Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Dưới duyên vân, mọi người đều từ biệt.
Biển mây năm đại gia tộc cư trú ở các nơi Băng Vân Vực, khoảng cách cực xa, nay rời khỏi thanh nhai tuyệt địa, từng người bọn họ đều muốn về gia tộc trước để thương lượng việc băng cung cùng tộc nhân, tự không hề lưu lại, nói lời từ biệt lẫn nhau.
Đệ tử bốn đại gia tộc Cơ, Hàng, Nam, Cung đều rời đi, cuối cùng thừa lại đệ tử Khuyết thị cùng đoàn người Sở Chước.
Khuyết Quan Hoành đi ra khỏi trong đám người, nói với Sở Chước: "Sở cô nương, chúng ta muốn về Tây Lĩnh Vân Hải trước, cũng tốt trả tự do cho Thanh Từ, không biết Sở cô nương có nguyện đồng hành cùng chúng ta?"
Sở Thanh Từ là người hầu Khuyết thị, linh vị bản mạng của nàng ở trong tay Khuyết thị, chỉ có để trả lại cho nàng linh vị chứa đựng tinh huyết bản mạng của nàng, Sở Thanh Từ mới không xem như là người hầu Khuyết thị, trở thành một người tu luyện tự do.
Đây là Sở Thanh Từ còn phải đi một chuyến đến Khuyết thị Tây Lĩnh Vân Hải cùng bọn họ.
Sở Chước nhìn về phía Sở Thanh Từ, thấy đôi mắt nàng trong veo nhìn qua, khẽ lắc đầu với mình, liền nói: "Ta tin tưởng Khuyết thiếu chủ làm người, cũng không cần lại đi một chuyến, chúng ta còn có việc, như thế từ biệt thôi."
Khuyết Quan Hoành nghe xong, tất nhiên cũng không miễn cưỡng, tung một chiếc xuyên chiến hạm, mang theo Sở Thanh Từ và tộc nhân Khuyết thị cùng nhau đi lên xuyên chiến hạm.
Xuyên chiến hạm rất nhanh hóa thành một bóng đen nơi chân trời, biến mất vô tung.
Sở Chước cũng tung một chiếc xuyên chiến hạm, tiến vào xuyên chiến hạm cùng mọi người, sau đó quay đầu xuyên chiến hạm, đi đến Đan Hạc Vân Hải.
Mấy ngày sau, xuyên chiến hạm đi đến Đan Hạc Vân Hải, nơi bay đi là Tây Bắc chỗ ở của Nhiễm, nửa ngày thì đi đến Tây Bắc, bọn họ bước ra khỏi xuyên chiến hạm.
"Sở tỷ, chúng ta muốn đặt chân ở Nhiễm gia?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ dò hỏi.
Sở Chước lắc đầu: "Không phải, chỉ là đi tới bái phỏng Nhiễm tiền bối bọn họ, báo cho bọn họ biết là chúng ta đã bình an trở về, tiếp theo đi địa phương khác nhìn một cái."
Ngày đó khi Sở Chước cự tuyệt năm đại gia tộc mời, nói là muốn lưu lại một đoạn thời gian ở Băng Vân Vực, cũng không phải là lý do, mà là thực sự có ý này. Bởi vì băng tầng mặt đất Băng Vân Vực là một nơi vô cùng tốt để kinh nghiệm từng trải, nàng dự tính mang Bích Tầm Châu bọn họ kinh nghiệm từng trải nơi này một phen rồi lại rời đi.
Đại Hoang giới rất nguy hiểm, bọn họ chỉ chút tu vi ấy thật sự không đủ xem, nay không có việc khác bức thiết, không bằng thăng cấp tu vi trước rồi lại đi.
Nghe xong quyết định của nàng, mọi người cũng không ý kiến.
Bọn họ đi đến trước sơn môn Nhiễm gia sở tại, Sở Chước xuất ra truyền âm thạch truyền âm cho Nhiễm Phương Hoa, chẳng qua bao lâu, hai tỷ đệ Nhiễm Phương Hoa tự mình bước ra nghênh đón, nhìn thấy bọn họ, hai tỷ đệ đều rất cao hứng.
"Sở cô nương, mọi người đã trở lại, thấy mọi người bình an vô sự, tại hạ rất cao hứng."
Nhiễm Phương Hoa vội mời bọn họ vào tộc, dùng linh trà tốt tới khoản đãi bọn họ.
Sở Chước uống vào một ngụm linh trà, làm cho thần kinh vẫn luôn buộc chặt ở trong băng cung thoáng thư hoãn, cũng là cả mặt tươi cười đnói với Nhiễm Phương Hoa: "Lúc trước đa tạ Nhiễm tiền bối tương trợ, mới khiến cho chúng ta thuận lợi tìm được thanh nhai tuyệt địa, nay đã tìm được người, đặc biệt tới đây cảm tạ hai vị Nhiễm tiền bối."
Khi Nhiễm Phương Hoa thấy bọn họ trở về, thì mơ hồ có cảm giác, nay nghe xong, vẫn l chấn động.
Mặc dù không biết bọn họ làm sao dưới sự thủ vệ của năm đại gia tộc như vậy mà tìm được người, nhưng xem bọn hắn toàn thân trở về, nàng cũng không tiện lại thăm dò kỹ càng, chắp tay cười nói: "Như thế, Sở cô nương cũng có thể buông một cọc tâm sự, chúc mừng." Sau đó lại thăm dò: "Không biết Sở cô nương mọi người về sau có an bài gì không, là muốn kinh nghiệm từng trải ở Băng Vân Vực, hoặc là đi vực khác?"
Nhiễm Phương Hoa thức thời làm cho đám người Sở Chước rất thư thái, cũng không keo kiệt nói cho bọn họ an bài kế tiếp.
Biết được Sở Chước bọn họ muốn kinh nghiệm từng trải ở Băng Vân Vực, Nhiễm Phương Hoa tất nhiên là rất nhiệt tâm nói: "Sở cô nương nếu như mọi người còn chưa tìm được nơi đặt chân, không bằng mọi người cứ nghỉ lại Nhiễm gia thôi, Nhiễm gia chúng ta mặc dù không phải là động tiên gì, nhưng mà hoan nghênh mọi người."
Nhiễm Phương Minh cũng hiếm khi mà mở miệng nói giữ bọn họ.
Tiểu yêu thú vốn lười biếng ghé vào bả vai Sở Chước ở khi Nhiễm Phương Minh mở miệng, nháy mắt ngồi thẳng người, một đôi dị đồng tử nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy tiểu tử này quả nhiên lòng mang gian trá với tiểu cô nương nhà hắn.
Nhiễm Phương Minh chỉ là nhìn Sở Chước, không chú ý tới tầm mắt của Phong Chiếu, thật ra Nhiễm Phương Hoa lại có chú ý tới, âm thầm đổ một phen mồ hôi lạnh cho đệ đệ trì độn nhà mình.
Sở Chước cười khéo léo từ chối, ôn nhu nói: "Ý tốt của Nhiễm tiền bối chúng ta tâm lĩnh, chỉ là chúng ta muốn tùy tiện đi nhìn xem một chút ở Băng Vân Vực, cũng không hạn chế ở một chỗ." Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Nhiễm Phương Minh rất thất vọng, Nhiễm Phương Hoa tuy rằng cũng có chút thất vọng, cũng không dám mời nữa.
Bỏ qua con tiểu yêu thú nào đó âm thầm chà xát chà xát uy hiếp, Sở Chước bọn họ cùng tỷ đệ Nhiễm gia ở chung vẫn rất là vui vẻ, Nhiễm Phương Hoa là một người nhiệt tình hiếu khách, lưu Sở Chước bọn họ ở Nhiễm gia mấy ngày, mới lại lưu luyến không rời tiễn bọn họ rời khỏi.
Rời khỏi Nhiễm gia, đoàn người Sở Chước liền du ngoạn ở Đan Hạc Vân Hải một phen, thẳng đến nửa tháng sau, bọn họ mới ngồi xuyên chiến hạm rời khỏi Đan Hạc Vân Hải, đi tới mặt đất băng tầng.
Trong xuyên chiến hạm, Sở Chước nói với bọn họ: "Băng tầng Băng Vân Vực mới có lợi với người tu luyện thuộc tính băng, Tầm Châu ca cùng Huyền Ảnh có thể tu hành ở đây. Đương nhiên, Hỏa Lân, Huyễn Ngu cùng A Kỳ cũng không được lười biếng tu hành."
Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút mệt mỏi ứng một tiếng, bọn họ một đứa thì là giao long thuộc tính hỏa, một người là luyện đan sư thuộc tính mộc, thật sự không chịu nổi khí hậu Băng Vân Vực.
Nhưng mà không có biện pháp, Sở Chước kiên trì, bọn họ cũng chỉ đành phải rời khỏi xuyên chiến hạm, đi đến trên băng tầng, ngày ngày nhận hàn băng gió lạnh ma luyện, tìm kiếm địa phương tu luyện.
Để cho Huyền Ảnh, Hỏa Lân cùng Bích Tầm Châu tự đi tìm địa phương tu hành, Sở Chước mang theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyễn Ngu cùng bé rùa tìm một chỗ núi tuyết, ở nơi này đào một cái động tuyết làm nơi nghỉ chân tạm thời, liền bắt đầu con đường tu hành trong băng tuyết ngập trời.
Trong núi tuyết Sở Chước chọn có một loại băng tuyết nhẫn Băng Vân Vực đặc biệt có, tinh mịn mềm dịu như lông ngỗng, mỗi ngày nàng luyện kiếm ở trong gió tuyết, đón băng tuyết nhẫn thổi đến, lấy kiếm khí chém nó xuống. (nhẫn: lưỡi dao)
Băng tuyết nhẫn từ chân núi tuyết lan tràn lên trên, càng lên cao càng dày đặc, mà những băng tuyết nhẫn mỏng manh nhỏ yếu, linh kiếm tầm thường căn bản không thể dễ dàng chém xuống, rất khảo nghiệm nhãn lực, tốc độ cùng năng lực phản ứng của người tu luyện. Nhưng mà nếu như người tu luyện dùng linh lực bao trùm toàn thân, thật ra cũng không lo lắng chút nguy hiểm này.
Sở Chước cầm Toái Tinh kiếm trong tay, đều thu hồi linh lực phủ thân thể cùng dị thủy, đứng ở trong gió tuyết bên, một kiếm lại một kiếm đánh xuống băng tuyết nhẫn nghênh diện mà đến.
Rất nhanh, băng tuyết nhẫn thổi qua từng đường từng đường dấu vết ở trên người nàng, máu tươi nháy mắt thấm ra.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở cửa động tuyết thăm dò quan sát, Huyễn Ngu cùng bé rùa nhìn xem mà hít ngược một hơi.
Chung quanh rất nhiều băng tuyết nhẫn, cố tình Sở Chước lại không cần linh khí phòng thân, cho dù tốc độ của nàng rất nhanh, cũng nhanh không qua được uy lực tự nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, đã bị gió tuyết nhẫn cắt đến máu tươi thấm đỏ, nhiễm đỏ y phục, sắp thành một người máu.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu đau lòng đến thở hổn hển, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói: "Sở tỷ như vậy nhất định rất đau, nếu không kêu nàng trước dùng linh khí che thể, đợi sau khi thích ứng tốc độ gió tuyết nhẫn chung quanh, lại thu hồi không được sao? Lão đại, huynh cũng không khuyên nhủ nàng?"
Bé rùa cùng Huyễn Ngu đồng thời nhìn về phía nam nhân áo trắng cạnh động tuyết, mắt hàm chứa chờ đợi.
Phong Chiếu mắt lạnh nhìn bọn hắn, coi thường nói: "Cái này thì tính là cái gì? Ai cũng không cho phép đi giúp nàng, để tự nàng làm."
"Nhưng mà..." Huyễn Ngu chiếp chiếp mở miệng, bị hắn quét ngang một ánh mắt, đành phải lui đến phía sau Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị hắn nhìn xem mà da đầu run lên, nhỏ giọng nói: "Nhưng nàng như vậy, cũng quá điên cuồng, lão đại chẳng lẽ huynh cũng mặc kệ nàng phát điên?"
Hắn vẫn luôn biết Sở Chước sẽ có tốc độ tu hành nhanh như vậy, không chỉ có là vì thiên phú kỳ giai của nàng, còn bởi vì nàng có thể ngoan độc đối với chính mình, chỉ cần nàng cho rằng có thể, cho dù bị thương máu tươi đầm đìa, nàng cũng nguyện ý nếm thử, sẽ không bởi vì đau đớn mà dừng lại. Sở Chước nhìn thì ôn nhu hiền lành, kỳ thực trong khung mang theo một loại tàn nhẫn, bình thường không người nào có thể nhìn ra được, thời điểm mấu chốt mới biết được nàng có thể có bao nhiêu tàn nhẫn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy nàng quả thực điên đến đáng sợ.
Phong Chiếu trầm mặc không nói, chỉ là nhìn người đắm chìm lở trong gió tuyết cách đó không xa, nhìn gió tuyết chung quanh bao phủ lầy nàng, nhìn máu thấm ra trên người nàng bị tuyết chậm rãi ngưng kết ở trên xiêm y.
Thẳng đến ba ngày sau, nàng mang theo một thân vết máu, cầm trọng kiếm trong tay đi trở về từ trong gió tuyết, Phong Chiếu vẫn luôn đứng tại cửa động quan sát lúc này vươn tay kéo nàng đến trong lòng, gắt gao ôm nàng, há miệng muốn nói gì đó, thanh âm lại nghẹn trong họng.
"Làm sao vậy?" Sở Chước nghiêng đầu nhìn hắn, cảm giác được tâm tình của hắn khác thường.
Phong Chiếu trầm mặc nhìn nàng bị băng tuyết nhẫn nạo vét đến văn máu tung hoành trên mặt, đã nhìn không ra dung mạo mỹ mạo sạch sẽ, hai tay nắm cả thắt lưng nàng, nhẹ nhàng nói: "Kỳ thực nàng không cần như vậy..."
Không cần loại nào?
Sở Chước yên lặng nhìn hắn, khi nhìn thấy hắn quay đầu giống như không dám đối diện cùng chính mình, nàng chuyển ánh mắt tới động tuyết, chỉ thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu, bé rùa đứng ở nơi đó, nghĩ tới đến lại có chút ngượng ngùng, đổi là nàng cũng có chút ngượng ngùng.
Sở Chước vỗ vỗ tay Phong Chiếu, để cho hắn buông ra, sau đó đi vào động tuyết.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng đưa tới Khu Hàn đan cùng đan trị liệu riêng biệt luyện chế cho Sở Chước, Huyễn Ngu cũng bưng một ly linh trà vừa nấu xong, bé rùa ghé vào trên đầu tiểu loli, mắt đậu đen thiết tha nhìn chủ nhân.
Sở Chước nhìn bộ dạng tri kỷ của bọn hắn, tâm tư rất ấm áp, cười nói: "Mọi người cũng phải chăm chỉ tu hành, tương lai địa phương chúng ta muốn đi còn rất nhiều. A Kỳ, Huyễn Ngu, còn có Huyền Uyên, tương lai mọi người cũng không hy vọng chờ ta khi đi vực ngoại chi cảnh, mọi người bởi vì tu vi không đủ, chỉ có thể bị lưu lại đi?"
Một người hai yêu nghe được lời này mà sững sờ, sau đó sợ run cả người.
"Sở tỷ, sao có thể như vậy, ta là luyện đan sư, cũng không phải người tu luyện chủ chiến đấu, lại cố gắng tu hành cũng khó tấn cấp giống như mọi người, phải chậm rãi đến." Mặc Sĩ Thiên Kỳ run run nói.
Huyễn Ngu cũng mặt nhăn mày nhó: "Chủ nhân, muội là huyễn hồ ly chủ ảo thuật, vốn cũng không phải người tu luyện chủ chiến, hơn nữa muội còn chưa trưởng thành đâu." ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Chỉ có bé rùa hùng tâm tráng chí nói:【Đệ muốn chăm chỉ tu luyện, chờ đệ luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ, là đệ có thể giúp chủ nhân cùng nhau chiến đấu rồi. Lão đại, chừng nào thì đệ có thể luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ?】
Phong Chiếu lôi kéo tay Sở Chước, bôi thuốc cho nàng, lạnh nhạt bay tới một câu: "Còn sớm, đợi thêm trăm năm nữa đi."
Bé rùa nga một tiếng, yên lặng rụt lại.
Thuốc tốt nhất, nghỉ ngơi trong chốc lát sau, Sở Chước lại mang theo kiếm đi ra ngoài, tiếp tục tu hành ở trong gió tuyết nhẫn.
Phong Chiếu như cũ canh giữ ở trước động tuyết, nhìn chằm chằm bóng dáng trong gió tuyết, thỉnh thoảng cũng nhẫn tâm đuổi ba đứa trong động tuyết đi ra, để cho bọn họ cũng hưởng thụ một chút vết thương do gió tuyết nhẫn cạo vét, để tránh chỉ có một mình Sở Chước chịu khổ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu cảm thấy hắn quả thực chính là một lão đại nhẫn tâm, cái này cũng quá đòi mạng.
Chỉ có bé rùa rõ ràng rút đầu cùng tứ chi vào trong mai rùa, mặc cho gió tuyết nhẫn cạo vét ở trên mai rùa, không tổn thương mảy may.
Mọi người: "... ..." Lực phòng ngự cũng thật tốt.
Sở Chước tu hành ở tuyết sơn một tháng sau, thu được tin tức của Sở Thanh Từ.
Sở Thanh Từ đã cầm lại linh vị bản mạng của nàng, về sau không còn là người hầu Khuyết thị nữa, là một thân tự do. Tiếp theo nàng liền rời đi Khuyết thị, đang tìm một thành biển mây tu luyện ở Tây Lĩnh Vân Hải, mua xuống một tòa nhà ở trong thành người tu luyện làm nơi nghỉ chân tạm thời, lại xử lý một ít thứ thu được ở trong băng cung, rốt cục liên lạc cùng Sở Chước.
Sở Chước nhận được tin tức của nàng, hỏi nàng có việc gì hay không, nếu không có việc gì thì cứ tới đây cùng nhau tu hành.
Sở Thanh Từ hỏi rõ ràn nơi của nàng, không nói hai lời, mang theo băng xuyên tới đây.
Sở Thanh Từ không có xuyên chiến hạm, tốn thời gian nửa tháng mới đến, nhìn thấy bóng dáng Sở Chước giằng co cùng gió tuyết nhẫn ở trong gió tuyết, trầm mặc xuống, cũng đi vào bên trong gió tuyết, học theo nàng, thu hồi linh lực hộ thân, lấy băng xuyên làm mắt, đón đỡ tất cả băng tuyết nhẫn.
Kết quả Sở Thanh Từ cũng biến thành một người máu, bị Sở Chước xách vào trong động tuyết.
Huyễn Ngu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội trị liệu cho hai người, đưa lên trà nóng, để cho các nàng ấm áp thân thể.
Sở Thanh Từ uống vào ngụm linh trà, nhìn xem Phong Chiếu bên cạnh, nói với Sở Chước: "Muội cũng thật lớn mật, nơi này gió tuyết nhận như đao cạo vét xương cốt, rất ít có người tu luyện dám lấy máu thịt thân mình nghênh đón."
Sở Chước mỉm cười: "Chẳng qua là tu hành thôi."
Sở Thanh Từ trầm mặc xuống, nhẹ giọng nói: "Xem ra ta không kịp muội." Trong mắt lại toát ra vẻ kiên nghị, dĩ nhiên hạ xuống quyết định nào đó.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu nhìn đến thần sắc trong mắt Sở Thanh Từ, da đầu run lên, cảm thấy vị này quả nhiên không hổ là tỷ muội gia tộc Sở Chước, điên đến đáng sợ giống y nhau.
"Chuyện của tỷ đã làm xong?" Sở Chước hỏi nàng.
Sở Thanh Từ ừ một tiếng, khi nàng rời khỏi Khuyết thị, thành thật nói ra chuyện Khuyết Quan Hoành đưa nàng một khoản vật tư tu luyện, nàng tuy rằng không muốn nhận, nhưng Khuyết Quan Hoành lại nói nàng ở bên cạnh hắn không có công lao cũng có khổ lao, làm sao bằng lòng nhìn nàng về sau biến thành tán tu, phải vất vả vì tài nguyên linh thạch mà bôn ba.
Ngay lúc đó ánh mắt Khuyết Quan Hoành rất triền miên ôn nhu, đáng tiếc Sở Thanh Từ là một người tính tình thanh lãnh, cả đầu chỉ có tu luyện, căn bản sẽ không nhìn ra nguyên cớ, sau khi nhận lấy chỉ nói một câu ngày khác chắc chắn trả lại, liền tiêu sái rời khỏi.
Sở Chước nghe được Sở Thanh Từ nói, trong lòng không khỏi có chút đồng tình Khuyết Quan Hoành.
Hết chương 421.