Cùng Trời Với Thú

Chương 164: Tầm Châu ca bạo lực.




Editor: ChieuNinh
Sở Chước trước hỏi tên thanh niên này, biết được hắn là người chính hệ Sở gia Dao Xuyên, tên là Yến Thừa Húc, năm nay ba mươi lăm tuổi, tu vi Nhân Vương cảnh tầng năm, ở Yến gia được xem là cấp bậc đệ tử thiên tài mới.
Người tu luyện trên đại lục Linh thế giới, chỉ cần ở trước khi năm mươi tuổi có thể tu luyện đến Nhân Vương cảnh, đều được gọi với là nhận vật cấp thiên tài.
Yến thị Dao Xuyên quả thật sa sút, nhân tài điêu linh, gia tộc đã có tới mấy ngàn năm không sinh ra đệ tử có tư chất xuất chúng.
Yến Thừa Húc này là người tu luyện Yến gia Dao Xuyên ngộ tính không tệ hiếm có, là người tu luyện có hi vọng ở trong trăm năm tấn bậc làm Nhân Hoàng cảnh, là đệ tử Yến gia cực xem trọng. Lần này đây mới để cho hắn hộ tống trưởng bối cùng nhau đến Thạch Quan thành mở rộng tầm mắt, tham gia nghi thức thành chủ Thạch Quan thành nạp thiếp.
Tuy nói hôm nay nữ tử Thạch Thâm nạp là nữ nhi Yến thị Dao Xuyên, đáng tiếc Yến thị Dao Xuyên ở trước mặt Thạch thị Tây kinh cũng không coi là cái gì, hơn nữa hôm nay nạp chẳng qua chỉ là một thiếp mà thôi, có vị chính thê Thạch phu nhân ở đây, người Yến thị Dao Xuyên tự nhiên không có khả năng lấy thân phận cho là mình Nhạc gia Thạch thành chủ, theo tình cảnh bọn họ vẫn còn đang ở tại khách viện thì có thể được biết một hai.
Hôm nay nữ nhi Yến thị được Thạch thành chủ nạp, là cô nương chính hệ Yến thị Dao Xuyên, tên là Yến Thừa Tâm, là đường muội của Yến Thừa Húc.
Yến Thừa Húc khuôn mặt tuấn lãng, dáng vẻ bất phàm, lúc này tuy rằng bị người trói lấy, đối mặt bọn cướp, như cũ vẫn trấn định tự nhiên, giống như cũng không lo lắng tình cảnh của mình như thế nào, bởi vậy có thể thấy được tâm tính kẻ này rất cứng cỏi.
Sở Chước âm thầm đánh giá hắn, hiểu rõ càng là tình cảnh gian nan, vượt qua có thể làm cho người ta trưởng thành.
Yến thị Dao Xuyên và Nam Bắc hai yến có thể nói là khác biệt giữa trời cùng đất, tuy đều là họ Yến, vì sao Nam Bắc hai yến huy hoàng như thế, Yến thị khác lại sa sút như vậy?
Rơi ở phía sau khiến người trưởng thành, Yến Thừa Húc này có thể ở trong tài nguyên có hạn mà tu luyện đến từng bước này, cũng không dễ dàng.
Đây cũng là nguyên nhân Sở Chước coi hắn trở thành mục tiêu.
Trong khách viện này còn ở vài người Yến gia Dao Xuyên khác, không chỉ có Yến Thừa Húc, còn có hai người trẻ tuổi cũng vài người lớn tuổi.
Đại khái hiểu biết xong Yến Thừa Húc đến Yến gia rồi, Sở Chước mở cửa núi hỏi: "Ngươi có quen biết một người tên là Yến Nhã Chính không?"
"Yến Nhã Chính?" Yến Thừa Húc sững sờ, sau đó lắc đầu nói: "Không biết, người này cũng là người Yến gia?"
Sở Chước ừ một tiếng: "Hắn là người Yến gia đại lục Tinh Triệu, nhiều năm trước đã từng rời khỏi đại lục Tinh Triệu, hiện tại ta cũng không biết hắn còn ở đại lục Tinh Triệu hay không."
Nghe nói như thế, tâm tư Yến Thừa Húc thay đổi thật nhanh, từ trong nói mấy câu ít ỏi này, hắn có được một cái tin tức.
Hai người này muốn tìm Yến Nhã Chính là người đại lục Tinh Triệu, hơn nữa vài năm trước từng đi qua đại lục khác, thậm chí hiện tại không biết có trở lại đại lục Tinh Triệu hay không.
Mà hai người này cũng không biết Yến Nhã Chính xuất thân từ người Yến gia nào, cho nên mới sẽ tìm người Yến thị thăm dò.
Có lẽ chính mình chính là xui xẻo xuất hiện ở trong này, bị bọn họ lựa chọn thôi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Yến Thừa Húc hòa khí nói: "Đại lục Tinh Triệu tổng cộng có chín Yến thị, trừ bỏ Nam Bắc hai yến, còn có bảy Yến thị, trong bảy Yến thị này, có ba cái tình cảnh cũng không khác gì với Yến gia Dao Xuyên chúng ta lắm, hai cái hỗn được coi như không tệ, hai cái thừa lại có lẽ hiện tại đã không thể gọi là gia tộc. Trừ những cái này ra, còn có rất nhiều bàng chi Yến thị không có sắp xếp hàng ngũ..."
Nói tới đây, Yến Thừa Húc nhìn về phía Sở Chước: "Nếu như cô nương chỉ dựa vào một cái tên tìm người, chỉ sợ không dễ dàng."
Sở Chước nghe xong, lấy ra từ trong túi càn khôn bức vẽ Yến Nhã Chính đưa tới trước mặt hắn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Yến Thừa Húc cẩn thận xem qua, có chút xấu hổ nói: "Tại hạ chưa từng gặp qua người này, cũng không từng nghe nói tên của hắn. Mặc dù ở là Yến thị Dao Xuyên, nhưng có thể nhìn thấy người Yến gia cũng không nhiều, giống Nam Bắc hai yến, rất nhiều đệ tử Yến thị tại hạ vẫn chưa gặp qua..."
Nghe xong, trong lòng Sở Chước có chút thất vọng, nhưng mà lại biết người này nói đúng.
Đại lục Tinh Triệu có chín Yến thị, trong đó còn có một thế gia cao nhất, một cái thế gia một cấp, đệ tử trong gia tộc lại vô số, đâu có thể nào chỉ dựa vào một cái tên ít ỏi mà đến tìm người?
Huống chi lúc trước khi Yến Nhã Chính ở đại lục Tấn Thiên, tu vi chẳng qua là Không Minh cảnh.
Mặc dù ở trong mắt người đại lục Tấn Thiên, Yến Nhã Chính tuổi tác cùng tu vi bậc này đã xem như thanh niên tài tuấn, nhưng đặt ở đại lục Tinh Triệu, sẽ không được coi là cái gì, có thể thấy được tư chất này cũng không như thế nào.
Còn hắn có thể xuất ra Linh thuyền bậc này này nọ, cũng không có nghĩa là hắn nhất định xuất thân đại gia tộc, dù sao ở đại lục Tinh Triệu, xuyên chiến hạm cấp thấp như Linh thuyền, rất nhiều người đều có thể có được, lại càng không tính là cái gì.
Yến Thừa Húc thấy câu hỏi làm cô nương lâm vào trầm tư, mà nam tử mặt xinh đẹp tu vi sâu không lường được bên cạnh kia lại không chút thay đổi, trong lòng cũng có chút phát treo, rất sợ bọn họ không chỉ có chẳng qua là hỏi người, mà còn muốn làm gì khác.
Quả nhiên, đợi khi cô nương đó hoàn hồn, chợt nghe được nàng không chút để ý hỏi: "Ta muốn tìm người, ngươi có biết có thể mua bán tin tức ở đâu không?"
Yến Thừa Húc rùng mình trong lòng, cẩn thận hỏi: "Cô nương là muốn tin tức gì?"
Sở Chước ý tứ hàm xúc không rõ liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết cái ngươi biết là được."
Lúc này Yến Thừa Húc đã hiểu rõ hai người này nhất định là từ đại lục khác đến, nếu không sẽ không hỏi chỉ chút này.
Nhưng mà hắn cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra vui đùa, hơi chút nghĩ lại, nhân tiện nói: "Thực không dám đấu diếm, đại lục Tinh Triệu chúng ta lấy gia tộc làm chủ, cũng không cho phép mua bán tin tức, từng có một gia tộc âm thầm thành lập một cái ám điện chuyên môn mua bán tin tức, sau đó bị phát hiện, bị vài thế gia một cấp liên hợp tiêu diệt, gia tộc đó cũng không còn tồn tại..."
Sở Chước mặt không chút thay đổi nghe.
Yến Thừa Húc sau khi nói xong, thấy hai người thần sắc lạnh nhạt, trong lòng biết bọn họ cũng không hài lòng việc này, cuối cùng cắn chặt răng, nói: "Nếu hai vị không ngại, tại hạ có thể giúp hai vị tìm hiểu."
"Ngươi?" Sở Chước xem kỹ hắn.
Yến Thừa Húc cảm giác được tầm mắt của nam nhân xinh đẹp bên cạnh đó rơi ở trên người, rõ ràng không phóng ra uy áp, lại giống như thực chất, làm cho trong lòng hắn nổi lên hàn ý dày đặc, trong lòng biết không thể đắc tội bọn họ.
Lập tức hắn cười khổ nói: "Nhị vị đã lựa chọn tại hạ, tại hạ cũng không có ý tưởng may mắn gì, nếu như có thể giúp được các ngươi, cùng hai vị chung sống hoà bình, tại hạ tất nhiên là nguyện ý. Tại hạ cảm thấy, hai vị hẳn là không phải người đại lục Tinh Triệu, đúng không?"
Sở Chước không nói chuyện, xem như cam chịu.
"Mà tại hạ vừa đúng là người đại lục Tinh Triệu, nếu như làm việc ở đại lục Tinh Triệu, vẫn là người địa phương có vẻ thuận tiện. Giống như loại tìm hiểu tin tức này, Yến gia Dao Xuyên tuy rằng sa sút , nhưng vẫn có quan hệ cùng con đường tin tức của mình, so với hai vị tự mình tìm hiểu thì thuận tiện hơn, cũng sẽ không khiến cho gia tộc khác chú ý... Hai vị cảm thấy ta nói đúng không?"
Yến Thừa Húc nói xong, mỉm cười nhìn về phía hai người, tay bị trói buộc ở sau người âm thầm nắm thành nắm đấm.
Hắn ngũ quan tuấn nhã, khi chậm rãi mà nói, ánh mắt tràn đầy tự tin, thần sắc trong sáng, là một người thông minh thức thời.
Đây cũng là nguyên nhân Sở Chước lựa chọn hắn làm mục tiêu, quả nhiên không cần bọn họ uy hiếp, thì tự động lên thuyền, thành một người vì bọn họ.
Sở Chước ra vẻ trầm ngâm một lát, nói: "Ta phải tin tưởng ngươi như thế nào?"
Yến Thừa Húc nghe nói như thế, một lòng rốt cục ổn định, thân thể không thể không trầm tĩnh lại, tay bị trói ở sau người rốt cục buông ra, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.
Cuối cùng, Yến Thừa Húc tự nguyện cùng Sở Chước ký kết khế ước chủ tớ, Sở Chước mới để cho Bích Tầm Châu mở trói cho hắn.
Sở Chước mỉm cười nói: "Yến công tử chớ trách, ngươi yên tâm, ngày sau chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi." Dứt lời, nhẹ buông tay, liền cho hai bình linh đan an ủi.
Yến Thừa Húc yên lặng liếc mắt nhìn Bích Tầm Châu đứng bên cạnh một cái, nếu như hắn quan sát đúng, vậy nam nhân nhìn không ra tu vi chân thật này là nghe lệnh nữ nhân này, hơn nữa thực lực của bọn họ không tầm thường, nếu không cũng sẽ không dám trà trộn vào phủ thành chủ đến trói người.
Yến Thừa Húc là người thông minh, biết hai người Sở Chước hoàn toàn có năng lực giết hắn diệt khẩu, cùng với bị giết, không bằng quyết đoán cùng nàng ký kết khế ước, bảo trụ tính mạng rồi nói sau. Mà khế ước chủ tớ này là thành lập ở trên ống cuộn khế ước, ngày khác chỉ cần hắn có đủ thực lực xé bỏ ống cuộn khế ước, thì có thể khôi phục tự do.
Đủ loại cân nhắc, Yến Thừa Húc rất quyết đoán lựa chọn chon đường có lợi cho mình.
Từ gõ choáng váng trói người đến định ra khế ước, chẳng qua là hai khắc chung thời gian. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sở Chước cười khanh khách nhận lấy tiểu đệ này, cũng không sợ hắn tác quái, chút ánh mắt nhìn người này nàng vẫn phải có, người thông minh giống như Yến Thừa Húc, nhất định sẽ không lấy sinh mệnh của mình ra vui đùa, nếu như dùng được tốt, có thể thành lợi khí của bọn họ ở đại lục Tinh Triệu.
"Ta muốn tìm Yến Nhã Chính, hy vọng Yến công tử mau chóng giúp chúng ta tìm được tin tức của hắn." Sở Chước nói.
Yến Thừa Húc đáp ứng một tiếng: "Ngài yên tâm, ta sẽ mau chóng để cho người đi thăm dò."
Tiếp theo Sở Chước lại hỏi vài câu, Yến Thừa Húc đều đáp.
"Tạm thời cứ như vậy, về sau có việc chúng ta sẽ tìm ngươi." Sở Chước cho hắn một khối truyền âm thạch, cùng Bích Tầm Châu cùng nhau rời khỏi.
Yến Thừa Húc đứng ở cửa, nhìn hai người nghênh ngang rời khỏi khách viện, thần sắc thanh đạm.
Lúc này, cửa phòng cách vách mở ra, một người trung niên đi ra, vừa thấy Yến Nhã Chính ở cửa, cùng với bóng dáng hai người Sở Chước rời khỏi, nhịn không được nói: "Thừa Húc, thế nào? Là phủ thành chủ có người lại đây?"
Yến Thừa Húc quay đầu, cười nói: "Ngũ thúc, hai vị đó là người phủ thành chủ, bọn họ lại đây nói cho ta biết một chuyện, chúng ta đưa Thừa Tâm đến Thạch Quan thành, đã chọc giận phu nhân thành chủ rồi."
Yến Ngũ thúc nghe xong, lơ đễnh: "Thạch thành chủ thực lực cường hãn, chính là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, làm sao một nữ nhân là nàng ta có thể quản? Yên tâm, Thừa Tâm có Thạch thành chủ che chở, Thạch phu nhân này cho dù có tức giận nữa, cũng không thể làm gì với Thừa Tâm."
Yến Thừa Húc nghe xong, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nói: "Ngũ thúc, cháu vẫn cảm thấy không ổn..."
"Có cái gì không ổn? Ngươi nha, một dạng giống như cha ngươi, chính là quá mức cẩn thận rồi!" Yến Ngũ thúc đi tới, thấp giọng nói: "Thừa Húc, chúng ta cũng không có cách nào, nếu như không dựa vào Thạch Quan thành, Yến gia sẽ bị hủy. Ngươi đừng tưởng rằng hai yến Nam Bắc sẽ nề mặt ở cùng là họ Yến mà ra tay, Yến thị Dao Xuyên chẳng qua là một gia tộc sa sút, bọn họ sẽ không để vào mắt."
Yến Thừa Húc nghe nói như thế, trong lòng có chút khó chịu.
Bọn họ cũng không muốn đưa nữ nhi Yến thị lại đây, nhưng nếu không đưa, thì không người nào vì Yến thị Dao Xuyên mà ra mặt, Dao Yến thị Xuyên sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nay Yến thị Dao Xuyên tống xuất một nữ nhi Yến thị, nhấc lên quan hệ cùng Thạch thị Tây kinh, chỉ cần Yến Thừa Tâm có thể làm cho Thạch Thâm coi trọng, Thạch Thâm tự nhiên sẽ che chở Yến thị, Dao Xuyên không người nào dám ra tay với Yến gia.
Nhưng nếu như tương lai Yến Thừa Tâm không thể được Thạch Thâm yêu thích nữa, vậy chẳng phải là Yến thị Dao Xuyên lại phải tiếp tục bị người khi dễ?
Bản thân mình không cường đại, có thể dựa vào người ngoài tới khi nào?
Trong lòng Yến Thừa Húc là hy vọng gia tộc của mình cường đại lên, không phụ thuộc người ngoài. Đạo lý này mọi người đều hiểu, nhưng không có thời gian cho bọn hắn cường đại, Yến thị Dao Xuyên đã sa sút nhiều năm như vậy, mọi người đều đã thói quen tình cảnh như vậy.
Yến Thừa Húc đang khó chịu, đột nhiên nghe được xa xa truyền đến tiếng nổ mạnh.
Người trong khách viện vội vàng chạy đến, đều hỏi: "Thế nào? Phát sinh chuyện gì?"
Yến Ngũ thúc hí mắt nhìn về phía phương hướng nổ mạnh, chần chờ nói: "Cái này hình như là truyền đến từ viện trước?"
Yến Thừa Húc căng thẳng trong lòng, vội vàng chạy tới phía viện trước.
Khách trong viện người Yến gia thấy thế, cũng bất chấp cái gì, đều đi theo hắn chạy ra.
Mới ra khách viện, chỉ thấy được bọn hạ nhân trong phủ thành chủ, đều là vẻ mặt kinh hoảng, đều kêu la: "Không tốt, phu nhân tức giận..."
Yến Thừa Húc ngăn một thị nữ lại, hỏi: "Xin hỏi vị cô nương này, không biết phía trước phát sinh chuyện gì?"
Thị nữ đó nhận ra được Yến Thừa Húc, nghe xong trên mặt lộ ra thần sắc khác thường, nói: "Lúc trước nghe nói, phu nhân thành chủ chúng ta mang vài vị phu nhân đi tiền viện, hiện tại hẳn là cùng một chỗ với thành chủ..."
Yến Thừa Húc nghe xong, tâm tư trầm xuống, liền hiểu rõ phát sinh chuyện gì.
Thạch phu nhân là người bá đạo, không thích tật xấu trượng phu tham hoa háo sắc, một phòng lại một phòng tiểu thiếp nâng trở về, đã làm cho nàng ta giận tới cực điểm, cho nên lần này rốt cục nhịn không được, mang theo bảy phòng tiểu thiếp trong phủ cùng đi nháo hỉ đường, cũng đánh nhau cùng Thạch Thâm.
Vợ chồng đánh nhau, người ngoài giúp cũng không phải, không giúp cũng không phải, dù sao Thạch phu nhân chính là tu vi Nhân Vương cảnh, căn bản là đánh không lại Thạch Thâm, nhưng Thạch Thâm đối với phu nhân này vẫn kính trọng, không dám đánh trả, chỉ có thể liên tiếp lui về phía sau, nhường cho phu nhân.
Lúc này đây Thạch phu nhân là càng đánh càng tức, càng đánh càng sắc bén.
Người ngoài xem vợ chồng bọn họ đánh nhau, cũng có thể nhìn ra một chút, biết Thạch Thâm nhường cho phu nhân hắn, bọn họ cũng không thể đi khuyên can.
Chỉ có nữ nhi Yến thị đáng thương hôm nay bị nạp vào cửa.
Sở Chước và thị nữ khác của phủ thành chủ cùng nhau chen chúc ở góc sáng sủa hoa viên, nhìn hai vợ chồng vung tay đánh lớn, ánh mắt chuyển tới trên người mấy nữ nhân thiên kiều bá mị trên hành lang.
Mấy người phụ nhân đó một bên che miệng cười một bên cỗ vũ phu nhân cố lên, rõ ràng đang làm mấy chuyện xấu.
Góc sáng sủa còn có một nữ tử trẻ tuổi mặc bộ đồ mới màu đỏ tươi, trong mắt rưng rưng, nàng chính là nữ nhi Yến thị hôm nay bị nạp vào cửa.
Thật sự là làm bậy!
Sở Chước lúc trước xen lẫn trong đám thị nữ trong phủ thành chủ, nghe xong một lỗ tai bát quái, biết Thạch phu nhân này bất mãn trượng phu nạp tiểu, cố tình nàng ta là người tính tình thẳng thắng, thường bị vài cái tiểu thiếp đó chọc tức nháo cùng trượng phu, cuối cùng tuy rằng Thạch Thâm không làm gì với nàng, nhưng thường xuyên làm cho nàng lại đau lòng, làm cho đám tiểu thiếp xem đủ chê cười.
Vì một tra nam như thế, đáng giá sao?
Sở Chước chỉ nhìn trong chốc lát, ánh mắt liền chuyển tới trên người đám người tu luyện tới tham gia yến hội bên kia, đại đa số là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, nhìn mặt mũi và tu vi của bọn hắn, thì lập tức đối chiếu với phần danh sách tân khách. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Sở Chước nhìn thoáng qua, rất nhanh thì chuyển ánh mắt, để tránh nhìn lâu làm cho người ta phát hiện.
Người tu luyện cao cấp ngũ cảm linh mẫn, nhất là ánh mắt nhìn người vô cùng nhạy cảm, đây cũng là nguyên nhân vì sao người tu luyện cấp thấp không dám nhìn thẳng người tu luyện cao cấp.
Cuối cùng trận trò khôi hài này chấm dứt ở khi Thạch Thâm chế phục Thạch phu nhân, cũng để cho người đuổi về hậu viện.
Thạch phu nhân không bị thương gì, sau khi bị Thạch Thâm định trụ, chỉ là dùng một loại ánh mắt bi thương tuyệt vọng nhìn hắn, thẳng đến khi bị người nâng đi.
Thạch Thâm đã có chú ý tới Thạch phu nhân khác thường, chắp tay nói với tân khách ở đây: "Chư vị đạo hữu, cho các ngươi chê cười! Hôm nay là chi hỉ của Thạch mỗ, nếu như có chỗ chiêu đãi không chu toàn, còn thỉnh chư vị xin đừng trách."
Ở đây người tu luyện cũng đều chắp tay đáp lễ, kêu hắn không cần để ý.
Mọi người trở lại đại sảnh tiệc khách, bắt đầu ngồi vào vị trí.
Sở Chước cũng đi theo bọn thị nữ khác lui về nhà bếp, công việc lu bù lên.
Nàng không giống như thị nữ khác, cướp đưa đồ ăn đến đại sảnh tiệc khách, hy vọng được một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh nào đó coi trọng mang đi, như thế cũng có thể thoát ly thị thân phận nữ, bay tận trời, không chỉ có có thể được được người tu luyện Nhân Hoàng cảnh che chở, tương lai cũng không lo tài nguyên tu luyện.
Loại chuyện này đời trước Sở Chước gặp nhiều, cũng không kỳ quái.
Bóng đêm dần dần sâu, phủ thành chủ vẫn vô cùng náo nhiệt.
Sở Chước không vội vã rời khỏi, loại thời điểm này rời khỏi ngược lại khiến người chú ý. Nàng vẫn luôn làm tổ hỗ trợ, ở tại phòng bếp A Chiếu thừa dịp người không chú ý, thỉnh thoảng chạy tới ăn vụng, Sở Chước mỗi lần nhìn thấy, đều lặng lẽ che giấu cho nó.
Đám người tu luyện ở đại sảnh yến hội đều có thể ăn, nhà bếp thì vẫn luôn bận tới không ngừng, đợi khi Sở Chước phản ứng kịp, phát hiện không thấy hai đứa A Chiếu cùng Bích Tầm Châu.
Sở Chước: "... ..." Bọn họ nhất định là đi gây sự.
Sở Chước dự cảm rất chuẩn xác, đợi khi nàng thừa dịp người không chú ý, lặng lẽ rời khỏi nhà bếp, nghênh diện thì thấy được một thú một nhện ngồi xổm ở gian phòng đối diện, bộ dạng thoạt nhìn tương đối nhàn nhã.
Sở Chước dường như không có việc gì đi qua, chỉ thấy hai cái ý bảo nàng đuổi kịp.
Sở Chước đi theo bọn họ, đi đến một viện không người, tiếp theo thì thấy được dưới góc tường sân viện, một người tu luyện đang nằm.
Làm cho Sở Chước kinh hãi là, đây là một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh.
Hai đưa nó ngay cả người tu luyện Nhân Hoàng cảnh đánh ngã, thật đúng là...
Trăng rằm ló đầu từ trong mây đen, ánh trăng như nước rơi ra, ôn nhu rơi ở trên người nam tử tuyết y Băng Sa Tuyết, đẹp được tựa như ảo mộng, giống như tiên nhân thiên thượng cửu tiêu, không nhiễm trần tục.
Mà lúc này tiên nhân này, một phen xách vạt áo người tu luyện Nhân Hoàng cảnh trên đất lên, một quyền đánh lên hốc mắt hắn.
Đánh một quyền không đủ, lại đánh quyền thứ hai, đánh đến người tu luyện Nhân Hoàng cảnh nọ mặt mũi bầm dập mới dừng tay.
Sở Chước: "... ..."
Nàng chưa bao giờ biết Tầm Châu ca là nhện bạo lực như vậy.
Hết chương 164.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.