Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Trong nháy mắt trái tim rơi xuống, Phong Chiếu nhảy lên.
Ở trong sự chăm chú của mọi người, chỉ thấy màu trắng bóng dáng chợt lóe, nam tử áo trắng tuấn mỹ đã đi đến trước trái tim, trái tim rơi xuống nhất thời treo ở giữa không trung, bị một luồng lực lượng vô hình nâng lên. Trái tim khổng lồ máu chảy đầm đìa làm nổi bậc áo trắng thuần khiết như tuyết của hắn, không nhiễm bụi bặm, hắn liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, liền xé mở không gian, quăng trái tim vào trong đường hầm không gian, rồi cũng cùng nhau biến mất theo nó.
Vi Phong nhìn xem mà trợn tròn mắt, nam nhân áo trắng kia, chính là con tiểu yêu thú đó sao?
Theo sau đó hắn chợt phản ứng lại, có thể xé rách không gian —— chẳng phải là tu vi Thần Hoàng cảnh sao?
Nhóm người này rốt cuộc là lai lịch gì?
Bởi vì trái tim biến mất, thần mộ chấn động càng thêm mãnh liệt, giống như thần tức giận, Sở Chước bị luồng lực lượng vô hình đó chấn động đến thân hình không vững, rơi xuống từ giữa không trung.
Băng tơ hiện lên, Bích Tầm Châu nhảy lên đón tiếp được.
Chung quanh rễ cây bắt đầu mấp máy lên, giống như đang tìm kiếm cái gì đó, cùng với chấn động không gian, tiếp theo là đỉnh rễ cây đều gãy, biến thành từng khối từng khối gỗ vụn cực đại nện xuống.
"Không tốt, không gian muốn sụp!"
Khúc Sơn Hà, Huyền Ảnh che chở mọi người nhanh chóng chạy đi ra khỏi phiến không gian này.
Sở Chước tiêu hao linh lực có chút nghiêm trọng, vừa nhét Hồi Linh đan vào miệng, vừa lao đi ra ngoài theo bọn họ, tránh đi rễ cây thần mộc rơi đập từ đỉnh đầu.
Nhưng mà tốc độ của bọn họ mặc dù mau, vẫn không nhanh hơn được tốc độ không gian sụp đổ, một khối rễ cây nặng nề bất ngờ không kịp phòng bị nện xuống, Sở Chước phốc phun ra búng máu, bất chấp nội phủ bị thương, cắn răng cùng nhau chạy ra bên ngoài với mọi người.
Khúc Sơn Hà dùng Sơn Hà Ấn vung ra đập rơi rễ cây, xuyên thấu qua khe hở rễ cây rơi xuống, phát hiện đường phía trước đã bị ngăn chặn, vội la lên: "Không tốt, phía trước không có đường."
Sở Chước khẽ cắn môi: "Mọi người tiến vào vạn pháp đỉnh."
Nàng tung vạn pháp đỉnh ra, thu tất cả mọi người vào trong vạn pháp đỉnh, chỉ có thể dựa vào vạn pháp đỉnh có thể chống đỡ được, không để cho tất cả mọi người bọn họ bị đập chết ở chỗ này.
Vạn pháp đỉnh giống như một người khổng lồ sừng sững, nhanh chóng biến lớn ở trong không gian, rễ cây rơi xuống từ trên đỉnh đầu nện ầm ầm ở trên thân đỉnh, vạn pháp đỉnh không phụ uy danh bán thần khí của nó, rất ương ngạnh đứng vững trong áp lực không gian, lù lù bất động.
Sở Chước quỳ rạp trên mặt đất, phun ra miệng ứ máu, vừa coi tình huống bên ngoài, phát hiện vạn pháp đỉnh đứng vững rồi, thì không khỏi thở phào.
Những người khác cũng tê liệt trên mặt đất.
Bọn họ đều bị thương không nhẹ, đều là thần mộc bị biến thành khúc gỗ đập thương, vết thương này bị cũng quá qua oan uổng.
Đi đến nơi an toàn, mọi người vội bò dậy, chữa thương thì chữa thương, đả tọa thì đả tọa, trước tiên khôi phục thân thể trạng thái tốt nhất đã. Chỉ có Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyễn Ngu cùng bé rùa được Huyền Ảnh che chở thì không sao.
Sở Chước nuốt một viên linh đan trị liệu nội tạng, đả tọa hai canh giờ, thương thế mới tốt lên bảy tám phần.
Nàng mở mắt, nhìn đến Khúc Sơn Hà và Huyền Ảnh đã khôi phục, những người khác còn có chút suy yếu. Huyễn Ngu cùng bé rùa ngồi xổm ở trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng không chuyển mắt, thấy nàng mở mắt, thì cao hứng cọ tới.
Sở Chước sờ sờ đầu cùng mai rùa mỗi đứa, cười cười với bọn họ.
"Chủ nhân, tỷ không sao chứ?" Huyền Ảnh hỏi, thông qua khế ước, hắn biết Sở Chước bị thương không nhẹ.
Sở Chước mỉm cười nói: "Đã không sao rồi, bên ngoài sụp đổ, chúng ta đợi lát nữa rồi đi ra ngoài, phải cẩn thận một chút."
Nói xong, thì thấy Bích Tầm Châu và Hỏa Lân, Vi Phong đều mở mắt, trải qua điều tức trong khoảng thời gian này, đã khôi phục lại.
Thấy bọn họ không có việc gì, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng hỏi: "Sở tỷ, vừa rồi sao lại thế này? Lão đại đâu?"
Sở Chước nói: "Trái tim đó là lực lượng chống đỡ của thần mộ, ở khi trái tim bị ta lấy xuống dưới, chủ nhân thần mộ hẳn là đã muốn thức tỉnh, may mắn A Chiếu kịp lúc mang nó cách xa nơi đây, chủ nhân thần mộ lại không hài lòng, sau khi mất đi trái tim, đã hoàn toàn không có cách nào sử dụng ra toàn bộ lực lượng. Còn sụp đổ vừa rồi, hẳn là chủ nhân thần mộ gây nên."
"Chủ nhân thần mộ... hiện tại chỉ còn lại có nguyên thần đi?" Khúc Sơn Hà đoán. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Sở Chước gật đầu: "Lẽ ra như thế, trái tim là sinh cơ duy nhất của chủ nhân thần mộ, có thể dựa vào nó sống lại. Hiện tại trái tim bị mang đi, hắn mất đi cơ hội sống lại, chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng mà cho dù là như thế, thì hiện tại hắn có lẽ cũng không thể làm gì được chúng ta."
"Vì sao?" Một đám người đều hỏi, nghĩ không ra.
Sở Chước mỉm cười: "Bởi vì, nguyên thần của chủ nhân thần mộ hiện tại hẳn là bị nhốt ở một chỗ trong mộ, không có trái tim sống lại, thì không thể bước ra." Cho nên người trong mộ coi như là an toàn.
Đương nhiên, Sở Chước sẽ đoán như thế, cũng là bởi vì trải qua thần điện trong băng cung ở Băng Vân Vực, biết nguyên thần của những Thần tộc thượng cổ ngã xuống rất là soi mói đối với chuyện đoạt xá, sẽ không dễ dàng đoạt xá thân thể không phù hợp yêu cầu của bọn họ, nguyên thần sẽ ngủ đông ở một nơi an toàn nào đó, bởi vì an toàn, khiến cho bọn họ không thể dễ dàng xuất hiện.
Càng không cần phải nói chủ nhân thần mộ vốn là có thể dùng trái tim của mình sống lại, sẽ không đi đoạt xá của người khác, vậy thì sẽ càng muốn bảo vệ tốt nguyên thần của mình. Như thế, sau khi trái tim của hắn rời khỏi mộ do thi cốt xây dựng, thì đã không còn thứ để cậy vào cùng ký thác, cho dù tức giận, cũng không thể nào xuất hiện, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể khống chế thần mộ cho bọn họ một ít giáo huấn.
Tỷ như mộ địa sụp xuống vừa rồi.
Sở Chước đối với phân tích của mình coi như là tự tin, hơn nữa hành vi Phong Chiếu mang trái tim đi, làm cho nàng càng thêm chắc chắc suy đoán này.
Không có trái tim, thần mộ này đạ không có gì đáng sợ rồi.
Sở Chước đứng lên, nhìn đến vết máu dính trên quần áo, mặc dù có chút không quá vui vẻ, nhưng cũng không có ý định muốn đổi kiện y phục.
Nàng nói: "Chúng ta đi ra ngoài, nhìn xem còn có bao nhiêu người sống, có thể cứu thì cứu một phen đi." Trọng yếu nhất là, nàng muốn nhìn xem có bao nhiêu người Tuyết Thần Cung còn sống.
Nghe xong, mọi người đều không có ý kiến, chỉ có Vi Phong rất là kích động, hắn đã sớm muốn đi tìm người sư môn, chỉ hy vọng bọn họ đều còn sống.
Một đám người xuất hiện ở trong không gian vạn pháp đỉnh khởi động, nơi tầm nhìn có thể tới, đều là rễ cây thần mộc đứt gãy, có thể là mất đi trái tim, chỗ mặt vỡ của nó tuy rằng đỏ sẫm như máu, nhưng không có huyết dịch chảy ra, chỉ có mùi huyết tinh dày đặc trong không khí, rất là nồng mũi.
Hiện tại không gian đã muốn chấm dứt sụp xuống, mọi người liền xuất ra công cụ, bắt đầu đào mở một điều thông tới bên ngoài đường.
Bọn họ vẫn luôn đào bới thời gian ba ngày, rốt cục rời khỏi không gian sụp đổ, đi đến một cái thông đạo tối như mực, phía trước thông đạo có vài cái chi nhánh giao lộ mở rộng.
"Đi bên nào?" Sở Chước quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Những người khác cũng đều thăm dò nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Vi Phong vẻ mặt mê mang nhìn bọn họ, vì sao phải hỏi một tên luyện đan sư gà còi?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cân nhắc xuống, chỉ một con đường: "Đi đường này, ta cảm thấy..."
"Huynh cái gì cũng không cần phải nói, trực tiếp chỉ đường là được!" Một đám người đồng thanh.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... ..."
Thấy một màn như vậy, Vi Phong đang lo lắng buồn phiền đều nhịn không được mà cười lên.
Chọn đường xong, mọi người không chút do dự chạy tới cái thông đạo kia.
Ở khi chạy đi, Vi Phong nhịn không được hỏi Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở bên cạnh: "Mặc Sĩ huynh, vị tiền bối lúc trước đó..."
"Huynh đệ nói lão đại của chúng ta hả?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn hắn, thấy hắn gật đầu, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Lão đại của chúng ta phi thường lợi hại, còn huynh ấy là ai, Vi huynh đệ cũng không cần thiết phải biết, huynh đệ chỉ cần phải nhớ rõ là sau khi đi ra ngoài, đừng lộ ra hết thảy chứng kiến lúc trước với bên ngoài là được. Vi huynh đệ, hiểu rõ chưa?"
Vi Phong phát hiện ánh mắt người chung quanh cũng như có như không rơi ở trên người, lưng hơi lạnh. Hắn không phải kẻ ngu dốt, nhóm người này cứu hắn, lại chưa bao giờ lộ ra thân phận, nhưng thứ để lộ ra lại đủ để nhấc lên khủng hoảng ở toàn bộ Đại Hoang giới, không cần bọn họ nói, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, thứ chứng kiến khi đi theo nhóm người này, không thể để lộ ra dễ dàng được.
Nếu như để lộ ra, có lẽ cũng không có bao nhiêu người tin tưởng.
Thấy hắn gật đầu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại vui vẻ trở lại, cười nói: "Gặp lại chính là có duyên, chúng ta cùng Vi huynh có thể gặp nhau đệ ở trong này, có thể thấy được là duyên phận. Người bằng hữu Vi huynh đệ này ta kết giao chắc rồi, đợi sau khi rời khỏi đây, chúng ta đi Bách Hoa Xuyên Phong Lầu uống hoa ủ, nghe nói hoa ủ nơi đó là tuyệt nhất."
Vi Phong lại gật đầu, bị thái độ nhiệt tình dào dạt của hắn khiến cho thụ sủng nhược kinh, cảm thấy vị bằng hữu này rất chân thành, có thể kết giao.
Sở Chước bọn họ thấy thế, không khỏi khẽ cười, tiếp tục vùi đầu đuổi về phía trước.
Cứ chạy đi như thế đã qua hơn nửa ngày, không gặp được quái vật hình người từng đuổi theo bọn họ, cũng không có hoạt tử nhân, ngay cả linh sát cùng vật ống đỏ như máu cũng không thấy. Điều này làm cho tất cả mọi người có chút ngạc nhiên nghi ngờ, chẳng lẽ là trái tim biến mất, thương hại đối với thần mộ lớn như vậy?
Đột nhiên, Hỏa Lân ngửi ngửi chung quanh, nói: "Có mùi máu tươi, còn rất tươi mới."
"Phương hướng nào?" Sở Chước hỏi.
Hỏa Lân cẩn thận cảm thụ xuống, chỉ vào một cái thông đạo: "Bên này."
Một đám người vội chạy tới phương hướng nguồn gốc mùi máu tươi, ở Hỏa Lân dẫn dắt, bọn họ lại đi thêm một đoạn đường, rất nhanh, ngay cả bọn họ đều có thể ngửi được mùi huyết tinh trong không khí, liền biết khoảng cách mục đích đã rất gần rồi. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Lại rẽ qua một cái thông đạo gấp khúc, phía trước rộng mở trong sáng.
Khi thấy rõ ràng phiến không gian này, mọi người đều có chút giật mình.
"Ồ, đây là..." Mặc Sĩ Thiên Kỳ thăm dò, trừng mắt nhìn: "Chớ không phải là thần mộc?"
Phía trước là một ngọn đại thụ cao tới trăm trượng, đáng tiếc cũng là một ngọn đại thụ chết héo, nó đã không còn lá cây, trên đầu trụi lũi, lại rủ xuống từng cái kén tằm cực lớn, ở trong không gian hắc ám âm trầm, phá lệ khủng bố.
Bọn họ lại nhìn nhìn, sâu sắc phát hiện, kén tằm này đang nhỏ từng giọt máu.
Sở Chước phi thân lên, vung trường kiếm đi qua, một kiếm chặt bỏ một cái kén tằm cách bọn họ gần nhất, Bích Tầm Châu chém ra băng tơ, kéo kén tằm dài tới trước mặt.
Khúc Sơn Hà bọn họ dùng linh khí bóc mở kén tằm.
Khi một tầng bên ngoài giống như loại sợi gì đó bị bóc mở ra, bên trong rõ ràng là một người tu luyện đã chết hẳn.
"Là đệ tử Minh Linh Tông." Vi Phong hoảng sợ nói.
Người tu luyện bị khóa lại trong kén tằm mạch máu cả người nổ tung, huyết dịch chảy ra, đều nhuộm toàn bộ bên trong kén tằm thành một mảnh đỏ tươi.
Thấy một màn như vậy, bọn họ không khỏi liên tưởng đến bộ rễ thần mộc vận chuyển huyết dịch cho trái tim, lại nhìn ngọn đại thụ trước mắt đã héo rũ này, làm sao còn không biết nó chính là thần mộc trong thần mộ, mà những người tu luyện đó là tế phẩm cung cấp dinh dưỡng cùng huyết dịch cho trái tim.
Trong lòng mọi người có chút rầu rĩ.
Bọn họ vì thần mộc mà đến, cũng chết ở bên trong thần mộc. Thần mộc là có thực, cũng đã héo rũ, dung hợp cùng một chỗ với trái tim của chủ nhân thần mộ lưu lại, phục vụ cho chủ nhân thần mộ, cứ thế này ngọn thần mộc sớm đã biến dị, không có tính chất thần mộc nên có, đã biến thành một thứ vật tà ác.
Mọi người sau một lúc lâu im lặng, sau đó đều hành động, đều kéo kén tằm bị treo ở trên cây xuống dưới, tìm kiếm người bọn họ quen thuộc.
Hết chương 487.