Cùng Sa Đọa Chi Chủ Yêu Đương

Chương 6: Lời nguyền núi Thanh Sơn (6)




Editor: Thẩm Huỳnh.
Cố Cửu vòng về đầu thôn. Những người khác tò mò lai lịch của búp bê nên quyết định đi cùng cô.
Bọn họ thầm suy đoán, nếu con búp bê này không phải do bà Vương làm, ắt hẳn nó là một vật phẩm quan trọng trong phó bản, lỡ mà điều kiện vượt ải liên quan đến nó, chẳng phải bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội rồi sao?
Lâm Đan Đan hơi hụp hẫng. Hôm qua cô ta thấy Cố Cửu ăn không ngồi rồi chơi với đám con nít còn cảm thấy cô là kẻ vô dụng lại lười biếng, ai mà ngờ chúng lại tặng cho cô món đồ chưa rõ lợi hay hại?
Nếu búp bê này là hung khí do quỷ biến thành còn đỡ, nếu không phải thì sao?
Hôm nay trời nắng đẹp nhưng thôn làng có vẻ hơi vắng, cũng không chạm mặt bất cứ đứa trẻ nào.
"Lạ thật, sao hôm nay không có nhóc nào chạy lông bông?" Anh Mập khó hiểu. Hôm qua bọn họ đi thăm dò còn gặp không ít trẻ con chạy từ đầu đến cuối thôn, tô điểm thêm sự thuần hậu cho ngôi làng.
Cố Cửu tìm người dân hỏi thử mới biết sáng sớm hôm nay đám trẻ đã theo chân người lớn lên trấn trên họp chợ. Trùng hợp làm sao, tất cả trẻ đều đi vắng hết, vừa nghe đã biết không hợp lí.
"Xem ra quy tắc của thế giới này không cho phép chúng ta kiểm chứng." Vương Bái Bình vui vẻ khi người gặp nạn, cười nói.
Cố Cửu liếc gã, không thèm để ý. Vương Bái Bình có cảm giác như đấm vào bông, hơn nửa vết thương ở cổ lại đau nhức khiến gã bực bội.
Tuy Cố Cửu là mĩ nhân hiếm có khó tìm và thân làm một người đàn ông tầm thường, Vương Bái Bình có không ít thói hư tật xấu, chẳng hạn như hám gái, háo sắc thế nhưng tiền đề là bọn họ không ở trong thế giới trò chơi đầy nguy hiểm. Dưới tình huống mạng sống lúc nào cũng bị đe dọa, ai còn lòng dạ nào mà ngắm nghía người đẹp nữa?
Bởi vậy thái độ của gã đối với Cố Cửu chẳng vì cô đẹp mà cải thiện chút đỉnh, thậm chí Vương Bái Bình còn khinh bỉ, xem cô là một  người phụ nữ vừa ngu dốt lại thích làm theo ý mình.
Vượt hai phó bản, Vương Bái Bình hiểu rõ phái nữ trong trò chơi yếu đuối cỡ nào, những người chết sớm phần lớn là phụ nữ.
Sắc trời còn sớm, mọi người chia nhau đi tìm manh mối. Cố Cửu không đi vào thôn như họ, cô đuối sức nên tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ ngơi.
Lục Tật theo bên người ngồi xuống cùng cô.
Nhìn mặt trời chói chang trên đầu, Cố Cửu đột nhiên nói: "Không biết phó bản là một thế giới chân thực hay chỉ là không gian ảo do Chư Thiên tạo ra?"
Nếu là không gian ảo thì quá sức tưởng tượng của con người, nhóm NPC sống động có ý thức riêng mình.
"Hẳn là thế giới chân thực, chỉ là có thêm hạn chế đối với người chơi." Lục Tật đáp.
Cố Cửu chợt nhìn thẳng vào thiếu nữ, đối diện với con ngươi đen kịt, dường như tự hỏi xem cô đang nhìn gì.
"Hửm? Sao hôm nay cô không đi tìm manh mối?" Cố Cửu hỏi. Nếu cô không nhầm thì cô gái này đi theo mình?
Lục Tật mặt tỉnh bơ trả lời: "Sức khỏe kém, hơi đâu mà tìm thông tin khắp nơi như bọn họ."
Cố Cửu: "..."
Nếu cô nhớ không lầm thì đây là lời cô nói với cặp anh em Mập thì phải?
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của thiếu nữ, đúng là mệt mỏi thật, vóc dáng mảnh mai yếu đuối khiến người ta thương tiếc đúng là có sức thuyết phục hơn cô.
Chạng vạng, mọi người tập trung lại cổng nhà họ Lý. Trừ manh mối có được ở nhà thầy lang Xích Cước và bà Vương thì bọn họ chẳng tìm thêm được gì. Điều này làm Lâm Đan Đan, Vương Bái Bình và mấy người Mập Gầy khá uể oải.
Tuy trò chơi không giới hạn thời gian nhưng ở trong này càng lâu, đám quỷ càng mạnh, người chơi dễ bị tấn công nên qua ải càng sớm càng tốt.
Ăn xong bữa tối tại nhà trưởng thôn, bọn họ lại nghe ông ta lặp lại lời cảnh báo từ mấy ngày trước, mọi người lục tục về nghỉ ngơi. 
Lúc về tới nhà ông Lý thì trời đã tối hẳn. Lúc đi lên cầu thang, Cố Cửu đột nhiên khựng lại.
"Sao thế?" Võ Dương nhạy bén nhìn cô.
Cố Cửu nhìn chằm chằm một phòng tầng trệt rồi nói: "Anh Võ, phòng bên trái mở cửa."
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, tiếc thay trời quá tối, lấy thị lực của họ nhìn đường đi đã khó nói gì xác định cửa mở hay không.
Võ Dương cầm đèn pin chiếu sáng, phát hiện cửa phòng bên trái quả thật hé mở.
Ở nhà ông Lý mấy ngày nay, bọn họ phát hiện ba phòng tầng một luôn đóng kín, im ắng như thể không có ai ở nhưng trưởng thôn nói bọn họ luôn nghỉ ngơi ở trong phòng, tức là chủ nhà vẫn tồn tại.
Điều kì lạ ở đây là họ chẳng bao giờ xuất hiện, hoạt động hay ăn cơm, có vẻ cực kì khả nghi.
Nhưng trong thế giới trò chơi có rất nhiều điều trái với lẽ thường, trời tối đen, mọi người không có ý định tìm hiểu xem ba đời nhà họ Lý đang làm gì và vì sao không xuất hiện.
Cửa phòng đóng kín bỗng nhiên kêu kẽo kẹt, không ai dám đến mở cửa ra. Thậm chí họ cảm thấy đằng sau cánh cửa có thứ gì đó ghé sát vào khe hở nhìn trộm mình, da đầu mọi người tê dại.
"Đi thôi." Võ Dương nhanh chóng chỉ đạo.
Hiện tại trời đã tối hẳn, không thích hợp để thăm dò, chi bằng để mai xuống xem sau.
Những người khác không có ý kiến, nhanh chân theo Võ Dương lên lầu chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi. Lầu hai chỉ có một nhà vệ sinh, bảy người phải chia nhau vào dùng.
Võ Dương và anh Mập khá là ga lăng, ưu tiên phụ nữ dùng trước, chỉ có Vương Bái Bình là không thèm để ý. Trong mắt gã, thế giới trò chơi không phải hiện thực, còn sống là quan trọng nhất, cái khác tính sau.
Cố Cửu về phòng chờ sử dụng nhà vệ sinh thì anh Mập đột nhiên gọi cô lại: "Em gái, lúc nãy tối om, sao em thấy được?" Anh ta tò mò đánh giá Cố Cửu, Mập luôn cảm thấy người mới này rất kì lạ, đôi khi quá lỗ mãng.
Cố Cửu đỡ mắt kinh, đáp: "Tôi khá nhạy bén với âm thanh, lúc đó nghe được tiếng mở cửa."
Anh Mập ngớ ra, nhà trong thôn làm theo kiểu cũ, nếu mở cửa sẽ tạo thành tiếng cực kì chói tai, cho dù chỉ hé hé cũng vậy.
Trở lại phòng, Cố Cửu như thường lệ móc búp bê từ túi áo khoác gió ra đặt lên đầu giường.
Lục Tật - mĩ nhân bệnh tật dựa vào thành giường, nói: "Vừa rồi không có âm thanh, đúng chứ?"
Cửa phòng đột ngột mở ra lặng im không một tiếng động, cô nói nghe tiếng hẳn là nói dối.
Cố Cửu hơi khựng lại, quay đầu nhìn thiếu nữ rồi nhún vai, nói: "Đúng là không có tiếng, nhưng tôi nhìn thấy."
"Nhìn thấy?"
Lục Tật nhìn đôi mắt cô, phát hiện cô đã cởi kính đặt lên đầu giường, anh chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào khuôn mặt đó. Không có kính che khuất, gương mặt mĩ lệ hoàn toàn lộ ra tựa một bức tượng thạch nữ thần cổ đại, đẹp không chút tì vết.
Cố Cửu nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi xoa đôi mắt hơi mỏi.
Từ khi vào thế giới trò chơi, không chỉ thị lực khôi phục mà cô còn thấy được những thứ người thường không nhận thấy, điều kiện tiên quyết là Cố Cửu phải đeo kính. Lát nãy cô quả thật bắt gặp một đôi mắt đỏ ngầu bất thình lình xuất hiện, sáng rực như đèn pin, căn bản không thể giả bộ không thấy gì.
Sau đó cô phát hiện đám người Võ Dương không nhìn thấy gì. Mặc dù đôi mắt kia núp phía sau cánh cửa nhưng nó lặng lẽ theo dõi họ từ phía xa.
Cực kì rõ ràng.
Vì sao chỉ mình cô nhìn được mà bọn họ thì không? Chẳng lẽ do cô là người bị suy giảm thị lực bẩm sinh? Không đúng...
Cố Cửu cảm thấy hệ thống thế giới trò chơi Chư Thiên hẳn có thể giải thích câu hỏi của cô nhưng cô phải sống sót qua phó bản đầu tiên đã.
Thấy cô không có ý định giải thích, Lục Tật cũng không ép mà nằm xuống theo. Căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Đêm nay chỗ cầu thang lại vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt ầm ĩ khiến họ bừng tỉnh. Cố Cửu ngủ chập chờn đến nửa đêm, cảm giác được không khí chuyển động bất thường, cô mở choàng hai mắt.
Bởi không đeo kính nên trước mắt Cố Cửu là một bảm màu đem mơ hồ, dường như có bóng một thứ gì đó ghé vào giường, cách cô rất gần.
Cố Cửu không chút nghĩ ngợi túm lấy gậy gỗ trên đầu giường bạo lực phang thứ kia. 
Ầm một tiếng, bóng đen đập vào tủ đầu giường khiến đồ đạc rơi vãi ra nền đất, đồng thời thứ đó gào lên tiếng kêu bén nhọn và lấy tốc độ nhan như chớp lao vào người cô.
Cố Cửu tuy thấy bóng đen nhưng cơ thể phản ứng không theo kịp trí não. Mắt thấy bóng đen tới gần, một bàn tay lôi cô sang bên kia giường, may mắn tránh được đòn tấn công của thứ đó.
Là Lục Tật.
Cố Cửu biết rõ nên không phản kháng nữa. Bóng đen lại nhào đến, Cố Cửu cầm gậy đập nó. Gậy gỗ đánh lên người bóng đen thế nhưng không chỉ không đánh bay thứ đó mà còn gãy làm đôi."
Cố Cửu: "..."
Cô nhanh chóng xốc chăn phủ lên bóng đen, tiếng vải bị xé vang lên, tiếp đó cô chịu một lực lớn, cả người bay khỏi giường, tim gan phèo phổi như bị cho vào bát lớn xóc lên. Từng này tuổi đầu, Cố Cửu luôn được người nhà chăm chút che chở, là một tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, cơ thể mảnh mai nào chịu nổi sự va chạm, đau đến mức tầm mắt trở thành màu đen.
Đột nhiên cảm giác lạnh lẽo thấu xương ập đến, trái tim cô như ngừng đập.
Cô sẽ chết!
Cảm giác cận kề cái chết bủa vây khiến trái tim bóp chặt, lồng ngực đau đến co giật.
Nháy  mắt đầu óc trống rỗng, Cố Cửu không biết bản thân đã làm gì, chờ đến khi tỉnh táo lại thì bóng đen tấn công cô đã gào lên thảm thiết rồi lao ra cửa sổ như đang chạy trốn.
Thình thịch thình thịch thình thịch...
Thế giới tối đen, cô chỉ nghe được tiếng tim mình đập dồn dập như trống dồn, máu nóng sôi cục, bên tai như có sấm rền...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.