Cung Tường Vãn Tâm

Chương 139.14: Kinh nghiệm




"Mấy nghi thức xã giao đó không thành vấn đề, dù sao thần thiếp cũng ngồi yên bên trên nói chuyện với họ thôi. Hơn nữa ngày xưa thần thiếp bảo họ cứ mười ngày đến thỉnh an một lần, đầu năm nay khôi phục thỉnh an mỗi ngày, nếu lại thay đổi xoành xoạch, thần thiếp sợ các nàng sẽ cảm thấy người làm hoàng hậu này quá tùy ý, muốn sửa thì sửa, thế thì không tốt. Cứ chờ đến khi thần thiếp ở cữ miễn việc thỉnh an là được."
Triệu Thanh Uyển biết Tiêu Sát suy nghĩ cho mình nên mới bảo phi tần hậu cung nửa năm tới không cần tới thỉnh an mình, nhưng nàng tự cân nhắc, cảm thấy làm vậy không tốt bản thân.
Nàng mới nắm quyền quản lý lục cung nửa năm, ngày xưa thu hồi quyền lực vốn đã khiến nhóm Lương phi bất mãn, nếu mới nửa năm lại ủy quyền, sau này muốn lấy lại sẽ khiến họ bất mãn hơn, còn không bằng cứ nắm quyền lực trong lòng bàn tay.
Hơn nữa việc bọn họ tới thỉnh an mỗi ngày nàng cũng quen rồi.
Nàng định đầu tháng sau sẽ chính thức công bố việc mình có thai.
Đến lúc đó mỗi ngày các nàng vẫn tới thỉnh an, nàng có thể từ việc nói chuyện với họ nhìn ra xem ai muốn gây bất lợi cho đứa bé trong bụng.
Nếu không gặp họ, nàng sẽ càng lo lắng không biết ai có ý đồ xấu xa.
"Nếu hoàng hậu đã không thấy vất vả thì trẫm nghe theo nàng. Có điều bắt đầu từ ngày mai, khi bọn họ đến thỉnh an, nàng bắt buộc phải để Hoắc Liên Liên đi cùng. Nếu họ có gì muốn giao cho nàng, nàng cũng phải bảo Hoắc Liên Liên kiểm tra trước mới được nhận, có biết không?"
"Biết rồi, hoàng thượng yên tâm, Liên Liên còn quan tâm an toàn của thần thiếp và đứa bé hơn thần thiếp nữa."
Việc này cho dù Tiêu Sát không nói, Triệu Thanh Uyển nghĩ nếu Hoắc Liên Liên biết nàng muốn công bố việc mình có thai với lục cung, nàng ấy cũng sẽ chủ động mở lời.
Mấy tháng nay phi tần tới thỉnh an, Hoắc Liên Liên không đi cùng là vì không để họ suy đoán nhiều.
"Thế thì tốt. Trẫm cũng sẽ tăng thêm thị vệ tinh nhuệ, bắt đầu từ hôm nay sẽ canh giữ Phượng Nghi Điện, một con ruồi cũng không được bay vào. Còn nữa, khi nàng đi dạo Ngự Hoa Viên, trẫm cũng sẽ sắp xếp một đội thị vệ đi cùng, nàng không được chê bọn họ chướng mắt, tùy tiện đuổi họ đi có biết chưa?"
"Hoàng thượng sắp xếp chu toàn như thế, thần thiếp đương nhiên nghe theo rồi."
"Ngoan. Thế trẫm không quấy rầy nàng vẽ tranh nữa, hôm nay tấu chương chất thành núi, trẫm phải về Tuyên Thất Điện xử lý mới được."
"Vâng, hoàng thượng cũng phải chú ý sức khỏe, phê duyệt tấu chương mệt rồi phải đi nghỉ ngơi, đừng quá gắng sức, nếu không thần thiếp sẽ rất lo."
"Yên tâm, trẫm biết rồi."
Thấy Triệu Thanh Uyển mang thai phải lo lắng an toàn cho bản thân và đứa bé còn nhớ tới hắn, Tiêu Sát vô cùng ấm lòng.
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, mới tha thiết buông ra: "Vậy trẫm đi đây, ngày mai lại về thăm nàng."
"Vâng, thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Từ khi biết Triệu Thanh Uyển có thai đến nay, ngày nào Tiêu Sát cũng về Phượng Nghi Điện thăm nàng.
Có điều sợ các phi tần khác bất mãn, Triệu Thanh Uyển nhất quyết không cho hắn ngủ lại hàng đêm.
Vậy nên Tiêu Sát chỉ đành tranh thủ ban ngày về thăm nàng, sau đó cứ cách mấy ngày buổi tối mới ngủ lại.
Nhờ vậy, Triệu Thanh Uyển mới có thể bình yên mang thai ba tháng.
Hai ngày sau là đầu tháng mười.
Giờ Mão, phi tần hậu cung lần lượt đến Phượng Nghi Điện thỉnh an.
Đợi mọi người đông đủ, Triệu Thanh Uyển đoan trang cười nói: "Các vị muội muội, hôm nay là tháng mười, Dĩnh phi thay phiên hỗ trợ quản lý hậu cung hết ba tháng. Ba tháng qua nhờ Dĩnh phi, còn cả Phương tần, Thẩm quý nhân cùng Tào thục phi đã qua đời tận tâm tận lực giúp đỡ bổn cung, bổn cung đã bớt lo nhiều. Tại đây, bổn cung cảm tạ các muội một tiếng, các muội vất vả rồi."
"Hoàng hậu nương nương khách sáo, trong ba tháng qua thần thiếp được học tập nương nương rất nhiều, nên là thần thiếp cảm tạ nương nương mới đúng."
"Hoàng hậu nương nương, tần thiếp cũng vậy. Tần thiếp vốn không hiểu gì cả, một tháng đi theo học tập nương nương và Dĩnh phi tỷ tỷ, bây giờ mới hiểu được vài việc trong hậu cung."
"Hoàng hậu nương nương, hổ thẹn nhất là tần thiếp. Tần thiếp không những không giúp được gì cho nương nương mà còn gây thêm rắc rối cho người..."
Triệu Thanh Uyển vừa dứt lời, Dĩnh phi, Thẩm quý nhân và Phương tần lần lượt đáp lại.
Sau thời gian làm việc cùng nhau, Triệu Thanh Uyển hiểu hơn về ba người này, cũng có ấn tượng khá tốt với họ, cảm thấy nếu họ biết nàng có thai, cho dù ghen ghét hay hâm mộ thì cũng sẽ không làm hại nàng và đứa bé.
"Ba vị muội muội khiêm tốn. Thẩm quý nhân, muội mới tham gia quản lý hậu cung một tháng, vẫn chưa đến kỳ hạn, hơn nữa một tháng qua muội cùng Dĩnh phi giúp bổn cung xử lý mọi việc trong hậu cung rất ổn thỏa, chưa xảy ra sơ sót nào, nếu thời gian tới muội cứ làm tiếp, mong muội đừng chối từ."
"Vâng. Nếu đã là sắp xếp của hoàng hậu nương nương, tần thiếp tuân lệnh."
"Được. Lương phi muội muội, vậy ba tháng tới sẽ do muội và Thẩm quý nhân giúp bổn cung quản lý hậu cung. Muội có nhiều kinh nghiệm, nhớ dẫn dắt Thẩm quý nhân. Thẩm quý nhân rất thông minh, cũng chịu thương chịu khó, có muội ấy, sau này công việc của muội cũng nhẹ nhàng hơn."
"Vâng. Hoàng hậu nương nương cứ yên tâm chỉ cần Thẩm quý nhân chịu đi theo thần thiếp học hỏi, thần thiếp đương nhiên sẽ chia sẻ hết với muội ấy, không giấu giếm gì cả." Lương phi đáp.
Nghe Lương phi trả lời dối trá, Lan phi trừng mắt.
Triệu Thanh Uyển khẽ cười nói tiếp: "Được, vậy bổn cung yên tâm. Hôm nay bổn cung còn một chuyện vui muốn chia sẻ với các vị muội muội."
"Hoàng hậu nương nương, là chuyện vui gì vậy?"
"Ha ha, là chuyện vui của bổn cung và hoàng thượng. Bổn cung mang thai rồi!"
"Cái gì?" Vừa nghe Triệu Thanh Uyển tuyên bố, Lan phi là người đầu tiên kêu lên.
Sắc mặt những phi tần khác cũng thay đổi.
Triệu Thanh Uyển đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết sẽ có cảnh tượng này nên cũng không quá bất ngờ hay không vui, hiền hòa cúi đầu xoa bụng, bình tĩnh nói: "Hơn nữa bổn cung đã mang thai ba tháng, Hoắc nữ y nói thai tượng ổn định. Vậy nên hai ngày trước sau khi nói chuyện với hoàng thượng, bổn cung quyết định không giấu mọi người nữa, cùng chia sẻ với mọi người tin vui này. Ý của hoàng thượng và bổn cung là các vị muội muội có thể hưởng bầu không khí vui mừng này, sớm ngày khai chi tán diệp cho hoàng thượng."
Chương 140: Kinh nghiệm
Nghe Triệu Thanh Uyển chia sẻ tin vui, Lương phi là người đầu tiên chúc mừng: "Chúc mừng hoàng hậu nương nương lại mang long thai. Thần thiếp tin lần này nương nương có thể sinh cho hoàng thượng một hoàng tử mập mạp trắng trẻo."
"Ha ha, đa tạ Lương phi muội muội, dù là hoàng tử hay công chúa bổn cung đều thích, tin rằng hoàng thượng cũng vậy."
"Chúng tần thiếp cũng chúc mừng hoàng hậu nương nương."
"Đa tạ các vị muội muội. Bây giờ bổn cung có thai, đương nhiên không tiện hầu hạ hoàng thượng. Vậy nên việc hầu hạ hoàng thượng sau này mong các vị muội muội chú ý nhiều hơn, đừng để hoàng thượng cảm thấy hậu cung nhiều phi tần như vậy lại không có ai vừa ý."
"Nghe hoàng hậu nương nương nói kìa, mọi người đều là nữ nhân của hoàng thượng, có ai mà không quan tâm việc hầu hạ hoàng thượng chứ?" Lan phi bất mãn trừng mắt, "Nhưng nếu hoàng thượng không tới chỗ thần thiếp và các tỷ muội khác, mọi người phải hầu hạ hoàng thượng thế nào đây? Mong hoàng hậu nương nương có thể chỉ điểm chúng tần thiếp nhiều hơn. Các vị muội muội, các muội nói xem có phải hay không?"
Mọi người cúi đầu không đáp.
Tuệ quý nhân tuy hâm mộ Triệu Thanh Uyển lại có thai, có điều Triệu Thanh Uyển có ân với nàng, nếu giờ nàng cũng giống các phi tần khác khiến hoàng hậu khó xử thì đúng là quá có lỗi.
Vì thế Tuệ quý nhân ngẩng đầu phản bác: "Tần thiếp không quá tán đồng lời Lan phi nương nương nói. Tần thiếp nhớ thời điểm còn là cung nữ ở chỗ nương nương, hoàng thượng rất hay đến Y Lan Điện, cũng rất sủng ái nương nương, nương nương cũng nhờ vậy mới mang long thai không phải sao?"
"Tuệ quý nhân có ý gì đấy? Có phải ngươi cố tình bóc vết sẹo của bổn cung, khiến bổn cung không vui không?"
"Lan phi nương nương hiểu lầm rồi, tần thiếp không có ý này. Tần thiếp chỉ muốn nói xét về việc hầu hạ hoàng thượng, có được trái tim của hoàng thượng, Lan phi nương nương người cũng từng là người có kinh nghiệm, chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì?"
"Chẳng qua bây giờ nương nương đã đánh mất kinh nghiệm đó thôi."
"Ngươi..."
Đánh mất kinh nghiệm gì chứ, rõ ràng là muốn nói đánh mất con người và trái tim của hoàng thượng!
Lan phi tức giận giơ tay chỉ thẳng vào mặt Tuệ quý nhân nhưng lại không tìm được lời phản bác lại.
Triệu Thanh Uyển để mặc họ tranh luận một lúc mới lên tiếng ngăn cản: "Được rồi Lan phi, Tuệ quý nhân cũng chỉ nói sự thật, muội cần gì phải tức giận chứ? Hoàng thượng đúng là đã từng rất sủng ái muội, muội cũng từng mang long thai, đây đều là sự thật. Mấy tháng qua hoàng thượng ít tới chỗ muội, bụng của muội cũng mãi không có động tĩnh. Muội nên ngẫm lại bản thân chứ không phải bảo bổn cung chia sẻ kinh nghiệm với muội. Nói về kinh nghiệm, các tỷ muội ở đây ai cũng có, chẳng qua mỗi người mỗi khác. Lan phi từng được sủng ái như muội chắc chắn cũng không thiếu! có điều nếu hôm nay mọi người nói đến việc này, muội và các tỷ muội khác đều muốn nghe bổn cung chỉ điểm, bổn cung cũng không ngại chia sẻ với các muội."
Thấy hoàng hậu chủ động chia sẻ kinh nghiệm hầu hạ hoàng thượng, tất cả phi tần ở đây đều ngẩng đầu nhìn nàng như học sinh nghe lão sư giảng bài.
Triệu Thanh Uyển khẽ cười: "Mọi người vào cung đã lâu, chắc cũng hiểu tính cách của hoàng thượng. Ngài ấy không thích những kẻ hay ghen ghét tạo thị phi trong hậu cung. Chuyện trên triều chính vốn bận rộn, ngày nào hoàng thượng cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, về đến hậu cung. đương nhiên chỉ muốn tìm một nơi thư giãn. Điện nào, phi tần nào khiến ngài ấy cảm thấy thư thái, ngài ấy sẽ muốn tới đó nhiều hơn. Các muội thấy có đúng không?"
"Hoàng hậu nương nương nói đúng, chúng tần thiếp sẽ ghi nhớ."
Trừ Lan phi bĩu môi không đáp, những phi tần còn lại nghiêm túc nghe xong đều cung kính trả lời.
Có điều, có người thật lòng nghe, có người chỉ cung kính ngoài mặt, trong lòng lại khinh thường.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi. Đúng rồi Thẩm quý nhân, hiện giờ bổn cung có thai, có một số việc vặt muội cứ tìm Lương phi thương lượng, hai muội thống nhất cùng xử lý là được, không cần chuyện gì cũng tới Phượng Nghi Điện hỏi ý kiến của bổn cung, có nhớ chưa?"
"Vâng, tần thiếp biết rồi."
Sau khi chúng phi tần rời khỏi Phượng Nghi Điện, Thẩm quý nhân vốn định cùng Lương phi về Thường Ninh Điện, trên đường cũng tiện thỉnh giáo vài chuyện, nhưng Lương phi lại bảo nàng về trước, nói mình muốn đi dạo Ngự Hoa Viên.
Thẩm quý nhân chỉ đành về trước.
Trên đường, nha hoàn Tử Quyên lo lắng nói: "Tiểu chủ, nô tỳ cảm thấy hình như Lương phi nương nương không thích người."
"Ta biết."
"Bây giờ tiểu chủ và nàng ta cùng quản lý hậu cung, hoàng hậu lại mang thai, có lẽ sẽ không can thiệp nhiều. Vậy ba tháng tiếp theo chẳng lẽ tiểu chủ cứ nhìn sắc mặt nàng ta mãi sao?"
"Hết cách rồi, ai bảo địa vị của nàng ta cao hơn ta? Bây giờ phải cùng quản lý hậu cung, nàng ta đương nhiên không thuận mắt ta rồi. Tóm lại sau này chúng ta phải hết sức cẩn thận, cố gắng đừng phạm sai lầm."
"Vâng, nô tỳ biết rồi."
Thẩm quý nhân chau mày.
Lúc này, Lương phi và Lan phi đang ở Ngự hoa Viên trò chuyện vui vẻ.
"Bây giờ Lương phi muội muội lại nắm quyền, khí sắc tốt hơn trước đây, xem ra giống như sự sủng ái của hoàng thượng, quyền lực cũng có thể nuôi con người ta đấy."
"Ha ha, Lan phi tỷ tỷ lại trêu ghẹo muội. Muội chỉ là đêm qua ngủ sớm, nên hôm nay sắc mặt có vẻ khá hơn thôi."
"Bổn cung đúng là chẳng thích cái cách nói chuyện của muội chút nào, chẳng lẽ nói thật một câu thì chết sao?" Thấy Lương phi nói năng cứ khéo léo đưa đẩy, Lan phi tức giận châm chọc.
"Ha ha, tỷ tỷ đừng giận, hoàng hậu nương nương cũng nói rồi, hoàng thượng thích đến chỗ những phi tần làm mình thoải mái, chẳng lẽ nhanh như vậy tỷ tỷ đã quên rồi sao?"
"Hừ, nhắc đến việc đó bổn cung càng giận! Trước khi vào lãnh cung hoàng hậu có làm hoàng thượng thoải mái không? Những gì nàng ta nói hôm nay chẳng qua chỉ qua loa có lệ với phi tần chúng ta mà thôi. Muội muội thông minh như vậy mà đi tin lời này hả?"
"Ha ha, tin hay không có gì khác biệt? Hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, hơn nữa nàng ấy còn đang mang thai, sang năm nếu thuận lợi sinh được hoàng tử thì vị trí trong lòng hoàng thượng chắc chắn sẽ càng vững chắc." Lương phi lặng lẽ quan sát Lan phi.
Nghe Lương phi nói, ánh mắt Lan phi lập tức trở nên sắc bén: "Hừ, nàng ta mới mang thai ba tháng, còn cách ngày sinh lâu lắm! Sang năm ra sao ai mà biết!"
"Tỷ tỷ có ý gì?"
"Bổn cung cũng không biết mình có ý gì, có điều bổn cung lại muốn biết câu hỏi của muội muội có ý gì đây?"
"Ha ha, muội muội nào có ý gì chứ? Hiện giờ muội phải cùng Thẩm quý nhân quản lý lục cung, hoàng hậu lại đang mang thai, không hỏi nhiều đến việc hậu cung. Ba tháng tới muội muội đương nhiên sẽ rất bận rộn rồi. À phải, muội muội có một chuyện khá bất ngờ. Hình như tỷ tỷ rộng lượng với Thẩm quý nhân hơn các tỷ muội khác đúng không?" Lương phi dò hỏi.
Lan phi không ngốc, biết Lương phi muốn hỏi nàng sao còn chưa ra tay với Thẩm quý nhân.
Nữ nhân này đúng là giảo hoạt, luôn muốn mượn dao giết người, ngư ông đắc lợi.
Nàng sẽ không ngốc đến mức tự làm bẩn tay nhiều lần, vì thế cười nói: "Thẩm quý nhân ở cùng muội muội, là người của muội muội. Người của muội muội tỷ tỷ sao dám đắc tội chứ? Muốn đắc tội thì cũng nên là tự muội muội đắc tội, muội muội nói xem có phải không?"
Dứt lời, không chờ Lương phi đáp, Lan phi đã nhếch môi xoay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.