Cung Tường Vãn Tâm

Chương 147.15: Quỷ dị




"Đồ ăn có độc? Nếu độc đến người thì chẳng phải sẽ trở thành khuyết điểm của ta sao?"
"Nhưng không dùng cách đó chúng ta còn cách nào đây? Nô tỳ thật sự không biết."
Mèo vô cùng linh hoạt, hơn nữa không phải muốn bắt là có thể bắt, huống hồ trong cung lại rất nhiều mèo hoang, sao có thể bắt hết cho được?
"Cách hạ độc quá nguy hiểm, nếu không đến bước cuối cùng thì tạm thời đừng dùng đến, ta không yên tâm. Có điều nghe ý kiến của ngươi, ta đột nhiên nghĩ đến một cách."
"Tiểu chủ nghĩ được cách gì?"
"Cách của ta khá nhẹ nhàng, không hại đến người, cũng không hại lũ mèo kia. Đó là hàng ngày chúng ta sẽ đi cho mèo ăn, để chúng thân với chúng ta, sau đó chúng ta bắt hết chúng rồi bảo người của Nội Vụ Phủ mang chúng ta ngoài phóng sinh."
hoàng hậu đang có thai, đương nhiên không thể gặp hoàng nghe chuyện sát sinh. Nếu nàng chỉ vì nhiệm vụ Lương phi giao mà bỏ độc giết đám mèo hoang, e là sẽ phạm vào kiêng kị của hoàng hậu, nói không chừng hoàng thượng và hoàng hậu đều sẽ cảm thấy nàng là người tàn nhẫn.
Đến cuối cùng mất nhiều hơn được.
"Nhưng nếu đám mèo lại chạy về hoàng cung thì sao?"
"Nếu chúng chạy về thì chúng ta bắt tiếp rồi phóng sinh, nói chung không hại đến tính mạng của chúng là được. Hơn nữa ta đã quản lý hậu cung hơn hai tháng, hết kỳ hạn việc này sẽ không do ta phụ trách nữa, việc này có lẽ sẽ qua nhanh thôi."
"Vâng, tiểu chủ nói đúng. Vậy lát nữa chúng ta đi cho mèo ăn sao tiểu chủ?"
"Ừ, lát nữa cũng rảnh rỗi, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn đi, chúng ta đến Ngự Hoa Viên xem tình hình trước."
"Vâng."
Tử Quyên chuẩn bị cá kho đặt trong hộp đồ ăn, sau đó xách theo cùng Thẩm quý nhân đến Ngự Hoa Viên.
Hai người đến một góc hẻo lánh, không lâu sau quả nhiên bắt gặp một con mèo hoang màu đen.
Thấy các nàng, mèo hoang lập tức trở nên cảnh giác.
Đang là ban ngày, Thẩm quý nhân không sợ, lập tức nói với Tử Quyên: "Lấy hai đĩa cá ra đi."
"Vâng."
Sau khi lấy hai đĩa cá ra, Tử Quyên cùng Thẩm quý nhân tránh mặt.
Mèo hoang thấy họ không giống như muốn hại nó, liếc các nàng một cái rồi nhanh nhẹn nhảy đến trước đĩa các.
Rất nhanh lại có một con mèo hoang màu đen khác ngửi thấy mùi ngon chạy tới.
Hai người nhìn một lúc, mãi đến khi hai con mèo đen kia đã gặm hết cá.
Thẩm quý nhân tươi cười đi qua, nói với chúng: "Hôm nay chỉ có từng này thôi, ngày mai ta sẽ mang thêm cá cho các ngươi ăn."
"Tiểu chủ, hai con mèo này có thể nghe hiểu lời người nói sao?"
"Không biết, mong là chúng có thể hiểu. Được rồi, cất hai cái đĩa đi, nhớ vị trí này, sau này mỗi ngày chúng ta đều tới đây cho chúng ăn. Chờ đến khi chúng thân với chúng ta, chúng ta sẽ bắt chúng."
"Vâng, tiểu chủ, nô tỳ thấy cách của người thú vị thật đấy."
"Ha ha, ta cũng thấy thú vị. Có lẽ do vào cung lâu rồi, cuộc sống luôn nhạt nhẽo, hôm nay nói chuyện với hai con mèo hoang không ngờ tâm trạng lại tốt như vậy. Xem ra sống trong cung nói chuyện với người còn không vui bằng với mèo." Thẩm quý nhân cảm thán.
"Tiểu chủ đừng quá thương cảm. Tiểu chủ lương thiện tốt bụng, hơn nữa cũng giống hoàng hậu nương nương đều là tài nữ giỏi vẽ tranh. Nô tỳ tin sớm muộn gì hoàng thượng cũng nhận ra điểm tốt của người."
"Ha ha, sớm muộn gì cũng nhận ra? Hoàng thượng đã có Tây Thi rồi, đâu cần Đông Thi nữa."
"Tiểu chủ..."
"Được rồi, không nói việc này nữa, hay là chúng ta lên trước xem thêm đi, nếu còn mèo hoang khác, ngày mai chúng ta mang thêm nhiều đồ ăn tới cho chúng."
"Vâng."
Những ngày sau đó, sáng nào Thẩm quý nhân cũng cùng Tử Quyên xách một hộp đồ ăn đến Ngự Hoa Viên cho mèo hoang ăn.
Ban đầu nàng chỉ định dùng cách này để đám mèo hoang buông bỏ phòng bị, thân với nàng hơn, sau đó bắt chúng.
Nhưng sau vài lần cho chúng ăn, nàng phát hiện bản thân đã có tình cảm với lũ mèo này, không nỡ bắt chúng nhanh như thế, hơn nữa sáng sớm vừa tỉnh dậy, nàng đã nghĩ đến việc cho chúng ăn, sợ chúng không có đồ ăn của mình sẽ bị đói.
Vậy nên nàng và Tử Quyên đổi lại từ mỗi cho ăn một lần thành cho ăn hai lần.
Tố Yên theo dõi hành tung của họ, bẩm báo với Lương phi.
Lương phi biết Thẩm quý nhân vẫn còn tâm trạng đi hầu hạ đám mèo hoang, cố tình không thúc giục, không ngăn cản, đồng thời bảo Tố Yên đem chuyện bọn họ ngày nào cũng lén cho mèo hoang ăn nói với cả hậu cung.
Tháng mười là mùa cúc nở.
Hàng năm triều đình đều nhận được rất nhiều cúc quý quan địa phương tiến công.
Tiêu Sát muốn Nội Vụ Phủ đưa tất cả cúc đến sân Phượng Nghi Điện, cùng Triệu Thanh Uyển thưởng thức.
Nhưng Triệu Thanh Uyển lại không muốn thưởng thức một mình mà lệnh Nội Vụ Phủ đưa cúc tới Vân Hề Các của Ngự Hoa Viên, để các phi tần khi đi dạo cũng có thể ngắm.
Sau giờ Ngọ hôm nay, ngủ trưa dậy, nàng muốn đi dạo Ngự Hoa Viên nên cùng Vân Tụ và Hoắc Liên Liên đến Vân Hề Các ngắm cúc.
Đội thị vệ Tiêu Sát khâm điểm đương nhiên theo sau bảo vệ nàng.
Vừa đến Vân Hề Các, Hoắc Liên Liên reo lên: "Nương nương, hoa cúc đẹp quá! Nhiều chủng loại như vậy, trước giờ Liên Liên chưa từng thấy, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt."
"Ha ha, ta cũng vậy."
"Nương nương, thật ra ngày xưa Phượng Nghi Điện của chúng ta cũng từng có, chẳng qua người không chú ý thôi."
"Thế sao?"
Nghe Vân Tụ nói, Triệu Thanh Uyển khẽ cười.
Đúng vậy, mùa thu năm nàng vừa gả vào hoàng cung, có hai ngày quả thật có rất nhiều thái giám ra ra vào vào chuyển cúc đến Phượng Nghi Điện.
Có điều ai nàng cũng không chú ý, đương nhiên cũng không có tâm trạng ngắm cúc.
Bây giờ nhớ lại, Tiêu Sát thật sự đã làm quá nhiều việc cho nàng.
Khi ấy nàng làm như không thấy cả vườn cúc hắn tặng, trong lòng hắn chắc chắn thấy rất mất mát.
Hiện tại tuy vật đổi sao dời, nhưng nàng vẫn quyết định ngày mai sẽ tâm sự với hắn hôm nay nàng ngắm hoa đã cảm nhận được tấm lòng của hắn.
Để hắn biết hắn là người có lòng, nàng cũng vậy.
Chương 148: Quỷ dị
Triệu Thanh Uyển cùng Hoắc Liên Liên và Vân Tụ ở Vân Hề Các ngắm cúc nửa canh giờ mới đi.
Nhưng vừa đi vài bước, hai bên đường đột nhiên có mấy con mèo đen và mèo vàng tới gần các nàng như hổ rình mồi.
Hoắc Liên Liên là người đầu tiên chú ý đến sự khác thường, lập tức hạ giọng nhắc nhở Triệu Thanh Uyển: "Nương nương cẩn thận, hai bên nhiều mèo quá."
Vân Tụ cũng căng thẳng: "Nương nương, ánh mắt của lũ mèo này thật đáng sợ."
"Chúng ta đừng hoang mang, cứ đi đường của mình là được." Triệu Thanh Uyển đưa tay che bụng, mặc dù rất thấp thỏm nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói với hai người.
Nàng liếc nhìn đám mèo từ trong bụi cây đi ra, cũng cảm thấy ánh mắt của chúng hơi đáng sợ.
Quan trọng là quá nhiều mèo, nhìn sơ qua đã tới hai mươi con.
Đang ban ngày ban mặt sao lại xuất hiện nhiều mèo như thế?
Triệu Thanh Uyển không khỏi nghi ngờ.
Có điều đây không phải lúc để nghĩ nhiều, nàng phải nhanh chóng rời khỏi con đường quỷ dị này trở về Phượng Nghi Điện.
Bọn thị vệ cũng phát hiện đám mèo này bất thường, nhưng không dám tùy tiện đuổi chúng, sợ chúng nổi điên quấy nhiễu chủ tử thì càng xảy ra việc lớn, vậy nên chỉ có thể đề cao cảnh giác, cẩn thận theo sau Triệu Thanh Uyển.
"Meo!"
Đột nhiên có con mèo đen lớn kêu lên.
Tiếng kêu này như tín hiệu.
Lập tức tất cả mèo hai bên đường đều hung mãnh xông về phía Triệu Thanh Uyển.
"Nương nương cẩn thận!"
Hoắc Liên Liên và Vân Tụ sợ hãi kêu lên.
Hoắc Liên Liên lập tức xông lên trước che chở cho Triệu Thanh Uyển.
Có hai con mèo xông lên giơ móng vuốt cào rách áo sau lưng Hoắc Liên Liên.
Da thịt sau lưng nàng lập tức lộ ra mấy vết xước màu đỏ.
"Liên Liên, ngươi sao rồi?"
"Nương nương đừng lo, Liên Liên không sao." Hoắc Liên Liên bình tĩnh trấn an Triệu Thanh Uyển, cố gắng bảo vệ nàng, không cho nàng bị mèo công kích.
Thị vệ sớm đã rút đao ra chém đám mèo hoang nổi điên, chớp mắt dưới đất toàn là máu.
Những con không bị chém vội vàng bỏ chạy, biến mất không còn tăm hơi.
"Nương nương, mèo chạy hết rồi, nương nương không sao chứ?"
"Bổn cung không sao, các ngươi thì sao, có ai bị thương không?"
"Hồi nương nương, bọn ti chức không sao. Đám mèo này hôm nay quá khác thường, theo ty chức thấy e là có kẻ bày ra trò này, ti chức phải đến Tuyên Thất Điện bẩm báo hoàng thượng ngay."
"Được, vậy ngươi đi đi. Vân Tụ, ngươi mau đi đến Thái Y Viện mời thái y, lưng của Liên Liên chảy nhiều máu quá."
"Nương nương, Liên Liên không sao. Liên Liên có thuốc, về phòng bảo Vân Tụ bôi thuốc cho Liên Liên là được, không cần mời thái y đâu."
"Vậy sao được, bắt buộc phải để thái y kiểm tra! Vân Tụ, còn không mau đi!"
"Vâng."
Triệu Thanh Uyển nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lệnh Vân Tụ đi mời thái y, còn mình và Hoắc Liên Liên dìu dắt nhau về Phượng Nghi Điện.
Bọn họ vừa về tới Phượng Nghi Điện, Tiêu Sát liền từ Tuyên Thất Điện chạy tới.
Vừa vào sân hắn liền hỏi hạ nhân: "Hoàng hậu đâu?"
"Hồi hoàng thượng, hoàng hậu đang ở trong phòng Hoắc nữ y."
"Hoàng hậu!"
Tiêu Sát không tiện vào phòng Hoắc Liên Liên, hắn chỉ có thể đứng ngoài cửa kêu gào.
Triệu Thanh Uyển lập tức đi ra: "Sao hoàng thượng về nhanh thế?"
"Nghe nói nàng gặp chuyện, trẫm sao có thể không về ngay được? Sao rồi, hoàng hậu có sao không?"
"Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp chỉ giật mình một chút, không sao cả. Nhưng Liên Liên vì che chở cho thần thiếp mà bị mèo làm bị thương, lưng còn đang chảy máu." Triệu Thanh Uyển nghẹn ngào.
Khi nãy Hoắc Liên Liên theo bản năng liều mạng bảo vệ nàng, nàng thật sự rất cảm động.
Đến lúc thấy sau lưng nàng ấy toàn là vết cào cấu, nàng càng không kiềm được nước mắt.
Nàng vào cung gần ba năm, tuy những kẻ hại nàng chưa từng dừng tay, nhưng người bảo vệ nàng thì lại không có.
"Hoàng hậu không sao thì tốt, hôm nay Hoắc Liên Liên bảo vệ nàng có công, trẫm nhất định sẽ luận công ban thưởng."
"Vâng, tạ hoàng thượng."
"Vi thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu."
Lúc này Vân Tụ dẫn Hạ thái y tới.
"Hạ thái y miễn lễ, mau vào trong kiểm tra cho Hoắc nữ y đi, phải trị khỏi cho nàng ấy."
"Vâng, vi thần lập tức vào trong chữa trị cho Hoắc nữ y."
"Hoàng thượng, thần thiếp vào với Liên Liên."
Thấy Vân Tụ và Hạ thái y vào trong, Triệu Thanh Uyển cũng muốn đi cùng.
Tiêu Sát rất muốn trò chuyện với nàng thêm một lát, nhưng biết nàng lúc này một lòng lo cho Hoắc Liên Liên, hắn không giữ nàng lại mà dịu dàng an ủi: "Được rồi, nàng đừng quá lo lắng cho Hoắc Liên Liên, nàng ấy là đại phu, tin rằng sẽ không sao. Việc hôm nay trẫm sẽ sai người điều tra rõ ràng."
"Vâng, vậy làm phiền hoàng thượng."
"Đồ ngốc, đây là việc trẫm nên làm mà. May mà hôm nay nàng không sao, nếu không trẫm chắc chắn sẽ phạt đám thị vệ kia thật nặng."
"Tạ hoàng thượng quan tâm thần thiếp, những thị vệ đó đã làm hết chức trách rồi, ngài đừng trách phạt bọn họ."
"Trẫm biết hoàng hậu tốt bụng, yên tâm đi, nàng không cho trẫm trách họ, vậy trẫm không trách họ là được."
"Ha ha, tạ hoàng thượng, vậy thần thiếp vào trong trước."
"Ừ, nàng vào đi, buổi tối trẫm sẽ về với nàng."
Tiêu Sát nhẹ nhàng hôn lên trán Triệu Thanh Uyển một cái, nhìn nàng vào trong rồi mới sau người rời đi.
Hắn giận dữ ra lệnh cho Tiểu Mục Tử: "Tiểu Mục Tử, lập tức gọi Lương phi và Thẩm quý nhân đến cho trẫm. Hôm nay Ngự Hoa Viên xảy ra lớn như vậy, trẫm phải hỏi họ xem rốt cuộc họ quản lý lục cung thế nào?"
"Vâng, nô tài đi ngay."
Tiểu Mục Tử đến Thường Ninh Điện.
Nghe nói hoàng hậu ở gần Vân Hề Các bị mèo hoang tấn công, Lương phi và Thẩm quý nhân đều khiếp sợ.
Thẩm quý nhân vội hỏi: "Mục công công, vậy hoàng hậu nương nương có sao không?"
"Hồi Lương phi nương nương và Thẩm tiểu chủ, hôm nay may là hoàng hậu nương nương không bị thương, nếu không hai vị sợ là càng khó ăn nói với hoàng thượng."
"Hoàng hậu không sao thì tốt." Thẩm quý nhân thở phào.
"Được rồi, Lương phi nương nương, Thẩm tiểu chủ, hai vị mau theo nô tài đến Tuyên Thất Điện đi. Hoàng thượng đang nổi cơn thịnh nộ, chờ hỏi chuyện hai vị đấy."
"Được, chúng ta đi cùng công công."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.