Cùng Trời Với Thú

Chương 346: “Ta vốn tên là Phong Chiếu.”




Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Ánh mắt Sở Chước đi xuống, rất nhanh liền nhìn thấy điểm điểm vết máu trên đất, ở trên mặt sàn màu ngọc bạch sạch sẽ, làm nổi bậc màu ngọc bạch, phá lệ bắt mắt.
Đây là nàng phun tung toé ở trên người hắn, theo vạt áo hắn chảy xuống.
Lúc này nàng mới phát hiện, địa phương bọn họ đang ở, là một tòa cung điện cao to, bốn phía là từ cây cột thô to tạo hình phù văn phiền phức chống đỡ, mặt đất là từ một loại linh mộc màu ngọc bạch trải liền mà thành, phát ra một hương vị thấm vào ruột gan, đặt mình vào trong đó, thể xác và tinh thần trở nên an bình.
Khắp không gian, linh khí bức người.
Trong lòng nàng ngàn đầu vạn chữ, không biết phản ứng như thế nào, cho dù đời này có thể nhận ra thân phận của hắn, nhưng nàng đối hắn vẫn là xa lạ, thậm chí là kiêng kị.
Nàng nhận thức là tiểu yêu thú cục bông tròn khi tuổi còn nhỏ lượm về từ bên ngoài, là bồi nàng cùng nhau lớn lên, sẽ ở khi nàng đói bụng, ẩn vào nhà bếp chính viện Sở gia trộm thức ăn cho nàng, là mãnh thú nhìn như nhu thuận kì thực thích gây sự, không cho phép người ngoài khi dễ nàng.
Nghĩ đến đây, không khỏi mềm nhũn trong lòng, quyết định áp chế cảm phức tạp xúc này.
Chỉ là nàng còn chưa thu thập xong cảm xúc, chợt nghe được người nọ nói: "Thương thế của nàng còn chưa tốt, trước điều tức thôi."
Vẻ mặt Sở Chước hơi ngừng, nghĩ đến lúc trước gặp phải hỗn độn khí, còn có linh đan hắn đưa cho nàng.
Tuy rằng lần đầu tiên gặp phải hỗn độn khí, nhưng đời trước nàng từng nghe nói qua hỗn độn khí lợi hại, khí thiên địa, duy hỗn độn bắt đầu, từng có cách nói "Vạn vật sinh tại hỗn độn, bắt đầu tại hỗn độn".
Hỗn độn dựng dục vạn vật, đồng dạng cũng cắn nuốt vạn vật, người tu luyện nếu gặp phải, thì phải tránh né.
Lúc trước chẳng qua một tia hỗn độn khí cực nhỏ, khiến cho nàng bị thương như thế, thiếu chút nữa tán thân, nếu thật sự rơi vào trong hỗn độn khí, chỉ sợ lúc này không chỉ có là thân tẫn tiêu vong.
Điều này làm cho trong lòng nàng có chút nghĩ mà sợ, nhưng nghĩ mà sợ rất nhiều, phát hiện chỗ tốt hỗn độn khí này mang đến cũng là thật lớn.
Lấy hỗn độn khí tôi thể, nếu may mắn sống sót, cường độ thân thể sẽ cao hơn một tầng.
Nay nàng có thể hoàn hảo không tổn hao gì ngồi ở chỗ này, đó là tác dụng viên linh đan lúc trước đó, có thể làm cho thân thể sau khi trải qua hỗn độn khí ăn mòn, chẳng qua chớp mắt liền giảm bớt sụp đổ, có thể thấy được linh đan đó thần kỳ.
Sở Chước tâm tình phức tạp, nâng mắt nhìn về phía hắn, nói: "Cảm ơn huynh, lúc trước linh đan đó..."
Hắn hơi nâng khóe môi, lộ ra một cái tươi cười kiêu ngạo rụt rè, vì khuôn mặt sáng sủa rực rỡ đó mà tăng thêm vài phần tuấn mỹ, giống như khiến người ta liếc mắt nhìn một cái liền muốn sa vào trong đó.
Sở Chước không dám nhìn nhiều, vội vàng rũ mắt xuống.
"Nàng không cần để ý tới." Dừng lại, hắn lại nói: "Đây là không gian của ta, không có nguy hiểm gì, nàng cứ an tâm điều tức."
Sở Chước cũng hiểu được cơ hội hiếm có lúc này, trong cơ thể nàng vẫn lưu lại hỗn độn khí nhè nhẹ, đây là vật tôi thể tốt nhất, đáng tiếc người tu luyện cấp thấp không thể thừa nhận, không dám nhét vào trong cơ thể, càng không cần phải nói tôi thể. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNin
Nếu không có linh đan lúc trước được hắn tặng cho, hỗn độn khí lưu lại cùng cùng linh đan lúc trước uống vào đúng lúc thành đôi kháng thế, thân thể của nàng trở thành chiến trường, ai cũng không thua ai, bảo trì một cái cân bằng, cần nàng chủ nhân này tự mình dẫn đường cũng luyện hóa chúng nó.
Lập tức cũng không kiểu cách, nàng nhẹ nhàng mà vâng một tiếng, liền bắt đầu ngồi xuống điều tức.
Đương nhiên, như thế cũng có ý tứ nhắm mắt làm ngơ.
Một lần điều tức này, đó là thời gian ba ngày.
Thẳng đến khi kinh mạch, cốt cách, máu thịt, và linh phủ ở dùng linh đan đến khỏi hẳn, luyện hóa hỗn độn khí khoách rộng kinh mạch cùng linh phủ, cốt cách của nàng càng thêm cứng rắn, máu thịt cả người giống như rực rỡ hẳn lên.
Sở Chước ẩn ẩn cảm giác được cơ hội đột phá.
Nàng bản năng áp chế xuống dưới, nơi này là không gian thuộc về thần thú, nếu như nàng đột phá ở trong này, chắc chắn đã bị ý chí chủ nhân không gian ảnh hưởng, do đó cũng ảnh hưởng con đường tu luyện.
Sở Chước rốt cục mở mắt từ trong điều tức.
Khi mở mắt, liền nhìn thấy nam tử áo trắng ngồi ở đối diện, một đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn nàng.
Tựa như trong trí nhớ vậy, đôi con ngươi thâm thúy, như là tinh không rộng rãi tươi tốt, như bao dung hết thảy, lại thâm trầm cổ xưa, không người nào có thể từ trong ánh mắt này nhìn ra cảm xúc của hắn, khi hắn ngưng mắt trông lại, mang cho người ta một loại uy áp khó mà nhìn thẳng vào.
Sở Chước đời trước cái gì cũng đều không hiểu, mỗi khi lúc này, sẽ bị hắn nhìn xem mà run sợ trong lòng, hận không thể trốn chạy xa xa.
Nhưng mà đời này, nàng lại từ trong ánh mắt này nhìn đến vui thích.
Hắn ngồi dựa ở trên ghế từ da lông mãnh thú trải thành, tư thái lười biếng, tóc đen quạ vũ tùy ý tán trên mặt đệm, không có một chút chải chuốt, cả người thoạt nhìn lười biếng. Nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ, lại lộ ra lãnh ngạo tự phụ bất cận nhân tình, đây là khí tràng do thân phận hắn mang đến, uy áp cường đại như có như không, giống như một mãnh thú tạm thời thu hồi răng nanh, cả người đều lộ ra hơi thở cường đại không dễ chọc.
Chính là những cái này đều suy yếu vài phần ở trong mắt vui thích của hắn.
"Không có việc gì chứ?" Hắn đứng lên, đi đến trước mặt nàng.
Sở Chước khách khí nói với hắn: "Ta đã không có việc gì, may mắn có linh đan của huynh, có thể sử dụng hỗn độn khí tôi thể, hiệu quả rất không tệ."
Hắn nhìn chằm chằm thần sắc khách khí xa cách của nàng, hơi hơi nheo mắt lại, đột nhiên nói: "Ta vốn tên là Phong Chiếu."
Sở Chước sửng sốt, nhấp hé miệng, không biết xưng hô hắn như thế nào.
Nàng nhớ tới cục bông tròn màu đen nhặt được lúc trước, một con nhỏ như vậy, tính khí lại to đến giống đại gia nhà ai, nàng vui mừng đặt tên cho nó gọi là "Tiểu hắc", lúc đó bị nó cào một móng vuốt, tuy rằng không cào chảy máu, nhưng mà rất đau, làm cho nàng rất ủy khuất.
Sau đó biết nó là tiểu yêu thú mở trí, cảm thấy nó khẳng định là có chủ ý của mình, vì thế nàng đi tìm đến một quyển sách chất giấy thế tục giới, mở sách ra, giúp nó chọn tên.
Lúc ấy cục bông tròn liền lười biếng nằm úp sấp ở đằng kia, nhìn nàng chỉ vào một chữ một chữ, thăm dò nó chữ nào làm tên của nó thì tốt, vẫn luôn hỏi vài ngày, khi nàng chỉ đến chữ "Chiếu" này, mới được đại gia nó như ban ân, cho phép dùng tên này.
Vì thế nàng liền kêu nó là A Chiếu.
Nó không phản đối, giống như ban thưởng mà nhảy đến trên đầu nàng giẫm giẫm, phá lệ kiêu ngạo.
Lúc ấy nàng đoán, đây là tên của nó, cho tới bây giờ, mới biết được hắn kêu là Phong Chiếu.
Sở Chước nghĩ đến đây, lại có chút mất mát.
Nàng kỳ thực vẫn luôn chờ đợi có thể nhìn thấy bộ dạng nó biến hóa trưởng thành, cảm thấy nhất định là một nam hài tử đáng yêu lại bá đạo kiêu ngạo. truyện kiếm hiệp hay
Nhưng ai biết, căn bản không phải nam hài tử khả ái, mà là một nam nhân kiêu ngạo, còn là một nam nhân từng làm cho nàng hiểu lầm.
Thẳng đến lúc này, Sở Chước đã hiểu rõ, A Chiếu trong cảm nhận nàng, cũng không phải là như nàng tưởng tượng, là ấu tể thần thú, nó khẳng định là sớm đã thành niên biến hóa, chỉ là không biết phát sinh chuyện gì, bị trọng thương, lưu lạc đến Huyền thế giới, thậm chí ngay cả biến hóa cũng không có biện pháp, nhất định phải trở lại Đại Hoang giới.
Nàng không muốn còn nghĩ tới mấy chuyện cũ, thấy hắn cứ híp mắt nhìn nàng như vậy, cứng rắn nói sang chuyện khác: "Sao huynh đột nhiên xuất hiện ở trong di tích?"
Mày Phong Chiếu hơi hơi nhảy dựng, nhìn chằm chằm biểu cảm né tránh của nàng, lời nói ra miệng có vẻ không chút để ý: "Ta lúc trước bị trọng thương, sau đó về Bạch Ly Sơn, dung hợp một ít lực lượng, giải trừ phong ấn trong cơ thể, sau đó liền bắt đầu phỏng đoán nàng ở phương nào? Phỏng đoán được nàng khả năng ở biển thời gian, liền tới nơi này..."
Nghe nói như thế, trong lòng Sở Chước vừa chua xót lại mềm mại.
Hắn vẫn là A Chiếu, là A Chiếu vẫn luôn quan tâm nàng, vẫn chưa bởi vì thân phận của hắn chuyển biến mà thay đổi.
Chỉ là tâm thái của nàng cũng đã bất đồng, thậm chí không dám đối mặt hắn.
Điều này làm cho trong lòng nàng có vài phần xấu hổ, cảm thấy không thể còn như vậy.
Sở Chước thở sâu, thân thiết hỏi: "Thương thế của huynh là khi chúng ta đến Đại Hoang giới lưu lại? Còn chưa khỏi toàn bộ sao?"
Nghe ra quan tâm trong lời của nàng, Phong Chiếu một trận kinh hỉ trong lòng, tâm tư chuyển động lao nhanh, trên mặt cũng không hiện mảy may, dùng một loại giọng điệu bình thản nói: "Không liên quan việc này, trăm năm trước ta thăm dò một chỗ vực ngoại chi cảnh, vô ý xảy ra chút chuyện, lực lượng bị chia cắt thành mấy bộ phận, bị trọng thương, sau đó lưu lạc đến Huyền thế giới..."
Chuyện kế tiếp không cần hắn nói, Sở Chước cũng hiểu rõ.
Hắn lưu lạc đến Huyền thế giới, bị nàng nhặt được, mang về Sở gia.
Lòng Sở Chước vừa chua xót lại mềm đi vài phần, ánh mắt nhìn hắn trở nên ôn hòa.
Phong Chiếu thấy thế, nháy mắt hiểu rõ cái gì, lộ ra một cái tươi cười rụt rè với nàng, cả người thoạt nhìn tự phụ bất phàm.
Nào biết Sở Chước bỗng nhiên lại chuyển tầm mắt, điều này làm cho hắn có chút không hiểu, không thể thăm dò nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ nàng không thích bộ dạng hình người của hắn?
Sở Chước rốt cuộc không hỏi kỹ hắn lúc trước đi thăm dò vực ngoại chi cảnh nào, ngược lại thăm dò tới chuyện bên ngoài.
"Chúng ta bây giờ còn ở trong di tích sao? Bên ngoài hiện tại thế nào, Trường Thừa đại nhân bọn họ..."
Phong Chiếu đánh gãy nàng: "Nàng không cần lo lắng cho bọn họ, có nguy hiểm bọn họ sẽ trốn vào trong không gian, không có việc gì." Giống như ý thức được giọng điệu của mình không đúng, hắn dừng lại, lại nói: "Chúng ta bây giờ còn ở trong di tích, lúc trước ta đã xem xét qua, bên ngoài đã bị hỗn độn khí ăn mòn, chắc hẳn di tích sẽ biến dạng lớn, có thể trước đợi chút, nhìn xem tình huống rồi nói sau."
Sở Chước thế này mới giật mình nhớ tới, ở Đại Hoang giới, giới tử không gian tuy rằng hiếm có, nhưng cũng không tính là rất thưa thớt, càng không cần phải nói có vài thần thú từ nhỏ liền có không gian tùy thân, cái này cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Lập tức Sở Chước vâng một tiếng.
Tiếp theo, chợt nghe được hắn nói: "Nàng muốn đi dạo ở trong không gian hay không?" Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Sở Chước liếc hắn một cái, cảm thấy ngồi ở chỗ này mắt to trừng mắt nhỏ cùng với hắn, không bằng đến bên ngoài đi dạo.
Khi nàng đang muốn đứng dậy, đột nhiên bị hắn vươn tay đè lại, thân thể Sở Chước cứng đờ, may mắn hắn đã thu hồi tay rất nhanh, nói: "Nàng có thể đến cách vách rửa mặt chải đầu một chút."
Sở Chước theo bản năng cúi đầu, vừa nhìn đến y phục loang lổ vết máu trên người, lại liên hệ phản ứng lúc trước khi bị hỗn độn ăn mòn thân thể, thảm trạng tai mắt mũi miệng đổ máu, không cần nhìn cũng biết lúc này mình có bao nhiêu chật vật, cho dù rất có dung mạo, chỉ sợ lúc này cũng chỉ còn lại không được một phần.
Sở Chước liếc hắn một cái, tâm tình có chút phức tạp, nghe lời đi đến cách vách.
Đợi nàng vừa rời khỏi, Phong Chiếu liền đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh lệ.
Hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi di chuyển ở trong đại điện, nghĩ lại tới cuối cùng là không đúng chỗ nào.
Vì sao sáng quắc nhìn đến hắn thì phản ứng không đúng như thế, chẳng lẽ khi nàng lưu lạc đến biển thời gian, gặp phải cái gì, có ai chọc giận nàng? Hay là cái đám nhóc con Trường Thừa không biết nặng nhẹ kia bắt nạt nàng?
Càng nghĩ càng thấy đúng, Phong Chiếu mặt lạnh lùng, lấy ra một khối Không Minh Thạch.
Vừa truyền âm xong, liền cảm giác được hơi thở Sở Chước xuất hiện.
Hắn hoãn xuống hàn ý trên mặt, thần sắc bình thản, nhìn về phía nữ tử đã rửa mặt chải đầu xong, thay một thân quần áo sạch sẽ, như liễu yếu phất phơ trong gió xuất hiện ở giữa đại điện.
Phong Chiếu nhịn không được lòng tràn đầy vui mừng, nhưng lại lo lắng mình quá mức nhiệt tình dọa đến nàng, đành phải nghiêm mặt, bộ dạng giốngnhư bình thường khi đối đãi thuộc hạ.
Bộ dáng này dừng ở trong mắt Sở Chước, có vẻ bí hiểm, ánh mắt lại có chút đau đớn, giống như nhìn thấy đời trước nam nhân lấy thực lực tuyệt đối xuất hiện ở trước mặt nàng, đồng dạng bí hiểm.
Hơi hơi có chút hậm hực khó chịu.
"Ta mang nàng đi ra ngoài một chút." Phong Chiếu lạnh nhạt nói.
Sở Chước ứng một tiếng, đi theo hắn cùng nhau ra đại điện.
Đi ra đại điện, Sở Chước mới phát hiện chỗ đại điện này không biết dùng bao nhiêu kỳ trân dị bảo mà xây thành, ven đường nào hoa nào cỏ, một cảnh một vật, đều là vật hiếm thế khó gặp, càng không cần phải nói mặt đất mặt sàn màu ngọc bạch, vừa rồi thời điểm rửa mặt chải đầu, nàng mới xác nhận, loại mặt sàn màu ngọc bạch này, chính là một loại trong thần mộc.
Thần mộc có thể sử dụng trên Đại Hoang giới cũng khó gặp lại đảm đương làm mặt sàn, còn lót một cái cung điện to như vậy, tâm người này có bao nhiêu lớn?
Ra khỏi cung điện, lọt vào trong tầm mắt là một dãy núi tú lệ, dưới dãy núi là một mặt bến hồ trong như gương lại yên tĩnh, trên thảo nguyên xanh xanh bên bến hồ, một ít yêu thú cấp thấp sinh hoạt, một cái thác nước treo ở phía trên ngọn núi cao và hiểm trở lao thẳng xuống, bọt nước màu trắng bắn lên tung tóe, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy cá màu ánh sáng diễm lệ nhảy ra từ trong nước.
Một con suối nước chảy quanh co mà đến qua cung điện, ánh mắt Sở Chước hơi ngưng, phát hiện đây cũng không phải suối nước gì đó, rõ ràng chính là linh tuyền.
Sở Chước chỉ hơi liếc mắt nhìn một cái, có thể nhìn ra phiến không gian này phát triển rất hoàn thiện, đã tự thành một lĩnh vực.
Ở trong phiến không gian này, chủ nhân không gian chính là thiên đạo, là thần, tất cả sinh linh đều chịu ý chí chủ nhân không gian khống chế, mặc kệ thân ở nơi nào, đều trốn không nổi ý chí chủ nhân không gian.
Sở Chước có chút hâm mộ thiên phú thần thú, bởi vì nhẫn không gian được luyện ra phát triển xa không bằng không gian thần thú.
Nghĩ đến đây, Sở Chước lại nhịn không được cười khổ, đột nhiên nhớ tới mấy ngày này tới nay run sợ trong lòng.
Không hiểu ra sao tỉnh lại ở biển thời gian, cảm giác được mị quỷ đuổi sát không buông với nàng, nàng liền lo lắng bị người phát hiện khác thường của mình, tính mạng khó giữ được.
Mới đầu nàng tưởng mình tựa như Ô chủ nói, trên người nàng có hơi thở Ô chủ quen thuộc, là cố nhân của hắn, còn nhịn không được suy đoán cái gọi là cố nhân này là ai, đoán rất nhiều người, thân nhân nàng chưa từng gặp mặt, còn có A Chiếu mất đi liên lạc.
Đáng tiếc thái độ Ô chủ cùng Ô Tử Hàm quá mức thần bí, không lộ ra nhiều lắm, nàng không thể đoán bao nhiêu.
Sau đó khi người Bạch Ly Vực tìm đến, nàng trước tiên tưởng bí mật của mình bại lộ. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Tu luyện giới đủ người tài ba dị sĩ, cùng với các loại dị bảo dò xét, nàng trải qua quá mức thần kỳ, nếu như bị người phát hiện mình là người trùng sinh, chỉ sợ đào thoát không xong bị người tóm đi rút hồn nhiếp phách.
Bạch Ly Vực hung danh bên ngoài, có vô số người, nếu Bạch Ly Vực là vì thế mà đến, nàng cũng không kỳ quái. Thậm chí nhịn không được mà tưởng, có phải đời trước khi gặp được Bạch Ly Cực Chủ, đối phương cũng phát hiện nàng khác thường, vì nàng mà đến hay không.
Cuối cùng khi bị người đánh trộm mà chết, bị chết cũng quá qua đúng dịp, càng đúng dịp là, nàng trùng sinh.
Cho nên lúc ấy nàng thật sự tưởng vực chủ Bạch Ly Vực phát hiện nàng khác thường, phái người tới đây tóm nàng, giống đời trước mang nàng đi.
Sau đó tiến vào di tích, Chu Yếm bảo vệ khắp nơi, nếu như quả thật là dụng tâm kín đáo, làm một người tu luyện cao cấp, hắn cũng không cần kiên nhẫn ôn nhu đối với nàng như thế, chỉ cần bảo đảm nàng không chết là được.
Nàng mơ hồ cảm giác được thái độ bọn họ đối với mình khác thường, không khỏi cẩn thận quan sát.
Nhưng khi nàng bị hỗn độn khí xâm nhập, từ thụ đảo ngã xuống, Trường Thừa cùng Chu Yếm không chút do dự nhào tới, lại dao động nàng suy đoán, một khả năng chưa bao giờ dám nghĩ sâu xuất hiện ở trong đầu.
Thẳng đến khi trước mắt trở nên rõ ràng, tận mắt thấy cứu người nàng, trong điện quang hỏa thạch, nàng chung quy lại biết rõ ràng chân tướng cả hai đời đều không đoán ra.
Cũng hiểu A Chiếu yêu cầu với nàng.
Sở Chước phiền muộn trong lòng, tùy ý nam nhân mang nàng dạo chung quanh ở trong không gian, hai người đều không nói gì.
Lúc này, Sở Chước nghe được hắn hỏi: "Nàng đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không?"
Sở Chước ngẩng đầu nhìn hắn, chống lại đôi mắt chuyên chú của hắn, ánh mắt hơi tránh, nhẹ giọng nói: "Ta không đói bụng, huynh đã quên, ta đã ích cốc?"
Phong Chiếu cũng nghĩ tới vụ này, nhất thời có chút ảo não không mang Bích Tầm Châu theo.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn mang theo Bích Tầm Châu cùng mấy con yêu thú lại đây, đó là tự tin cho dù không có bọn họ ở, tiểu cô nương của hắn cũng có thể nhận ra hắn, không muốn dẫn bọn nó theo để phân tán lực chú ý của Sở Chước.
Phong Chiếu lập tức liền cao hứng lên.
Tiểu cô nương của hắn quả thật nhận ra hắn rồi.
Hết chương 346.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.