Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Sở Chước dưỡng thương gần nửa tháng, mới có thể đi ra cửa phòng.
Đối với thương thế của mình, Sở Chước biết rõ ràng trong lòng, có thể khỏe được nhanh như vậy, tự nhiên hiểu rõ là vì sao. Tuy rằng nàng không quá hiểu rõ vì sao Ô chủ đó đối xử tử tế với nàng như thế, không tiếc các loại linh dược cực phẩm, lại trực giác đối phương không có ác ý.
Đối với cái này, trong lòng Sở Chước cũng là cực kì cảm kích.
Đối lập hai đời đi đến Đại Hoang giới gặp phải, Sở Chước phát hiện, đời này tuy rằng lần đầu tiên gặp phải bị thương nặng, còn tách ra cùng Bích Tầm Châu bọn họ, ít nhất còn có thể gặp được người hảo tâm không có ác ý cứu nàng.
Mà không phải giống đời trước, vừa đến Đại Hoang giới, đã bị người tóm đi làm phòng tiểu thiếp hai trăm linh ba.
Tuy nói cuối cùng nam nhân muốn nạp nàng làm phòng tiểu thiếp hai trăm linh ba đó bị A Chiếu cào thành khuông nhạc, nhưng coi như là một cọc chuyện không hay ho.
Nghĩ đến đây, Sở Chước nhịn không được sờ sờ mặt mình.
Trước kia khi tu vi thấp, không biết là thế nào, đợi đến tu vi dần dần thăng lên, dường như mỗi lần vượt qua một cái đại cảnh giới, dung mạo của nàng sẽ lột xác, sẽ trở nên xinh đẹp hơn. Loại biến hóa này là không nhận thức được, cho dù người hồi lâu không gặp nàng, cũng chỉ tưởng là nàng trưởng thành, hoặc là trải qua nhiều chuyện hơn, khí tràng biến hóa, mới sẽ càng ngày càng dễ nhìn.
Nhưng Sở Chước rõ ràng cảm thấy được, tu vi nàng mỗi bay lên một cái đại cảnh giới, dung mạo cũng lột xác theo.
Loại lột xác này, từng mang đến phiền toái thật lớn cho nàng.
Đời này, nàng ngay từ đầu liền đi theo một con đường cường giả, chung quanh gặp được mấy người tu luyện đại đa số tu vi thấp hơn nàng, tự nhiên không dám đánh chủ ý xấu xa gì, mới có thể để cho nàng một đường hài lòng đi đến bây giờ.
Mà ở đời trước, nàng vốn không muốn rời khỏi Linh thế giới ở Nhân Hoàng cảnh, lại không nghĩ tới ở khi đi quthông đạo không gian a, lại gặp phải người tu luyện Đại Hoang giới đi qua, bị bọn họ không nói hai lời ép buộc mang đi.
Tu vi người tu luyện Đại Hoang giới là Linh thế giới không thể tưởng tượng, ở trong mắt Linh thế giới, Tinh Linh cảnh đã là người tu luyện tới cao cấp khó mà với. Nhưng ở Đại Hoang giới, Tinh Linh cảnh cũng không tính là cái gì, phía trên Tinh Linh cảnh, còn có Thánh Đế cảnh, Hóa Thần cảnh, thậm chí Thần Hoàng cảnh.
Lúc ấy trong những người tu luyện đến từ Đại Hoang giới, liền có Thánh Đế cảnh.
Bọn họ vẫn chưa tiến vào Linh thế giới, mà là đi qua ở trong thông đạo không gian.
Sở Chước cũng biết, lúc ấy khi biết được bọn họ muốn đi Đại Hoang giới, A Chiếu là thuận thế làm theo, không phản đối.
Khi đó bên người có Bích Tầm Châu, Hỏa Lân bọn họ, trong lòng Sở Chước cũng không sợ, nàng đối với Đại Hoang giới trong truyền thuyết cũng có chút tò mò, liền thuận thế đi theo bọn họ cùng đi Đại Hoang giới.
Sau đó khi đến Đại Hoang giới, là ở Thanh Lâm Vực hỗn loạn.
Sở Chước nghĩ đến đời trước trải qua, nhịn không được thở dài khe khẽ.
Tuy rằng Thanh Lâm Vực rất hỗn loạn, ít nhất cũng muốn an toàn hơn biển thời gian, hơn nữa lúc ấy bọn họ đều cùng một chỗ, trông coi lẫn nhau, không giống hiện tại, nàng và Bích Tầm Châu bọn họ thất lạc, không biết bọn họ ở phương nào, có chuyện gì hay không.
Biển thời gian ở một khu vực không ai quản lí.
Thời gian là thứ khó chạm đến nhất, cũng là tồn tại cực khoan dung, nó không thiên vị đối với chủng tộc nào, tất cả sinh linh, ở trước mặt nó đều là ngang hàng. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Ở trong biển thời gian, lại có thể làm cho người ta chân thật cảm giác được thời gian tồn tại, bởi vậy mà được gọi là như thế.
Trong biển thời gian, không có biển chân chính, đó là nước biển do thời gian hình thành.
Tóm lại, nói tới biển thời gian, người đời chỉ biết nó vô cùng nguy hiểm, còn là nguy hiểm gì, lại không cách nào nói ra được nguyên cớ. Mà nó nguy hiểm, không chỉ có là mị quý trong biển thời gian, còn có thương tổn cùng tai nạn đến từ thời gian, không người nào có thể thoát được.
Trong lòng Sở Chước biết biển thời gian lợi hại chỗ, cho nên đối với Ô chủ cùng Ô Tử Hàm đã cứu mình thì rất cảm kích.
Nửa tháng đến nay, Sở Chước đều dưỡng thương ở trong phòng.
Bởi vì thức hải bị thương, thời gian mấy ngày mới đầu, mỗi ngày nàng đều vượt qua ở trong mê man. Thẳng đến ngày thứ năm, nàng mới chính thức thanh tỉnh, bắt đầu cân nhắc tình cảnh của mình.
Không cảm giác khế ước cùng Bích Tầm Châu bọn họ, trong lòng nàng tuy rằng gấp, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.
Gần đây mỗi lần Ô Tử Hàm lại đây thăm nàng, thấy nàng tỏ vẻ trấn định, trong lòng cũng là cực kì kinh ngạc, nữ tu này tu vi mặc dù không cao, tâm tính lại rất kiên nghị bình tĩnh, không khỏi thêm vài phần tán thưởng.
Trừ bỏ ngày đầu tiên tỉnh lại, Sở Chước vốn không gặp qua Ô chủ, đều là từ Ô Tử Hàm đi tới chiếu cố nàng.
Kỳ thực cũng không có gì cần chiếu cố, chính là nhìn xem tình huống thương thế nàng khỏi hẳn, hoặc là nhìn xem nàng có cái gì cần, thỏa mãn nàng cần.
Sở Chước có thể cảm giác được thái độ Ô Tử Hàm cung kính đối với nàng đến quá mức, điều này làm cho nàng cảm giác rất kỳ quái. Càng kỳ quái là, bọn họ vẫn chưa thăm dò lai lịch nàng, cứu nàng lên rồi, cứ buông thả như vậy, hơn nữa dốc lòng chiếu cố, dáng vẻ không cầu hồi báo.
Sở Chước thiếu chút nữa tưởng đối phương lại có ý đồ gì với nàng.
Đương nhiên, loại cho rằng này chính là trong nháy mắt, rất nhanh đã bị nàng phủ định, nếu thực có ý đồ, đã sớm lộ ra dấu vết, huống hồ nàng một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh nho nhỏ, ở trước mặt nhóm người này, căn bản không coi là cái gì.
Sở Chước không biết tên Ô chủ kia là tu vi gì, lại biết tu vi Ô Tử Hàm, đúng là Thánh Đế cảnh.
Khi biết được tu vi Ô Tử Hàm là Thánh Đế cảnh, tâm tình Sở Chước có chút căng thẳng, về sau phát hiện Ô Tử Hàm vẫn chưa lấy ra vẻ người tu luyện cao cấp, mà đối với người tu luyện đã biết thấp hơn hắn hai cái đại cảnh giới, cũng là dáng vẻ thân thiết chiếu cố, Sở Chước mới chậm rãi buông cảnh giác.
Chỉ là buông, vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Bởi vì thái độ kỳ quái của Ô Tử Hàm, tâm Sở Chước vẫn luôn không ổn định, cứ cảm thấy đối phương giấu diếm nàng gì đó.
Vì thế, ở khi Ô Tử Hàm lại đi tới đưa thuốc nhũ linh dịch cho nàng, Sở Chước nhịn không được thử hỏi: "Ô tiền bối, mọi người là đến tìm kiếm Không Gian Sa sao?"
Biển thời gian rất nhiều nguy hiểm, nhưng có một loại chí bảo khiến người ta truy tìm—— Không Gian Sa (không gian cát).
Không Gian Sa là tài liệu trọng yếu luyện chế các loại linh khí không gian, rất quý hiếm, nghe nói một ít khu vực nơi người tu luyện cư trú Đại Hoang giới, đó là từ Không Gian Sa luyện chế mà thành, giống như một cái bí cảnh ngăn cách, rất thú vị.
Ô Tử Hàm làm như không cảm giác được nàng thử, mỉm cười nói: "Không Gian Sa thứ này khó tìm, nhưng nếu là có lòng, cũng có thể tìm được. Nhưng mà chúng ta đều không phải là tới tìm kiếm Không Gian Sa."
Sở Chước hơi hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ chờ hắn giải thích nghi hoặc.
Ô Tử Hàm chịu không nổi loại ánh mắt như tiểu động vật này, cũng không dám nhìn nhiều, chỉ nói: "Sở cô nương ngày sau sẽ biết, lần này là Ô Minh Vực chúng ta cùng Phạm Tiên Vực hợp tác, đến biển thời gian tìm vật gì đó, còn chưa tìm được, tại hạ cũng khó mà nói."
Sở Chước oh một tiếng, tỏ vẻ châm chước: "Nếu Ô tiền bối không tiện nói, vậy thì thôi." Đột nhiên nàng xoay chuyển lời nói, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ lúc trước vị tiền bối trị liệu cho ta đó, là... Ô Minh Vực Chủ?"
Ô Tử Hàm thấy nàng đoán được, cũng rất là vui vẻ, có chút kiêu ngạo mà nói: "Đúng vậy, là Ô chủ của chúng ta."
Trên mặt Sở Chước lộ ra thần sắc thụ sủng nhược kinh, trong lòng lại cảm thấy, có được khí thế như vậy, quả thật là đứng đầu một vực.
Đại Hoang mười tám vực, cũng chỉ có mười vị vực chủ, mười vị vực chủ này chủng tộc không đồng nhất, nhưng đều là hạng người thực lực cường hãn, tu vi không thua Hóa Thần cảnh, nói vậy tu vi Ô chủ này cũng không thua Hóa Thần cảnh.
Nghĩ đến khi tỉnh lại nhìn thấy vị Ô chủ kia, Sở Chước run sợ trong lòng.
Lúc ấy nàng bị thương rất nặng, chỉ cảm thấy hơi thở trên người vị Ô chủ kia làm cho người ta tim đập nhanh, hiện tại ngẫm lại, lúc ấy hắn đã tận lực thu liễm tu vi, mới không áp chế nàng đến không thở nổi.
Biết mình là được vực chủ Ô Minh Vực cứu, trong lòng Sở Chước cũng có chút lo lắng.
Chỉ là loại lo lắng này ở sau khi Ô chủ vẫn luôn chưa xuất hiện, mà chiếu cố nàng, tiếp xúc cùng nàng là Ô Tử Hàm, Sở Chước rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Trừ bỏ ngày tỉnh lại đó, thời gian khác, Sở Chước đều không gặp qua vị Ô chủ kia, điều này làm cho ấn tượng của nàng đối với Ô chủ chỉ vào ngày tỉnh lại đó, cảm giác là một nam tử khí thế như uyên, mặt mày lạnh lùng.
Mặc kệ vì sao bọn họ cứu nàng, vì sao thái độ cổ quái như thế, Sở Chước tuy rằng muốn hỏi, nhưng vẫn tìm không thấy thời cơ thích hợp, đành phải thôi.
Thật vất vả tu dưỡng nửa tháng, ở khi Ô Tử Hàm bưng thuốc nhũ linh dịch lại đây, Sở Chước đề xuất muốn đi ra bên ngoài một chút. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Trang khác chỉ là “copy” không hề xin phép. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Ô Tử Hàm tỏ vẻ hiểu rõ, không ngăn cản nàng, ngược lại cẩn thận giải thích cho nàng tình huống trên thuyền.
"Sở cô nương, tầng thứ năm là không gian tư nhân của Ô chủ, người bình thường không cho phép đến gần, không được dễ dàng tới đây, cô có thể hoạt động ở tầng thứ năm, nhưng mà nơi Ô chủ tu luyện, chớ tiếp cận..."
Ô Tử Hàm nói liên miên cằn nhằn một ít hạng mục công việc chú ý cùng Sở Chước.
Sở Chước rất cảm kích trong lòng, Ô Tử Hàm là quản sự Ô chủ, thân phận ở Ô Minh Vực không tầm thường, nhưng hắn chiếu cố nàng một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh nho nhỏ như thế, sao có thể không cảm kích?
Ô Tử Hàm thấy nàng nhu thuận nghe, một đôi ánh mắt đen nhánh ướt át nhẹ nhàng mà rung động, giống hai viên hắc thủy ngân rơi xuống ở trong nước trong, trái tim có chút chịu không nổi. Tiểu cô nương này mới đến hai mươi tuổi, tuổi hắn đều có thể làm tằng tằng gia gia của nàng, không cẩn thận một cái sẽ coi nàng trở thành vãn bối.
Đây cũng không phải là vãn bối, đây là vị người của vực chủ Bạch Ly Vực kia!
Ô Tử Hàm thở phào trong lòng, tiếp tục nói: "Trên thuyền còn có một vài người tu luyện Phạm Tiên Vực, trong đó có vài vị tiên tử xuất thân danh môn đại phái, khả năng tính cách không tốt lắm, cô tốt nhất đừng nên rời khỏi tầng thứ năm, để tránh gặp phải các nàng..."
Ô Tử Hàm nói rất uyển chuyển, Sở Chước cũng làm như không biết, thần sắc ngây thơ: "Vì sao không thể gặp phải các nàng?"
Ô Tử Hàm dùng ánh mắt mịt mờ nhìn liếc mắt phòng Ô chủ tu luyện một cái, nhỏ giọng nói: "Các nàng vô cùng quý mến Ô chủ, việc ngày đó Ô chủ cứu cô lên, đã truyền ra ở trên thuyền..."
Nếu không phải Ô chủ chính miệng thừa nhận trên người nữ tu này có hơi thở Bạch Ly Vực chủ, hắn đều tưởng Ô chủ đại động phàm tâm. Càng không cần phải nói nhóm nữ tu nhìn chằm chằm vào Ô chủ, bọn họ có lẽ đều không phải là là nhìn trúng bản thân Ô chủ, mà là nhìn trúng vị trí phu nhân vực chủ Ô Minh Vực, đều nhìn chòng chọc mấy trăm năm, sao có thể để cho con bé đột nhiên xuất hiện cướp đi?
Ở nửa tháng Sở Chước dưỡng thương này, trên thuyền đã truyền khắp việc Ô chủ đột nhiên cứu một nữ tu lai lịch không rõ lên thuyền, bởi vì Ô chủ đưa người lên tầng thứ năm, Ô Tử Hàm cũng không lộ diện, khiến cho lời đồn đại càng ngày càng khoa trương.
Mà nay, nhóm nữ tu trên thuyền không chỉ có muốn chặn Ô Tử Hàm để hỏi rõ ràng, đồng thời cũng muốn chặn Sở Chước người được Ô chủ cứu lên, chỉ cần bọn họ xuất hiện, tình huống sắp sửa đối mặt có thể nghĩ.
Sở Chước: "... ..."
Nghe hiểu rõ ý tứ trong lời Ô Tử Hàm nói, trong lòng Sở Chước vừa động, thuận thế nói: "Thì ra là như vậy, chỉ là ta cũng không rõ, vì sao Ô chủ cứu ta?"
Ánh mắt Ô Tử Hàm lộ ra một chút kinh ngạc, giống như không nghĩ tới nàng sẽ hỏi được rõ ràng như vậy.
Bọn họ sở dĩ không hỏi lai lịch của nàng, là đã xác định nàng là người của Bạch Ly Vực Chủ, có Bạch Ly Vực Chủ trấn trước, mặc kệ nàng là có lai lịch gì, đều đã không quan trọng.
Ngày khác chỉ cần hoàn hảo đưa người đến Bạch Ly Vực, giao cho Bạch Ly Vực Chủ là được.
Nhưng mà, Ô Tử Hàm mặc dù không hỏi, nhưng đã hiểu rõ Sở Chước là người cẩn thận, chỉ sợ trong lòng là đang đề phòng người khác.
Nếu nàng thật sự là người của Bạch Ly Vực Chủ, vì sao sẽ lưu lạc đến trong biển thời gian, còn chịu bị thương nặng như vậy? Điều này làm cho hắn không thể không nghĩ nhiều, thầm nghĩ đến một khả năng, chính là có người hãm hại nàng.
Lúc này đây Ô Tử Hàm cũng săn sóc không hỏi nhiều.
Nay nghe được nàng thăm dò trắng ra, trong lòng Ô Tử Hàm nháo không hiểu dụng ý của nàng, liền nói: "Ô chủ chúng ta cảm giác được trên người cô có hơi thở quen thuộc, cho nên liền cứu cô lên."
Nghe nói như thế, Sở Chước nháy mắt liền muốn cúi đầu để ngửi xem trên người mình có hơi thở gì.
Động tác của nàng dừng lại, yên lặng nhìn Ô Tử Hàm.
Ô Tử Hàm chống lại tầm mắt nàng, ôn nhuận long lanh như vậy, giống một tiểu cô nương, không khỏi mềm lòng vài phần, hòa khí nói: "Sở cô nương đừng vội, đợi chúng ta rời khỏi biển thời gian rồi, Ô chủ chúng ta sẽ đưa cô bình an về nhà."
Sở Chước run rẩy da mặt, rất muốn hỏi cái gọi là "nhà" là làm sao?
Bọn họ có phải hiểu lầm cái gì hay không?
Tuy rằng rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng trong lòng Sở Chước biết tu vi của mình rất thấp, tùy tiện một người tu luyện trên thuyền này, đều là phía trên Tinh Linh cảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết nàng, đây cũng là Sở Chước lựa chọn thu liễm sắc bén trên người, cố gắng làm ra dáng vẻ tiểu cô nương.
Dù sao tuổi nàng ở chút trong mắt người tu luyện cao cấp trên hơn một trăm ngàn năm, quả thật là một tiểu nữ hài nhi.
Ô Tử Hàm mang Sở Chước đi lòng vòng ở tầng thứ năm, lo lắng tiểu cô nương nàng nhàm chán, nói: "Đợi khi Ô chủ đến phía dưới, chúng ta có thể đi cùng ngài ấy." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Như vậy đám nữ tu kia cũng không dám lại đây chặn bọn họ.
Sở Chước nghe xong, liếc hắn một cái, có cũng được mà không có cũng không sao ứng một tiếng.
Ô Tử Hàm nghe ra cảm xúc nàng không cao, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Hắn tuy rằng là một quản sự, nhưng chỉ quản chuyện của Ô chủ, đã rất nhiều năm không ở chung cùng tiểu nữ hài nhi như vậy, nếu đây chính là một tiểu cô nương phổ thông, hắn tất nhiên cũng không cần phải chu đáo như thế, quăng người đến một bên là được, nhưng vị này có liên quan với vực chủ Bạch Ly Vực, Ô Tử Hàm không dám lơ là, sợ chiếu cố không tốt, về sau vực chủ Bạch Ly Vực vấn tội thì làm sao bây giờ?
Chỉ cần nghe nói qua Bạch Ly Vực Chủ, đều không muốn chống lại cùng y, vị kia thật sự là quá khó chơi, tuy rằng y cũng không thường lộ diện, nhưng mỗi một lần lộ diện, đều sẽ mang đến chấn động kinh thiên động địa cho toàn bộ giới tu luyện.
May mắn, y vẫn luôn yên lặng trạch ở Bạch Ly Vực sơn, rất ít bước ra ngoài.
Y vẫn nên ít xuất hiện chút đi.
Sở Chước đi dạo một lát ở tầng thứ năm, liền đứng ở trước một chỗ lan can, ngắm nhìn biển thời gian bị sương mù bao phủ.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn không có cảm nhận chân thật gì, thậm chí không cảm giác bọn họ là ở trong biển thời gian.
Nàng dời ánh mắt xuống, có thể nhìn thấy một bộ phận lớn chiếc thuyền này, từ chỗ cao cúi nhìn xuống, vô cùng đồ sộ, giống như một pháo đài di động ở trên biển, tuy rằng chỉ có năm tầng, nhưng mỗi một tầng lại có hằng hà sa số tầng ngầm, nghe nói có thể cất chứa trăm ngàn người tu luyện, Hàng Không Mẫu Hạm (tàu chở máy bay) trong trí nhớ của nàng căn bản không thể so với nó.
Đây là một trong những thủ đoạn của người tu luyện, muốn luyện chế thành lũy như vậy, không biết phải hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực, cũng chẳng trách chỉ có vực chủ mới có thể dùng nổi.
Nàng thò người ra, phát hiện mặt biển bị sương mù bao phủ vô cùng bình tĩnh, thậm chí không có một tia gợn sóng, thuyền giống như chạy ở phía trên một mặt thủy kính bóng loáng, chỗ thuyền qua, không nổi lên chút cuộn sóng.
Một màn quỷ dị này khiến người xem khẩn trương trong lòng.
Sở Chước nhớ tới theo như lời Ô Tử Hàm, lúc ấy nàng ghé vào một tấm ván di động, bị sóng thời gian đưa lại đây, chứng minh nàng là được thời gian thừa nhận.
Nhưng thế nào mới xem như là được thời gian thừa nhận đây?
Sở Chước làm không rõ điểm ấy.
Ngay tại khi nàng suy tư, đột nhiên bên trong sương mù, tiếng ca thanh linh nổi trôi truyền đến.
Sở Chước ngưng đọng ánh mắt, tiếng ca đó rất tốt đẹp, khiến người nghe tâm duyệt thần mê, nhịn không được ảo tưởng chủ nhân tiếng ca là loại phong tư trác tuyệt nào, hận không thể tiến vào trong sương mù tìm kiếm.
Trong lúc nàng nhìn trong chỗ sâu sương mù xa xa, Ô Tử Hàm mặt căng cứng đi tới, gấp giọng nói: "Sở cô nương, mị quý sắp đi qua, hay là ngài trở về phòng trước."
Hết chương 332.