*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Người đeo mặt nạ xoay người muốn trốn, nhưng mà động tác phá hoại trên tay bọn chúng vẫn chưa dừng lại, thậm chí một người trong đó phảng phất như được ăn cả ngã về không, ném một cái hồn khí trong tay nhập vào trong mắt linh nguyên.
Sở Chước mặc kệ thứ khác, phi thân tới, trường kiếm chém ra, vớt ra hồn khí sắp ném vào mắt linh nguyên.
Nhân cơ hội này, mấy người đeo mặt nạ khác thừa dịp chạy đi.
Sở Chước một tay bắt lấy hồn khí kia, đuổi giết theo.
Tu vi của nàng tuy rằng đã áp chế đến Tinh Linh cảnh, nhưng so sánh ở trên mặt cảnh giới thì cao hơn đám người đeo mặt nạ này rất nhiều, bọn chúng còn chưa chạy ra khỏi cấm chế mắt linh nguyên, đã bị Sở Chước lại ngăn chặn một lần nữa.
Một tiếng ầm vang lên, Sở Chước quét kiếm khí ra, xuyên thấu linh phủ của bọn chúng, hoàn toàn hủy diệt linh phủ của chúng.
“A ——”
Mấy người đeo mặt nạ kêu thảm thiết ra tiếng, che lại linh phủ đã bị hủy ngã xuống, nhưng mà vẫn chưa tử vong.
Linh phủ bị hủy, linh lực trên người bọn chúng tiết ra ngàn dặm, nhanh chóng biến thành một phàm nhân, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng già đi.
Sở Chước thu kiếm đứng đó, ánh mắt sắc bén mà nhìn quét người đeo mặt nạ trên mặt đất, tổng cộng có ba mươi người, một Tinh Linh Cảnh, mặt khác toàn bộ ở Nhân Hoàng Cảnh. Một cổ thế lực này, đặt ở Linh thế giới, mặc kệ đại lục nào, đều cực ít có đối thủ.
Cũng chỉ có thực lực như vậy, mới có thể hoành hành ở Tinh Linh Cảnh, hủy đại lục này.
Người trong xuyên chiến hạm cũng theo thứ tự đi vào phụ cận mắt linh nguyên, cẩn thận mà xuyên qua cấm chế.
Lúc này cấm chế mắt linh nguyên đã bị phá hoại đến gần như gần hết, không cần phải nói cũng biết, là việc làm của đám người đeo mặt nạ này.
Sở Nguyên Thương thần sắc nghiêm túc, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng hai tộc Nguyệt Nữ chán ghét mà nhìn người đeo mặt nạ trên mặt đất, Kính thần sắc bình tĩnh, chỉ là yên lặng mà nhìn.
Trên mặt đất người đeo mặt nạ nào chết thì chết, nào là bị thương thì bị thương, không một ai hoàn hảo, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Nhưng mà, lại không một người nào đồng tình bọn chúng.
Tiếp theo bọn họ rơi tầm mắt xuống mắt linh nguyên.
Mắt linh nguyên nhìn qua thì không có chỗ nào đặc biệt, nó giống như một hồ linh tuyền, trong linh tuyền là tinh linh lực thuần túy, tràn ngập linh lực tinh thuần, nhưng mà lúc này này miệng của mắt linh nguyên lại xuất hiện vết rách, nếu như Sở Chước ra tay muộn một chút, bị phá hỏng hoàn toàn, thì linh lực đại lục biến mất, tòa đại lục này cũng sắp biến thành một tòa đại lục tịch diệt.
Bởi vì không bị phá hoại tiếp tục, lúc này trình độ tiêu tán linh lực trên đại lục dần dần yếu bớt, tuy rằng nguyên khí đại thương, nhưng tiến trình chôn vùi cũng bị bỏ dở, đây là may mắn trong bất hạnh.
Chỉ là hao tổn bực này, thế nào phải mấy vạn năm cũng không cách nào khôi phục.
“Sở tỷ, xử lý như bọn chúng thế nào?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi: “Muốn lấy tới thử đan hay không?” Tuy rằng có chút ghét bỏ tu vi bọn chúng quá thấp, nhưng đối với hung đồ hủy diệt đại lục bực này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có chút lòng đồng tình nào. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Hắn nghiên cứu ra rất nhiều độc đan hiếm lạ cổ quái ở Hồng Mông, vừa lúc hiện tại có thể có tác dụng.
Sở Chước nhìn thoáng qua, nói: “Được, tùy huynh xử trí.”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu theo hai tộc Nguyệt Nữ, để cho bọn họ cùng nhau hỗ trợ kéo đám người đeo mặt nạ trên mặt đất tới một bên, chết thì cứ mặc kệ, nửa chết nửa sống và còn sống thì dùng tới thử đan, thuận tiện thẩm vấn.
Trong khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ bận rộn, đám người Sở Chước cũng canh giữ ở bên cạnh mắt linh nguyên, quan sát miệng mắt linh nguyên.
Còn có hồn khí lúc trước Sở Chước tịch thu.
Hồn khí là vật ít có người tu luyện sẽ sử dụng, nhưng không có chỗ nào mà không phải là vũ khí sắc bén đả thương người.
Hồn khí trong tay giống như một thanh quyền trượng, toàn thân màu vàng nhạt, mặt trên hiện ra màu máu chẳng lành, đỉnh quyền trượng, được khảm một cục đá màu vàng, đang nở rộ ánh sáng nhàn nhạt. Nhìn đến màu vàng này, Sở Chước nghĩ đến chính là linh hồn Thần tộc, linh hồn bọn họ cũng là màu vàng thuần túy như vậy.
“Đây là vật gì?” Sở Nguyên Thương hỏi.
“Thần chi quyền trượng.” Kính trả lời.
Sở Nguyên Thương lập tức lộ ra vẻ chán ghét: “Đồ vật Thần tộc?”
Kính ừ một tiếng, giải thích: “Chẳng qua hiển nhiên là pháp khí đã bị ô nhiễm. Thời kì thượng cổ, Thần tộc lấy thần hỏa đúc pháp bảo bản mạng, phó thác lực lượng Thần tộc thuần túy, nhưng mà chuôi thần chi quyền trượng này, đã bị ô nhiễm, hóa thành vật không rõ ràng.”
Sở Chước nghi hoặc hỏi: “Bọn họ là muốn dùng chuôi quyền trượng này phá hủy mắt linh nguyên?”
“Hẳn là không phải.” Phong Chiếu chỉ vào mắt linh nguyên: “Bọn chúng là muốn dùng mắt linh nguyên khôi phục nó mới đúng.”
Hai cha con đồng thời nhìn về phía hắn, vẻ mặt khó hiểu.
Bọn họ chứng kiến lúc trước, đám người đeo mặt nạ kia xác thật là đang phá hủy mắt linh nguyên.
Phong Chiếu giải thích: “Mắt linh nguyên là cội nguồn một cái đại lục, có được lực lượng thuần tịnh nhất trong thiên