lên: "Chào mừng bạn đến với thế giới trò chơi Chư Thiên..."
Cô ngơ ngác ngồi tại chỗ, tầm nhìn trước mắt mông lung mờ ảo chẳng thấy rõ thứ gì. Cố Cửu duỗi tay sờ túi áo gió, lấy kính đeo lên. Cuối cùng cô đã nhìn rõ xung quanh, đốm màu moosac là ba người, hai nam một nữ.
Trừ ba người này thì dưới gốc cây bên cạnh có thêm hai người một béo một gầy trông cực kì độc đáo.
Cô phát hiện bọn họ đang ở chốn đồng không mông quạnh, rừng hoang nước lạ, phía trước chỉ có một lối mòn quanh co khúc khuỷu, không rõ đông tây nam bắc.
Đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
Cố Cửu nhớ bản thân đang ngồi trong quán Cafe Thanh Trúc vuốt mèo, bỗng nhiên cảm thấy cực kì buồn ngủ, sau đó đành gụp lên bàn chợp mắt.
Chẳng lẽ là trò đùa dai của ai đó hay bắt cóc? Nhưng phản ứng của người xung quanh thì không phải thế.
Đúng lúc này, một giọng nói bất mãn vang lên: "Phiền chết đi được, lần này lại có người mới."
Cố Cửu nhìn về phía người nói. Đó là một trong ba người đàn ông, gã mang khuôn mặt gầy dài, đường nét thể hiện vẻ u ám khiến người khác cảm thấy đối phương là một kẻ chanh chua.
Người đàn ông kế bên thì cao lớn cường tráng, nét mặt cương nghị cho cảm giác đường hoàng ngay thẳng, ma quỷ tránh xa.
Cố Cửu ngẩn người, tháo mắt kính xuống, không ngoài dự đoán trước mắt lại là bức tranh màu sắc hỗn độn.
Tiếp theo cô đeo kính lên, nhờ mắt kính thị lực đã khôi phục hoàn toàn.
Hơn một năm thị lực suy giảm không rõ nguyên do, cho dù đeo kính mắt cô cũng không bằng người thường. Lâu lắm rồi Cố Cửu mới nhìn thế giới rõ ràng đến thế.
Người đàn ông cao to cường tráng - Võ Dương liếc một vòng tất cả mọi người, lần này có 7 người.
Số người không nhiều cũng chẳng ít, xem ra nhiệm vụ không quá khó, anh ta thầm thở phào. Võ Dương đằng hắng một tiếng để mọi người tập trung lại rồi nói thẳng ý chính: "Tôi tên là Võ Dương, đây là lần thứ năm vào phó bản, chúng ta làm quen chút trước."
Nghe thấy anh ta bảo mình lần thứ năm chơi trò chơi, vẻ mặt mọi người hơi đổi. Gã mặt dài gấp gáp báo danh: "Tôi là Vương Bái Đình, lần thứ ba vào phó bản."
Sau Vương Bái Đình là người phụ nữ ngồi cạnh gã, mặt mũi khá dễ nhìn kèm theo có chất giọng ngọt ngào: "Tôi tên là Lâm Đan Đan, cũng là lần thứ ba chơi trò chơi. Khi vào phó bản, tôi là cộng sự của anh Võ."
Nói đoạn, cô nàng nhìn Võ Dương, vẻ mặt cực kì kiêu ngạo.
Có thể vượt qua bốn lần chơi đã xem như người có thực lực và may mắn - tuy nhiên chỉ đối với người chơi mới mà nói.
Anh chàng mập ú dưới tán cây hào hứng giới thiệu: "Tôi tên là Lâm Bất Phàm, cậu này là em trai tôi Lâm Bất Tê. Mọi người cứ gọi tôi là Mập nó là Gầy cho dễ nhớ, anh em chúng tôi vào phó bản lần thứ tư."
Mọi người nhìn đôi anh em nhà này, đứa thì béo như lợn, kẻ thì gầy như que củi, có thật là anh em ruột thịt không đó? May thay đường nét trên gương mặt họ thật ra khá giống nhau.
Sau đó mọi người nhìn Cố Cửu.
Tuy Cố Cửu đeo kính dày cộp nhưng ai cũng nhận ra cô là một cô gái cực kì xinh đẹp, khí chất điềm tĩnh, dường như chỉ cần cô lặng lẽ ngồi một chỗ là đã tỏa ra vẻ hiền dịu cổ điển khiến đàn ông nảy lòng bảo vệ che chở.
Nháy mắt Lâm Đan Đan nảy sinh cảm giác nguy cơ.
Cố Cửu nói ngắn gọn: "Cố Cửu, trận đầu."
Tuy hiện tại cô chưa hiểu ngô khoai gì nhưng ngẫm đến âm thanh máy móc trong đầu lúc nãy và lời giới thiệu của mấy người này đã phân tích được vài thông tin quan trọng.
Mấy người Võ Dương kinh ngạc nhìn cô, không ngờ cô là người mới bởi họ thường không giữ được sự bình tĩnh như thế này.
"Lục Tật, cũng là trận đầu."
Giọng nói phập phào vang lên sau lưng Cố Cửu. Cô khựng lại, quay đầu lại nhìn phát hiện thiếu nữ bận váy dài màu trắng ngồi trên tảng đá cách đó không xa. Cô ấy chỉ tầm 17-18 tuổi, tóc dài đen nhánh như thác đổ, khuôn mặt trong sáng xinh đẹp, chẳng qua làn da tái nhợt thể hiện chủ nhân nó rất yếu ớt.
Anh Mập tò mò hỏi: "Tật trong từ gì?"
Thiếu nữ liếc anh ta với đôi mắt đen nhánh như mực tàu không chút ánh sáng, nhẹ giọng đáp lời: "Tật trong bệnh tật."
Tên gì mà kì cục, có cha mẹ nhà nào đặt tên con mình là "Tật" chứ?
Tình huống đã sáng tỏ, trừ Cố Cửu và Lục Tật ra, mọi người đều là người chơi có kinh nghiệm từ hai phó bản trở lên. Những thế giới trò chơi có người mới, vừa phiền phức vừa không.
Phiền là bởi người mới chưa có kinh nghiệm, rất dễ kéo chân sau. Điểm tốt là họ dễ dàng trở thành con tốt thí mạng cho người chơi cũ, hơn nữa có người mới khi mở màn phó bản sẽ khá là an toàn, có thời gian cho mọi người tìm hiểu tình huống.
Cho nên bọn họ xuất hiện tại nơi khỉ ho cò gáy không có gì nguy hiểm âu cũng là nhờ phúc của người mới.
Võ Dương thân là người lâu năm nói: "Mọi người cùng vào một phó bản chính là do duyên số. Chúng ta đi thôi, đến đích trước rồi tính tiếp."
Mọi người hưởng ứng đồng loạt đứng dậy. Võ Dương đi vào đường mòn, nói tiếp: "Nhiệm vụ lần này là thoát khỏi thôn bị nguyền rủa. Trong trường hợp bình thường, chỉ cần chúng ta tìm ra nơi phát tán nguyền rủa hoặc vật phẩm mấu chốt là có thể thuận lợi qua ải."
Mọi người đều tán thành. Chỉ có mỗi Cố Cửu mờ mịt, cô chẳng nghe được nội dung nhiệm vụ trò chơi, chỉ có mỗi câu [Chào mừng đến với thế giới trò chơi Chư Thiên....].
Võ Dương nghĩ đến điều gì, quay lại nói: "Đúng rồi, trận đầu người chơi không có nhắc nhở nhiệm vụ, chỉ khi vượt qua phó bản đầu tiên mới chính thức trở thành người chơi của Chư Thiên giới, phó bản tiếp theo mới có nhắc nhở."
Cho nên mỗi người mới sau khi vào tiểu thế giới đều được một đến hai người chơi cũ dẫn dắt giảng giải tình hình.
Cố Cửu bừng tỉnh, lễ phép cảm ơn anh ta.
Lục Tật im lặng đi tới cạnh cô, thoạt nhìn hơi quái gở.
Võ Dương đi đầu, Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình theo sát, tiếp đó là đôi anh em mập ú.
Cố Cửu và người mới khác Lục Tật đi tuốt phía sau.
Đi hơn nửa tiếng, Cố Cửu dần thở dốc, bước chân lảo đảo. Cô rất ít khi phải đi bộ lâu đến vậy. Cố Cửu bước hụt, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất thì có một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy cô.
Cố Cửu nhìn người giúp đỡ mình, ra là người mới Lục Tật.
"Cảm ơn." Cô nhỏ giọng nói.
Lục Tật không đáp, lặng lẽ đỡ lấy cô. Cố Cửu cảm giác cô ấy căng cơ, có vẻ như không quá tình nguyện nhưng vì một lí do nào đấy mà phải giúp mình.
Chẳng lẽ vì hai người đều là người mới nên phải quan tâm tới nhau?
Lâm Đan Đan đi trước nghe tiếng bèn quay đầu lại xem sao, thấy Cố Cửu tái mặt cần người khác đỡ thì ánh mắt cô thêm mấy phần khinh miệt.
Có sắc đẹp thì sao? Ở thế giới nguy hiểm trùng trùng này đám yêu ma quỷ quái đâu có chừa mạng lại cho người đẹp. Nếu không có thân mình cường tráng căn bản không thể sinh tồn ở các thế giới, chỉ có thể lưu lạc làm đá lót đường cho kẻ khác.
Đi gần một giờ, cuối cùng cũng đến đích. Điểm dừng chân là một thôn xóm nhỏ nằm dưới chân núi. Cửa thôn có một gốc liễu cực kì xanh tốt. Liễu rủ phất phơ cả thôn làng trông cực kì sinh động.
Bọn họ nhìn vào thôn, có thể thấy khói bếp lượn lờ đầy hơi thở sinh hoạt dân dã.