Cùng Trời Với Thú

Chương 212: Người cướp đường không gian.




Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Xuyên chiến hạm thản nhiên đi tới ở trong thông đạo không gian hắc ám, Bích Tầm Châu ngồi xếp bằng ngồi ở trong phòng khống chế, hai mắt khép hờ.
Đột nhiên, thanh âm răng rắc vang lên.
Bích Tầm Châu mở mắt, chỉ thấy một con rùa nhỏ từ bên ngoài bò vào.
Bé rùa bò đến trên đệm cói bên người hắn, sau đó nằm úp sấp một chỗ, từ trong túi càn khôn lay ra một viên linh quả, hai móng bưng linh quả, yên lặng gặm nhấm. Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn nó một cái, sờ sờ linh văn ở trên mai rùa của nó, mới nhắm mắt lại, tiếp tục đánh tọa.
Không khí thập phần an tĩnh, hai yêu một lớn một nhỏ làm chuyện của mình.
Đột nhiên, Bích Tầm Châu nghe được bé rùa nói:【Tầm Châu ca, huynh muốn đi tìm người yêu của huynh sao? 】
Bích Tầm Châu: "... ..."
Bích Tầm Châu mặt không chút thay đổi mở mắt, cúi đầu liền chống lại một đôi mắt đậu đen.
"Nói bậy bạ gì đó?" Bích Tầm Châu lạnh nhạt nói.
Huyền Uyên vừa nhai linh quả, vừa nói:【Không phải nói bậy, chủ nhân và A Kỳ đều đang đoán có phải như vậy hay không. A Kỳ nói, lúc ấy giọng điệu Tầm Châu ca không đúng khi nói tới đại lục Câu Mang biến thành đại lục yên lặng, bộ dạng đó tựa như người yêu đã chết. Nếu là như vậy, Tầm Châu ca thật sự thật đáng thương nga, nhưng mà không quan hệ, huynh còn có chúng ta.】
Bích Tầm Châu: "... ..."
Trán Bích Tầm Châu hơi nhảy gân xanh, nếu lúc này vị luyện đan sư nào đó xuất hiện ở trong này, hắn nhất định không khách khí dùng băng tơ chiêu đãi một phen. Còn Sở Chước, Bích Tầm Châu vẫn hiểu biết nàng, tin tưởng với tính tình của nàng, nhất định là luyện đan sư lắm mồm đó lẩm bẩm lầm bầm trước, khiến cho nàng hứng thú mới có thể bát quái theo.
Gặp Huyền Uyên như cũ nhìn mình chằm chằm, Bích Tầm Châu niệm phần nó vẫn là chỉ thằng nhóc, chưa từng có phần trách cứ, chỉ nói: "Đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn, không thể nào."
【Thật sự?】
"Tất nhiên là thật sự, bọn họ nói bậy."
【Huynh thực không có người yêu?】
"... Thực không có, không cần miên man suy nghĩ theo bọn họ."
【Gạt người, Tầm Châu ca huynh giọng điệu chần chờ.】Bé rùa nói.
Bích Tầm Châu kinh dị nhìn nó, không nghĩ tới thằng nhóc rùa luôn luôn trì độn thế nhưng sẽ sắc bén như vậy, không giống như là phản ứng nó sẽ có.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe bé rùa nói:【Lão đại nói, nếu giọng điệu Tầm Châu ca không đúng, nhất định là không nói thật lòng.】
Bích Tầm Châu: "... Đừng nghe lão đại nói bậy, bản thân nó không tự mình hiểu lấy, thích đơn phương, tưởng mỗi con yêu thú đều giống nó như vậy sao?"
【Loại nào?】Huyền Uyên vẻ mặt u mê.
Bích Tầm Châu gõ gõ mai rùa của nó: "Mi còn nhỏ, không cần phải xen vào nhiều như vậy. Còn có, vừa rồi lời của ta nói, đừng nói cho lão đại." Rốt cuộc không muốn bị con yêu thú ngây thơ đến rất không phân rõ phải trái đó lại đánh gãy chân.
Huyền Uyên ngơ ngác nga một tiếng:【Vậy Tầm Châu ca rốt cuộc huynh có người yêu hay không?】
"Thực không có."
【Vậy đại lục Câu Mang... 】
"Ta trước kia từng sinh sống qua ở trong một thành thị trên đại lục Câu Mang thế tục giới, nơi đó người rất không tệ, mẫu thân ta từng chịu qua bọn họ giúp, sau khi ta biến hóa, liền đi nơi đó báo ân cho mẫu thân ta..."
【Mẫu thân của Tầm Châu ca cũng là Ngọc Bích Băng nhện sao?】Huyền Uyên hỏi.
"Không phải, nàng là bán yêu, cha ta mới là Ngọc Bích Băng nhện, đáng tiếc mệnh không lâu."
【Nga, đệ hiểu được, bởi vì nàng là bán yêu, có phải bị khi dễ hay không? Cho nên mới được người trợ giúp?】
"Không kém bao nhiêu." Bích Tầm Châu vỗ vỗ mai rùa của nó, ngăn cản nó hỏi giống như bảo bảo hiếu kỳ: "Được rồi, những chyện này đều là chuyện quá khứ, không cần nhắc lại." ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Huyền Uyên suy nghĩ lại, một bên là lão đại và chủ nhân, một bên là Tầm Châu ca làm món ngon, nó vẫn lựa chọn Tầm Châu ca làm món ngon đi.
Vì thế Huyền Uyên ở cùng Bích Tầm Châu một lát, gặm xong một khay linh quả, mới rời khỏi, đi hội báo thành quả cùng lão đại.
Bích Tầm Châu nhìn bé rùa rời khỏi, tự nhiên biết người sau lưng sai sử là ai, hơi hơi mỉm cười, rồi bật cười phá lên, rất nhanh liền dứt bỏ chuyện này, nhìn về phía chén nhỏ liên hoa bảo giám.
Đột nhiên, ánh mắt Bích Tầm Châu hơi ngưng lại, nhìn về phía màn hình thủy tinh cực đại dựng đứng ở phía trước mặt, mặt trên bày biện ra tình huống chung quanh thông đạo không gian.
Phía trước trong thông đạo không gian, như là đột nhiên xuất hiện một con thuyền xuyên tuấn hạm.
Bé rùa bò lại phòng tu luyện, chỉ thấy chủ nhân đang luyện kiếm, lão đại nhàm chán ngồi ở đằng kia chơi mấy quả cầu lông nhung.
Quả cầu lông nhung có lớn có nhỏ, lớn hơn so với đầu người trưởng thành một chút, nhỏ tựa như bé rùa nhỏ, chúng nó đều là lông tơ trắng xinh đẹp sạch sẽ làm thành, tiểu yêu thú màu đen nhảy đến trên một viên cầu lông nhung, dùng cái đuôi đá bay mấy quả cầu da lông ngắn bên cạnh.
Một quả cầu da lông ngắn lăn đến trước mặt bé rùa.
Bé rùa dùng đầu đội quả cầu lông nhung đi tới, nói:【Lão đại, đệ đã hỏi qua Tầm Châu ca ... 】
Bé rùa thuật lại một lần lúc trước nó cùng Bích Tầm Châu đối thoại cho nó nghe, cuối cùng nói:【Tầm Châu ca nói hắn không có người yêu, để chúng ta đừng miên man suy nghĩ.】
A Chiếu liếc mắt nhìn bé rùa đang mở to mắt đậu đen ngơ ngác nhìn qua đây một cái, bật cười một tiếng:【Hắn nói cái gì mi sẽ tin cái đó, mi thật sự là một thằng nhóc ngoan.】
Bé rùa như cũ là mắt đậu đen nhìn nó, có cái gì không đúng sao?
A Chiếu cũng không trông cậy vào Huyền Uyên có thể hỏi ra cái gì, chẳng qua coi là thói quen lão đại đi quan tâm tiểu đệ, lập tức vẫy vẫy móng vuốt:【Lần sau có rảnh hỏi lại đi.】
Bé rùa nga một tiếng, thấy lão nhảy đại từ quả cầu lông nhung này đến quả cầu kia, không khỏi cũng hứng thú lên, hai móng đào một quả cầu lông nhung, cũng chơi theo.
Sở Chước thu kiếm, quay đầu liền nhìn thấy hai con yêu thú chơi cầu lông tơ cùng nhau, trong mắt không khỏi lướt qua ý cười.
Nhìn đến chúng nó, càng phát ra cảm giác như là đang dưỡng hai nhi tử.
Sau khi thấy Sở Chước kết thúc luyện tập hôm nay, A Chiếu nhảy vài cái liền đến trên vai nàng, dùng lông mặt cọ nàng.
Bé rùa thấy thế, cũng không cam chịu yếu thế, ngự nước bay đến bả vai bên kia Sở Chước, cũng dùng đầu rùa của mình cọ nàng.
Trong chốc lát sau, Sở Chước ôm hai "Nhi tử" đi đến phòng khống chế.
Vừa đến phòng khống chế, Bích Tầm Châu nhìn thấy nàng liền nói: "Ta đang muốn tìm cô, cô qua đây xem."
Sở Chước tưởng phát sinh chuyện gì, vội vàng đi qua, đợi đi đến trước mặt thủy tinh có thể nhìn đến tình huống bên ngoài, tự nhiên cũng nhìn thấy xuyên chiến hạm đứng yên ở trong thông đạo không gian phía trước.
Ở trong thông đạo không gian gặp được xuyên chiến hạm cũng không kỳ quái, tuy nói xuyên chiến hạm hiếm có, nhưng trong trời đất này, vẫn có rất nhiều người dùng nổi, ngẫu nhiên có thể gặp được coi như là loại duyên phận.
Đương nhiên, đối với người tu luyện mà nói, còn phải xem là cơ duyên hay là nghiệt duyên.
Chiếc xuyên chiến hạm đó lớn cỡ xuyên chiến hạm của bọn họ, ngoại hình hiện ra màu đen, ở địa phương đầu hạm, vẽ một cái đầu đỏ như máu, nhìn không ra là đầu người hay là yêu thú, bức tranh vẽ rất trừu tượng.
So sánh ra, xuyên chiến hạm của bọn họ trừ bỏ cả vật thể tối đen ra, không có bất luận đánh dấu gì đáng nói.
Sở Chước cân nhắc trong lòng, muốn hay không ngày nào đó có rảnh, vẽ họa con tiểu yêu thú, hoặc là rùa, con nhện lên, cũng rất phong cách.
Sở Chước nhìn thoáng qua, hỏi: "Tầm Châu ca, có vấn đề gì sao?"
"Xuyên chiến hạm này là đột nhiên xuất hiện ở phía trước, hơn nữa chúng nó vẫn luôn đứng yên ở chỗ đó, vẫn chưa di động."
"Cho nên, huynh hoài nghi người trên đó muốn gây bất lợi cho chúng ta?" Sở Chước tổng kết. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
"Có lẽ vậy." Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn liên hoa bảo giám một cái: "Thông đạo không gian này thông tới đại lục Bảo Cảnh, hơn nữa là linh khí không gian cấp ra một cái thông đạo tương đối có vẻ an toàn, xuyên chiến hạm chỉ cần đi đại lục Bảo Cảnh, hẳn là đều đi đường này nhiều hơn."
Nghe đến đó, Sở Chước hiểu rõ, Bích Tầm Châu hoài nghi chiếc xuyên chiến hạm này đặc biệt ở trong này ôm cây đợi thỏ.
"Trước nhìn xem tình huống đi." Sở Chước nói xong, nhịn không được hơi hơi nhăn mi lại.
Bích Tầm Châu liếc nhìn nàng một cái, khống chế xuyên chiến hạm đi trước.
Nếu như bọn họ chỉ là bởi vì có chuyện mà đứng yên ở chỗ thì hoàn hảo, nếu đánh chủ ý hư hỏng gì, chỉ có thể nhìn tính năng xuyên chiến hạm của ai lợi hại hơn thôi.
Theo bọn họ tiếp cận, Sở Chước rất nhanh liền phát hiện xuyên chiến hạm đứng yên ở trong thông đạo không gian khác thường.
"Tầm Châu ca, quay đầu." Sở Chước quyết định thật nhanh nói.
"Vì sao?" Bích Tầm Châu miệng hỏi, động tác trên tay cũng không chậm, xuyên chiến hạm ở trong thông đạo không gian, vẫy đuôi một cái nhanh chóng lại hoa lệ, cấp tốc quay đầu, vèo một cái lướt đi phía trước.
Ngay tại khi bọn họ quay đầu, phía sau chiếc xuyên chiến hạm yên lặng đó rốt cục động, bay tới hướng bọn họ.
Sở Chước ôm hai cánh tay, bình tĩnh nói: "Trên xuyên chiến hạm bọn họ có giấu linh lực pháo, chúng ta không phải là đối thủ."
Vừa nói xong, chỉ thấy mặt sau ngoài thân hạm của xuyên chiến hạm đuổi theo chậm rãi chuyển động, vài cái họng pháo từ trong thân hạm vươn ra, trong miệng pháo tối om phun ra linh quang đạn lóe ra linh quang hình cung.
Linh quang đạn nổ sau lưng bọn họ, tuy rằng không đánh ở trên xuyên chiến hạm, nhưng uy lực khi linh quang đạn nổ mạnh, vẫn làm cho xuyên chiến hạm xóc nảy một trận, càng đáng sợ là, không gian chung quanh thông đạo không gian bởi vì đạn linh quang nổ mạnh mà trở nên không ổn định, không gian loạn lưu chỉ thoáng một chút liền lan tràn mở ra.
Trong phòng luyện đan, khi dược thủy trong lò đan vừa muốn thành đan, bởi vì một xóc nảy này, cả đan lò liền nổ tung.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ không hề chuẩn bị, cứ như vậy bị nổ đến mặt xám mày tro, tóc cũng nổ tung.
Hắn nhìn đoàn dược thủy phế liệu trong lò đan phát ra hương vị khó ngửi, đờ đẫn một lát, đang chuẩn bị nâng lò luyện lại một lần nữa, đột nhiên xuyên chiến hạm lại một trận xóc nảy, lần này vẫn không phòng bị, đặt mông té lăn trên đất.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ giận, lau mặt một cái, thở hồng hộc chạy đi ra.
Chạy đến trong phòng khống chế, hắn lớn tiếng hỏi: "Sở tỷ, Tầm Châu ca, phát sinh chuyện gì?"
Đám người Sở Chước và Bích Tầm Châu nhìn đến bộ dạng hắn mặt xám mày tro, liền biết xóc nảy vừa rồi làm cho hắn nổ lò.
"Có người công kích xuyên chiến hạm của chúng ta." Sở Chước nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ sáp tới, nhìn đến tình huống bên ngoài, kinh ngạc, hỏi: "Sở tỷ, bọn họ công kích của chúng ta là cái gì?"
"Pháo linh lực." Sở Chước nói: "Loại pháo linh lực này phóng ra đạn linh quang là cùng loại một loại linh lực áp nén vô hạn hình thành, khi nổ mạnh có thể sinh ra lực lượng cực đại, nghe nói đạn linh quang lợi hại thậm chí có thể tạo thành sụp đổ thông đạo không gian, xưa nay chỉ dùng để ở trên xuyên chiến hạm, là thứ vô cùng hao phí linh thạch."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được có chút ngây thơ, nhưng mà hắn có thể xác định đối phương đang công kích bọn họ, lập tức cả giận: "Sở tỷ, Tầm Châu ca, làm chết bọn chúng."
A Chiếu ấn móng vuốt:【Làm bọn chúng!】
Bé rùa nói theo:【Đúng, làm chết bọn chúng!】
Bích Tầm Châu bất đắc dĩ nhìn tổ này ba người (yêu) gây sự, nói: "Xuyên chiến hạm của chúng ta không trang bị pháo linh lực."
Đúng, đây là nguyên nhân vì sao bọn họ quay đầu, bởi vì chiếc xuyên chiến hạm này không có pháo linh lực thứ này, bằng không đã sớm pháo oanh tạc trở về, bị người truy đến chạy trối chết, đối với Tầm Châu ca mà nói, cũng không thể nhẫn được chứ? Đáng tiếc lúc trước khi đoạt lấy chiếc xuyên chiến hạm này từ chỗ người đeo mặt nạ, Sở Chước và Bích Tầm Châu liền xem xét qua một lần, là không có mấy trang bị này.
Cho nên, tình huống hiện nay, trừ bỏ trốn ra, thật đúng là không thể cùng bọn họ chính diện đối đầu.
Nhưng mà đối phương hiển nhiên không muốn phá hư xuyên chiến hạm của bọn họ, chỉ bắn ba pháo lại đây, như là uy hiếp đe dọa.
Nếu như bọn họ lại tiếp tục trốn, thì không biết kết quả sẽ thế nào.
Bích Tầm Châu không dừng lại, kết quả thí nghiệm là, pháo thứ tư trực tiếp nổ ở phía sau đuôi xuyên chiếc hạm bọn họ.
Xuyên chiến hạm xóc nảy thật lợi hại, trừ bỏ Mặc Sĩ Thiên Kỳ có một loại cảm giác sắp bị phun điên, những người cùng yêu khác đều cảm thấy tình huống tốt đẹp, không có ý tứ dừng lại. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vịn cây cột, phun ra mật vàng: "Sớm biết vậy thì ở đại lục Phong Trạch, khiến cho Mục môn chủ giúp chúng ta luyện chế mấy ổ pháo linh lực, xem nổ chết bọn chúng không nha."
Lại một đạn pháo linh quang nổ đến, thần sắc Bích Tầm Châu bình tĩnh khống chế xuyên chiến hạm tránh đi, nói: "Xem ra bọn họ cũng không thiếu linh thạch." Cho nên mới có thể một pháo lại một pháo bắn tới.
"Có thể sử dụng được xuyên chiến hạm rất tốt, bình thường cũng không thiếu linh thạch." Sở Chước phá lệ lý giải nói, cũng không kỳ quái xuyên chiến hạm phía sau theo đuổi không bỏ, ăn cướp xuyên chiến hạm qua lại trong thông đạo không gian, so với ăn cướp người tu luyện trên đại lục thì nhanh kiếm tiền hơn.
Sở Chước đời trước cũng nghe nói qua loại chuyện này, không nghĩ tới đời này thật vất vả có được một chiếc xuyên chiến hạm, thế nhưng để cho nàng gặp. Nghe nói không chỉ có thích cướp bóc trên đại lục, ngay trong thông đạo không gian cũng có, hơn nữa loại người tu luyện đóng ở trong thông đạo không gian chuyên môn cướp bóc, thực lực rất cao càng mạnh, mỗi một lần bọn họ cướp bóc, có thể có được vật tư tu luyện không tưởng được.
Cho nên rất nhiều người gọi loại người cướp bóc đóng tại thông đạo không gian là người cướp đường không gian.
Nghe được Sở Chước giải thích, trừ bỏ Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng bé rùa ra, Bích Tầm Châu và A Chiếu nhịn không được mịt mờ liếc nhìn nàng một cái.
Nàng có phải biết nhiều lắm hay không?
Phía sau xuyên chiến hạm tựa như một con ác cá mập giảo hoạt, trước dùng đạn linh quang quấy nhiễu, sau đó cọ xát dây dưa từng chút, làm cho bọn họ lâm vào tuyệt vọng, dễ dàng đánh tan ý chí người bình thường, làm cho người ta không thể không dừng lại, mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Nhưng đoàn người Sở Chước sẽ dễ dàng nhận mệnh sao?
A Chiếu đứa thứ nhất nhảy ra, vênh váo hò hét nói:【Lão nhị, mở cửa ra, để cho bổn đại gia đi ra ngoài thiêu chết bọn chúng!】
Tuy rằng nghe không hiểu lời nó nói, nhưng Sở Chước càng hiểu rõ "Nhi tử", tiện tay vơ nó về trong lòng: "Đừng nháo."
A Chiếu đại gia có chút không vui, nó không nháo, lấy bản lĩnh đại gia nó, thiêu hủy một chiếc xuyên chiến hạm là việc dễ dàng.
"Lão đại nói, để cho nó đi thiêu chết bọn chúng." Bích Tầm Châu bổ sung.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức phụ hòa nói: "Tốt tốt, A Chiếu lão đại tự thân xuất mã, đều đốt bọn chúng thành tro, xem bọn chúng còn có dám cướp chúng ta hay không... Không đúng, không thể đốt thành tro, như vậy rất đáng tiếc nhỉ? Chúng ta hẳn là cướp của bọn chúng."
Nói tới đây, hai mắt luyện đan sư tỏa sáng.
Đồng dạng hai mắt tỏa sáng còn có Sở Chước và bé rùa, trong khoảng thời gian này trải qua, làm cho bọn họ đã tập thành thói quen tính cách đen ăn đen.
Nhưng mà Sở Chước vẫn còn lý trí, rất nhanh liền cự tuyệt nói: "Vẫn không được, A Chiếu biến thành lớn, cần tiêu hao lực lượng quá lớn, đối với nó không tốt."
A Chiếu nghe nói như thế, không kiên trì muốn đi ra ngoài nữa, toàn bộ thú đều là mỹ mãn.
Nàng dâu của nó đang quan tâm nó này, quên đi.
Bích Tầm Châu mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn tiểu yêu thú đang mỹ mãn một cái, có chút mệt tim.
Lúc này, lại một đạn pháo linh lực bắn tới, xuyên chiến hạm thoát được không đủ mau, đuôi bị một kích, cả thân xuyên chiến hạm nghiêng một cái, mạnh mẽ chui qua cạnh sườn.
Phát hiện xuyên chiến hạm lệch khỏi quỹ đạo thông đạo không gian an toàn, Bích Tầm Châu muốn xoay về quỹ đạo mục tiêu, đáng tiếc chung quanh khắp nơi là không gian loạn lưu, xuyên chiến hạm không dễ thao tác, chỉ có thể bị động đi tới phía trước.
Phía sau chiếc xuyên chiến hạm đó thấy thế, đứng ở bên ngoài thông đạo không gian an toàn, không có mạo muội truy theo.
Tuy rằng như thế xem như thoát khỏi bọn chúng, nhưng lúc này không gian loạn lưu chung quanh phá lệ sầu người, hơi không cẩn thận, xuyên chiến hạm sẽ bị không gian loạn lưu công kích, ngoại hình vốn lưu loát trở nên gồ ghề, màu sắc đen như mực bị bong ra từng mảng không ít.
Mọi người nhìn đến tình huống xuyên chiến hạm, cả trái tim đều treo lên.
Nhìn đến lại có một trận không gian loạn lưu đánh úp lại, Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hãi kêu lên: "Tầm Châu ca, cẩn thận."
Hết chương 212.
Hết quyển 6.
Quyển 7: Đại lục Xích Vân Tinh



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.