Cung Tường Vãn Tâm

Chương 16: Lời đồn




Khi Tần ma ma đến đưa bữa tối, Thuần ma ma đưa vòng ngọc Triệu Thanh Uyển đưa bà lúc trước và mấy món đồ thêu cho bà ta.
Một là nhờ bà ta mang một con mèo đến lãnh cung.
Hai là nhờ bà ta tìm cách để hoàng thượng biết tình cảnh hiện giờ của hoàng hậu.
Tần ma ma nhận đồ có giá trị, đương nhiên làm việc hết sức lực.
Ngay hôm sau bà ta đã mang một con mèo đen tới, thả nó nhảy vào lãnh cung.
Có điều chuyện thứ hai thì không dễ làm lắm.
Bà ta không thân với những thị vệ thái giám ngoài điện của hoàng thượng, cũng không biết họ có thể là tai mắt của ai nên không dám tùy ý lôi kéo.
Chỉ có Tiểu Mục Tử là bà ta biết.
Bà ta nghĩ, là thái giám thân cận của hoàng thượng, chắc Tiểu Mục Tử không bị hậu phi nào mua chuộc được đúng không?
Xem ra chỉ có tìm đến gã là phù hợp nhất.
Hôm nay, nhân lúc Tiểu Mục Tử tới Ngự Thiện Phòng, khi gã rời đi, Tần ma ma làm bộ đi ngang, hạ giọng: "Mục công công, có thể dừng bước nói chuyện một chút được không?"
Làm việc cho hoàng thượng, Tiểu Mục Tử đương nhiên có mắt nhìn người. Gã lặng lẽ gần đầu, cùng Tần ma ma kẻ trước người sau đến một góc hẻo lánh ở Ngự Hoa Viên nói chuyện.
Cẩn thận quan sát bốn phía xong, Tiểu Mục Tử hỏi: "Ma ma có chuyện gì tìm ta vậy?"
"Mục công công, nô tỳ nhận gửi gắm của Thuần thái phi ở lãnh cung muốn nhờ công công giúp một việc."
"Thuần thái phi ở lãnh cung? Ta và bà ấy không quen biết, không biết bà ấy muốn nhờ ta hỗ trợ cái gì?"
"Mục công công, Thuần thái phi muốn nhờ công công nghĩ cách cho hoàng thượng biết đồ ăn mỗi ngày của hoàng hậu đều là đồ hư thối, hoàn toàn không ăn được."
"Còn có việc này?" Tiểu Mục Tử giật mình.
Đa số phi tần hậu cung đều ghen ghét hoàng hậu, Tiểu Mục Tử đi theo hoàng thượng cả ngày đương nhiên rõ hơn ai hết.
Nhưng bây giờ hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung, địa vị xưa đâu bằng nay.
Không ngờ có kẻ to gan muốn đục nước béo cò tra tấn nàng ấy.
Nếu để hoàng thượng biết, không biết ngài ấy sẽ tức giận rồi xử phạt kẻ đó thế nào!
"Là thật. Đồ ăn đưa đến lãnh cung mỗi ngày đều do nô tỳ và Hồng ma ma ở Ngự Thiện Phòng thay phiên nhau đưa, nếu công công không tin cũng có thể kiểm chứng Hồng ma ma.
"Ta biết rồi, trước mắt ma ma đừng để lộ việc này ra ngoài, đợi ta điều tra rõ rồi tính."
"Công công yên tâm, nô tỳ cũng chỉ là nhờ sự ủy thác của Thuần thái phi mới đi truyền lời với công công thôi, chắc chắn sẽ không nói bậy với ai khác, cũng mong công công có thể giữ bí mật thay nô tỳ, đừng để ai biết nô tỳ đi nói cho công công biết việc này."
"Ma ma yên tâm, việc này chỉ có bà biết ta biết."
"Thế thì tốt, đa tạ công công, vậy nô tỳ yên tâm rồi."
Tần ma ma và Tiểu Mục Tử nói thêm vài câu rồi kẻ trước người sau cẩn thận rời đi.
Hôm sau, Tiểu Mục Tử cố tình cản đường Hồng ma ma đi đưa đồ ăn đến lãnh cung ở Ngự Hoa Viên.
Vừa mở nắp hộp đồ ăn ra, gã đã chứng thực được lời Tần ma ma nói.
Hồng ma ma biết Tiểu Mục Tử là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, chưa bị gã chất vấn đã thành thật đẩy toàn bộ việc này cho Giả phó tổng quản của Ngự Thiện Phòng, nói chính gã ta đã bắt mình đưa đồ ăn như vậy đến lãnh cung.
Tiểu Mục Tử không làm khó bà ta, chỉ dặn dò bà ta coi như hôm nay chưa gặp gã.
Hồng ma ma gật đầu liên tục, sau đó xách hộp đồ ăn bỏ trốn.
Trên đường Tiểu Mục Tử về Tuyên Thất Điện, thấy Lâm chiêu nghi đi về hướng này, gã vội chủ động hành lễ: "Thỉnh an Lâm chiêu nghi."
"Mục công công miễn lễ. Công công định về Tuyên Thất Điện hả?"
"Vâng, không biết Lâm chiêu nghi có gì phân phó?"
"Mấy ngày nay bổn cung gặp một việc khó giải quyết, muốn thỉnh giáo công công."
"Lâm chiêu nghi khách khí quá rồi, nô tài nào nhận nổi hai chữ thỉnh giáo của chiêu nghi chứ? Chiêu nghi có việc gì cứ nói thẳng, ta biết gì nhất định sẽ nói đó."
"Ha ha, nếu vậy bổn cung nói thẳng."
"Chiêu nghi mời nói."
Thấy Lâm chiêu nghi khách sáo khiêm tốn với mình như vậy, Tiểu Mục Tử hơi bồn chồn, trực giác mách bảo rằng việc nàng ta muốn thỉnh giáo không phải chuyện gì tốt.
Trước khi nói, Lâm chiêu nghi cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó hạ giọng: "Công công, mấy ngày nay bổn cung học cách quản lý hậu cung, đi lại trong cung khá nhiều, mấy lần nghe được lời đồn của đám cung nhân."
"Lời đồn gì?"
"Về hoàng hậu."
"Hoàng hậu? Hoàng hậu hiện đang ở lãnh cung thì có thể có lời đồn gì?"
Lâm chiêu nghi quay đầu ra hiệu cho Tố Yên.
Tố Yên trả lời thay chủ tử: "Mục công công, mấy hôm nay nô tỳ và Lâm chiêu nghi thường xuyên đi lại trong cung, nghe các cung nhân đều đang lén thảo luận, nói hoàng hậu nương nương... Có gian tình ở lãnh cung."
"Cái gì? Cung nhân nào to gan dám vu oan hoàng hậu như thế?"
"Công công, không có lửa làm sao có khói, có vu oan hay không không thể lập tức kết luận, dù gì mấy ngày trước quả thật có xảy ra chuyện hắc y nhân ở lãnh cung. Hơn nữa hoàng hậu lại vì uống thuốc tránh thai mà bị hoàng thượng biếm vào lãnh cung. Quá nhiều việc cộng lại khiến các cung nhân phỏng đoán cũng trong tình lý. Vậy nên bổn cung thấy rất khó xử, đành phải tới thỉnh giáo công công. Không biết theo ý công công có nên bẩm báo việc của hoàng hậu với hoàng thượng không? Nếu không bẩm báo, chỉ sợ lời đồn sẽ ngày càng lan rộng, không tốt cho thanh danh của hoàng gia. Nhưng nếu bẩm báo với hoàng thượng... Công công cũng biết, hoàng thượng ngày đêm nhọc lòng chính sự, còn phải phiền lòng vì mấy việc dơ bẩn ở hậu cung, bổn cung thật sự không đành lòng, cũng cảm thấy khó mở lời."
Sự việc liên quan đến hoàng hậu, Tiểu Mục Tử cũng do dự.
Vốn dĩ gã định bẩm báo việc đồ ăn đưa đến lãnh cung cho hoàng hậu có vấn đề với hoàng thượng, nhưng bây giờ, việc đó chỉ có thể tạm gác sang một bên.
Nếu hoàng hậu thực sự có gian tình, hoàng thượng chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Nếu không có, các cung nhân lại lén đồn thổi như vậy cũng sẽ chọc giận long nhan.
Dù sao hoàng thượng cũng tức giận, thôi thì cứ bẩm báo.
Lừa gạt không báo, đến lúc đó nếu bị hoàng thượng trị tội khi quân, gã cũng không gánh nổi tội.
Xem ra củ khoai lang nóng phỏng tay này của Lâm chiêu nghi này gã không thể không nhận.
Sau một hồi cân nhắc, Tiểu Mục Tử nói: "Lâm chiêu nghi, việc này nô tài thấy nên bẩm báo hoàng thượng. Nếu ngày nào đó chính hoàng thượng vô tình nghe thấy lời đồn như vậy, trị tội xuống, chúng ta đều sẽ phạm tội khi quân."
"Công công nói có lý. Vậy làm phiền công công bẩm báo việc này."
"Chiêu nghi yên tâm, nô tài sẽ tìm thời cơ thích hợp bẩm báo hoàng thượng."
"Vậy đa tạ công công, công công đã giúp bổn cung giải quyết một vấn đề khó rồi. Chút thành ý này, mong công công nhận cho." Lâm chiêu nghi tháo một cây trâm vàng trên búi tóc xuống đưa cho gã.
+
Tiểu Mục Tử từ chối một chút, cuối cùng vẫn nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.