Editor: Thẩm Huỳnh.
Ánh sáng trong nhà rất yếu. Bóng đèn cứ như bị lỏng chốt, thường xuyên lóe lên, tạo một bầu không khí ma quái nặng nề.
Trước cửa thang lên lầu là phòng ăn khiêm phòng khách. Ở đó chỉ bày một cái bàn ăn, phía đối diện là hành lang hẹp dẫn đến hai phòng ở. Dường như chủ nhà đã cố tình dùng ván gỗ để chia ra mười ba phòng, vừa tiết kiệm lại có thể thu thêm chút tiền trọ.
Nhìn thế nào cũng thấy căn nhà này sắp sụp đến nơi.
Không gian bên trong quá chật hẹp. Nếu ở hiện thực, xây căn nhà như thế này thể nào cũng bị người dân báo cảnh sát.
Sự ghét bỏ trên mặt Cố Cửu cực kỳ rõ ràng. Những người chơi khác tuy không dám tỏ rõ giống cô nhưng ai cũng âm thầm chê bai.
Đặc biệt là đám người mới. Người đàn ông có hình xăm trên tay- anh Cường oán giận: "Chúng ta thật sự phải ở chỗ này sao? Đây là nơi cho người ở à? Cho dù là ở buôn làng nghèo khổ lạc hậu nhất thì điều kiện sống cũng còn tốt hơn nơi này..."
Người chơi khác không hé răng, ánh mắt dường như tập trung lên người chủ nhà.
Chủ nhà đứng một bên, dùng ánh mắt xem trò hề nhìn đám người chơi, vẻ đắc ý trên mặt gã cực kỳ rõ ràng. Gã không kiên nhẫn nói: "Sao mấy người không lo đi chọn phòng đi? Nhà tôi có rất nhiều phòng ở, đủ cho mỗi người một phòng."
Nếu không phải đang ở trong thế giới trò chơi, đoán chừng nhóm người đã không nhịn được cho gã một trận nhớ đời.
Ai hiếm lạ căn nhà hoang của ông!
Ứng Đồng liếc chủ nhà một cái rồi dẫn đầu chọn đại một căn phòng đi vào.
Người chơi khác thấy thế cũng tản ra chọn phòng.
Cố Cửu vẫn không thèm nhúc nhích.
Thấy cô đứng yên, Lục Tật cũng chẳng có hành động gì, theo đó hai anh em Mập Gầy như hai cột đá thẳng tắp đứng kế bên.
Đám người mới không rõ thế nào, đồng loạt yên vị một bên nhìn Cố Cửu chằm chằm. Bọn họ có ấn tượng mạnh với vị tiền bối đầy kiêu ngạo một đường chê bai chủ nhà, trong lòng nảy sinh mấy phần kỳ vọng.
Tuy Ứng Đồng thoạt nhìn rất đáng tin nhưng khi chủ nhà hạch sách người chơi, cô ấy quá bình tĩnh, so ra Cố Cửu chủ động xuất kích, dỗi ngược chủ nhà đến mức gã nghẹn họng càng có khí thế, được lòng người hơn.
Bọn họ muốn xem xem Cố Cửu có thể làm được đến đâu.
Chủ nhà vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, gã nói: "Căn nhà này chỉ có mười ba phòng, nếu các người còn không mau chọn đi thì tối sẽ gặp nguy hiểm đấy nhé."
"Có gì mà nguy hiểm?" Cố Cửu cố ý tỏ ra khinh thường.
Gương mặt chủ nhà lần nữa bày ra nụ cười quỷ dị, trông thật là thèm đòn.
Cố Cửu nhìn thẳng vào gã, ánh mắt thẳng thắn lại chuyên chú như khi cô ở thôn nguyền rủa bị búp bê ma đẩy đụng vào giường khiến eo đau nhức nên cần nhờ Lục Tật xoa bóp giúp mình.
Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng rầm rầm, tựa như có thứ gì ngã ra nền nhà.
Chủ nhà bỗng sa sầm mặt, thúc giục: "Sao mấy người còn chưa chọn phòng nữa?"
Cố Cửu đáp: "Ông còn chưa nói ban đêm thì có gì nguy hiểm."
Chủ nhà nghẹn lời, giọng điệu ác liệt nói: "Tôi nào biết có gì nguy hiểm, tự cô khám phá không hơn à?" Sau đó lại thúc giục bọn họ chọn phòng.
Giọng điệu gã dồn dập xen lẫn lo âu, khác hẳn vẻ xem kịch hay ban nãy. Đừng nói Cố Cửu, ngay cả người mới cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Hai anh em Mập Gầy chợt hiểu ra vì sao cô một mực quấy rối chủ nhà. Thân là NPC duy nhất trong phó bản "Bảy con dê", chắc chắn gã có nhiệm vụ gì đó. Chỉ là tình huống trước mắt còn nhiều uẩn khúc, cho nên Cố Cửu mới tóm chặt chủ nhà, định tìm kiếm manh mối từ gã.
Cố Cửu nhìn chủ nhà thêm một lát, đến khi thấy sắc mặt gã khó coi, ẩn ẩn muốn nổi cáu thì cô thản nhiên rời mắt, thân mật kéo tay Lục Tật hỏi: "Thôi được rồi, bọn tôi chọn phòng! A Tật, cô muốn chọn phòng nào?"
Lục Tật: "Sao cũng được."
Vì thế Cố Cửu nhắm mắt chọn bừa một phòng, đẩy cửa đi vào.
Tuy có tận mười ba phòng nhưng không ai quy định mỗi người một phòng, bởi thế Cố Cửu tỉnh bơ vào ở chung với Lục Tật.
Anh em nhà Mập thấy thế cũng ở chung một phòng, bọn họ ở ngay sát vách phòng Cố Cửu.
Dư lại nhóm người mới do dự một lát rồi quyết định chia ra hai người một phòng.
Tuy rằng đều là người xa lại không đáng tin cậy nhưng trong hoàn cảnh quỷ quái này tốt hơn hết vẫn nên tìm bạn ở cùng, gia tăng cảm giác an toàn và chăm sóc lẫn nhau.
Phòng ở không lớn, nhìn sơ qua khoảng 9 mét vuông, không khí đầy mùi ẩm mốc.
Cố Cửu càng thêm chê bai. Cô từng này tuổi chưa bao giờ ở căn phòng nào chật hẹp lại còn nặng mùi như thế này, quả thật khiến người ta không thở nổi.
Căn phòng bé bé có bày một chiếc giường, một bàn học, thêm tủ quần áo và ghế dựa.
Giường gỗ loại 1m2, bên trên trải đệm chẳng biết làm từ gì. Bàn học màu đen kê sát cửa sổ. Chất gỗ đen sì không phải do sơn mà bởi dùng lâu, cáu bẩn dính đầy.
Tủ quần áo không lớn, đặt bên cạnh bàn học. Ghế dựa rời rạc, chẳng rõ ngồi lên có thể làm nó tan tác ra không.
Trên mặt đất còn có rất nhiều rác rưởi hỗn độn. Thường xuyên có mấy con gián nhỏ bò ra khỏi đống rác vào góc phòng, ngang nhiên thể hiện sự tồn tại của bản thân.
Cố Cửu mặt lạnh te nhìn căn phòng, sau đó đi ra ngoài.
Lục Tật nhanh chóng giữ cô lại: "Cố... A Cửu, cô muốn đi đâu? Hoàn cảnh nơi này hẳn phòng nào cũng giống nhau, có đánh chủ nhà cũng vô dụng."
Anh thật sự lo cô chiêu nhà giàu không chịu nổi môi trường sống bèn đi đánh lộn với chủ nhà.
Cố Cửu mỉm cười nói với anh: "Cô nghĩ gì đó? Tôi chỉ muốn đi mượn cái chổi quét dọn chút. Chúng ta đâu thể sống trên bãi rác bẩn thỉu này được, đúng chứ?"
Lục Tật ngượng chín mặt buông tay cô. Hóa ra anh đã nghĩ xấu cho cô rồi.
Phản ứng đáng yêu này khiến Cố Cửu hết sức vui vẻ. Cô sờ gương mặt hiếm khi hồng hào của Lục Tật, nói: "Dù tôi muốn đánh gã thật thì chỉ sợ gã không có ở đây. Tôi lười giận cái loại đàn ông kém cỏi như gã."
Quả nhiên đến khi hai người quay lại phòng khách, chủ nhà đã mất hút.
Hai người tìm chổi, tình cờ gặp anh em Mập Gầy. Hai anh em họ đã sớm tìm được chổi, bèn giúp đỡ các cô gái một tay.
Anh Mập vừa dọn vừa nói: "Mấy việc nặng này nên để con trai bọn tôi làm cho, hai cô tránh ra xa chút. Nơi này có nhiều gián lắm đấy..."
Hai anh em đều cho rằng con gái hẳn sợ mấy thứ sâu bọ, quyết định thay các cô dọn sạch, diệt gián!
Túi không gian của anh Mập có cả thuốc diệt gián, anh ta mang từ thế giới thật vào game. Tuy không biết có tác dụng không nhưng dù sao có vẫn hơn.
Cố Cửu kinh ngạc: "Hai người chuẩn bị kỹ lưỡng thật."
Xem ra lần sau trước khi vào phó bản không chỉ mua đồ dùng trong shop hệ thống mà vật dụng cần thiết từ hiện thực cũng cần dự trữ chút.
Anh Mập cười xuề xòa: "Vào phó bản nhiều, biết tình huống trong này đa dạng, chuẩn bị thêm đồ là chuyện thường, chỉ sợ túi không gian thiếu chỗ. Tôi định sau phó bản này sẽ mua thêm 100 ô không gian..."
Tuy anh Mập rất béo nhưng làm việc cực kỳ nhanh nhẹn. Anh Gầy cũng vậy. Dáng người siêu mỏng khiến người khác cảm thấy anh ta làm gì cũng như mây như gió, nhẹ nhàng bay bổng.
Thấy hai anh em họ luôn tay luôn chân, Cố Cửu và Lục Tật cũng không đứng chơi. Hai người múc nước lau bàn và giường. Bốn người hợp lực, cuối cùng cũng dọn sạch căn phòng.
Những người khác cũng bận rộn quét dọn, chẳng ai muốn nằm trên đống rác.
Sau khi dọn dẹp, căn phòng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn cho người ở.
Quét tước đâu vào đấy, nhóm người chơi quyết định đi thăm dò bối cảnh mở màn, tìm kiếm manh mối liên quan.
Nhóm Cố Cửu quay lại phòng khách, thấy Ứng Đồng đi từ cầu thang lên.
"Chị Ứng đi đâu thế?" Một đám người chơi nam thấy cô ấy, nhiệt tình vây lại dò hỏi.
Ứng Đồng bình tĩnh nói: "Vừa rồi tôi đi xem cấu trúc ngôi nhà. Căn nhà có 3 tầng, tầng 1 và 3 không có người ở. Hơn nữa ở đó rất tối, tôi không mạo hiểm tìm tòi thêm, chỉ có tầng 2 là có người sống."
Mọi người theo bản năng nhìn cầu thang thông lên tầng 3. Phía trên thật sự quá tối, không có ánh đèn, chẳng thể quan sát được gì.
Hoàn cảnh tối đen mù mịt rất dễ khiến người ta sinh ra những ý tưởng kinh dị.
Anh Mập chợt lên tiếng: "Phải rồi, có ai biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Nhóm người chơi hai mặt nhìn nhau, phát hiện từ khi vào tiểu thế giới đến giờ nào có ai để ý đến thời gian, mà chủ nhà cũng không nói cho bọn họ.
Dựa vào ánh đèn mờ và ngoài cửa sổ tối thui, bọn họ theo bản năng cho rằng hiện tại là buổi tối.
"Bây giờ hẳn chưa phải buổi tối." Cố Cửu lười biếng nói: "Lúc nãy chủ nhà đã nói rồi đấy thôi, hy vọng đêm nay tôi vẫn có thể kiên định, chứng tỏ chưa đến tối."
Cô phân tích khá có logic. Ứng Đồng liếc cô một cái. Cô nàng chưa bao giờ xem Cố Cửu là tiểu thư ngây thơ được nuông chiều. Nếu Cố Cửu thật sự là cô chiêu yếu mềm ngu ngốc căn bản không thể sống sót trong thế giới trò chơi. Ứng Đồng càng có khuynh hướng cho rằng đối phương sử dụng vẻ ngoài mỏng manh vô tri để ngụy trang hơn.
Lúc Cố Cửu cà khịa chủ nhà, Ứng Đồng nhanh chóng nhận ra mục đích thật sự của cô. Cô ấy biết Cố Cửu không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Ứng Đồng không hề coi khinh bất cứ người chơi nào, đó là nguyên nhân cô ấy thăng cấp nhanh như vậy.
Có người ngờ vực hỏi: "Nếu không phải buổi tối thì tại sao bầu trời bên ngoài lại đen?"
Anh Mập cười hì hì, phun ra một câu khiến đối phương không thể phản bác: "Người anh em à, đây là thế giới trò chơi, đừng dùng logic bình thường để lý giải nó."
Lời này quả thật quá chí lý, hơn phân nửa người chơi đều nhăn mặt đau khổ.
"Chẳng lẽ trong ba ngày ở đây, chúng ta đều phải ở trong bóng tối?"
Vào thế giới trò chơi, bóng tối luôn mang đến cảm xúc trái chiều. Bởi lẽ người chơi không dễ dàng gì phán đoán được nguy hiểm rình rập bất thình lình xuất hiện trong bóng đêm. Hay nói ngắn gọn là dễ chầu trời hơn.
Nhận ra sắc trời khác thường, nhóm người chơi bắt đầu phân tích đến tên phó bản – Bảy con dê.
Bảy con dê không chỉ là tên phó bản mà còn là manh mối gợi ý cho người chơi.
"Vì sao gọi là bảy con dê?" Anh Mập khó hiểu đưa ra câu hỏi: "Bảy con dê đại diện cho điều gì?"
Người chơi khác mặt đầy dấu chấm hỏi. Từ sau khi vào phó bản này, bọn họ không hề tiếp xúc với thứ gì dính dáng đến dê.
Ứng Đồng cẩn thận nói: "Bảy con dê có khi nào là phép ẩn dụ?"
"Ẩn dụ cho cái gì? Chẳng lẽ chỉ người chơi là bảy con dê? Nhưng chúng ta có tận mười ba người."
"Hơn nữa số phòng trọ là mười ba, hoàn toàn không có thứ gì liên quan đến số bảy."
...
Lúc này, một giọng nói run rẩy vang lên: "Có khi nào bảy con dê ám chỉ truyện cổ tích "Sói già và bảy chú dê nhỏ" không?"
Mọi người đổ dồn sự chú ý vào người nói- cô gái hướng nội. Cảm giác tồn tại của cô nàng khá thấp, hiển nhiên không quen làm việc nhóm, ngay cả lúc giới thiệu giọng cô ấy cũng rất nhỏ.
Anh Mập gãi đầu, tò mò hỏi: "Truyện cổ tích "Sói già và bảy chú dê con" là sao?"
Xin lỗi, anh ta hoàn toàn không để ý đến giới cổ tích, nào nhớ được câu chuyện đó ra sao.
Những người chơi khác cũng quên sạch, ai nấy mặt ngơ ra, chỉ có vài người cau mày lộ vẻ suy tư.
Dưới ánh mắt của cả nhóm người, cô gái hướng nội --- Ôn Tú Tú chỉ hận không thể giấu mặt vào ngực, nhỏ giọng nói: "Đó là một câu uyện cổ tích kể về..."
Cô ấy tóm tắt câu chuyện cho mọi người cùng nghe. Đại khái là dê mẹ rời nhà tìm cỏ tươi, để bảy chú dê con ở nhà. Sau đó có một con sói xám già dùng lời lẽ lừa lọc đàn dê nhỏ mở cửa, ăn thịt mất sáu con dê, chỉ còn con nhỏ nhất trốn thoát được.
Dê mẹ trở về, biết được sói xám ăn mất dê con, vội ra bờ sông tìm sói. Nó dùng kéo mổ bụng sói già, cứu được sáu chú dê con rồi nhét đá vào thay thế.
Bụng sói xám căng phồng. Nó tỉnh lại rồi thò người uống nước, ai ngờ vì bụng đầy đá nên cuối cùng bị ngã xuống sông chết đuối.
Mọi người nghe xong, chẳng ai nói câu nào.
Anh Mập đau khổ nhận xét: "Thì ra là câu chuyện cổ tích hắc ám sao? Tôi cảm thấy tâm hồn bị tổn thương."
Ứng Đồng suy tư: "Chẳng lẽ người chơi tương đương với bảy chú dê nhỏ, còn chủ nhà là sói? Cho nên gã luôn nhìn chúng ta như nhìn đồ ăn..."
Mọi người nhớ đến bộ dạng thèm thuồng khi gặp chủ nhà, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Nói đến đây, giọng nghẹn ngào của chủ nhà lại cất lên: "Mấy người chọn phòng xong chưa?"
Nhóm người quay đầu, phát hiện chẳng biết chủ nhà đã đứng ở cầu thang từ bao giờ. Ánh mắt thèm khát của gã nhìn bọn họ chằm chằm, khóe miệng hình như có nước miếng.
Nhóm người chơi bị nhìn đến độ rùng mình.
Không gian yên tĩnh, Cố Cửu lên tiếng: "Khi nào thì ăn cơm? Tôi đói."
Tầm mắt chủ nhà dừng trên người cô, không chỉ là ánh mắt nhìn mồi ngon mà còn có vài phần hung tợn. Gã không rõ ý vị, đáp: "Cách thời gian dùng bữa tối còn hai giờ! Yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho mất người một bữa tối phong phú, cho mấy người ăn no căng bụng..."
Nhóm người chơi: "..."
Giọng điệu như nuôi heo này là sao? Đừng tưởng bọn họ không nghe ra nhé?!
Chủ nhà nói xong thì cười hì hì, xoay người rời đi.