Cung Tường Vãn Tâm

Chương 193.19: Đưa tiễn




Hôm sau đến giờ ăn tối, Tiêu Sát về Phượng Nghi Điện đúng hẹn.
Triệu lão gia và Triệu phu nhân vừa thấy hắn liền hoảng sợ muốn hành lễ, Tiêu Sát vội bước tới ngăn cản: "Nhạc phụ nhạc mẫu không cần như thế. Đây là chỗ ở của hoàng... Đây là chỗ ở của hoàng hậu và ta, hai người cứ coi đây là nhà của mình đi."
Nghe Tiêu Sát sửa cách xưng hô trước mặt phụ mẫu mình, Triệu Thanh Uyển mỉm cười đi tới nắm tay hắn, sau đó nói với phụ mẫu: "Phụ thân với mẫu thân cứ tự nhiên đi, phu quân của nữ nhi không để bụng đâu. Có phải không phu quân?"
"Ừ, nương tử." Tiêu Sát lặng lẽ nắm chặt tay Triệu Thanh Uyển, phối hợp trả lời.
Thấy phu thê nữ nhi ở bên nhau hòa hợp như vậy, Triệu lão gia và Triệu phu nhân rất mừng, có điều cả hai vẫn hơi căng thẳng.
Sau khi ngồi vào bàn, Triệu Thanh Uyển bảo Vân Tụ dọn đồ ăn lên.
Tất cả đồ ăn được mang lên bàn, rượu cũng được chuẩn bị sẵn.
Ăn một lúc, Triệu lão gia băn khoăn một hồi, quyết định kéo Triệu phu nhân ngồi cạnh mình đứng dậy, cùng kính rượu Tiêu Sát: "Hoàng thượng, ta... Ta và mẫu thân của Uyển Nhi kính ngài một ly, cảm tạ ngài đã quan tâm Uyển Nhi nhà chúng ta."
"Ha ha, đúng vậy, bọn ta kính ngài một ly."
"Nhạc phụ và nhạc mẫu mau ngồi xuống đi. Con và Thanh Uyển thành thân đã lâu nhưng nay mới là lần đầu ăn cơm với hai người, nên là con tự phạt một ly, kính rượu nhạc phụ và nhạc mẫu mới đúng."
Tiêu Sát lập tức bưng ly rượu lên uống cạn một hơi.
Triệu Thanh Uyển thấy hắn chưa ăn gì đã uống rượu, vội nghiêng người nhắc nhở: "Hoàng thượng, ngài uống từ từ thôi."
Sau đó nàng lấy khăn tay ra giúp Tiêu Sát lau khóe môi.
"Yên tâm, không sao."
"Mẫu thân của Uyển Nhi, chúng ta cũng uống đi."
"Phụ thân, mẫu thân, hai người cũng uống chậm thôi."
Có Tiêu Sát uống trước, Triệu lão gia và Triệu phu nhân cũng uống theo.
Mọi người cùng uống ly rượu, bầu không khí không còn gượng ép như trước.
Sau một lúc vừa ăn vừa trò chuyện, Tiêu Sát lại bưng ly rượu lên kính Triệu lão gia và Triệu phu nhân: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, hai người đường xa đến đây, con kính hai người một ly, đón gió tẩy trần cho hai người."
"À, cảm ơn hoàng thượng, ngài đừng uống nhiều quá."
Sau khi uống ly thứ hai, Tiêu Sát tiếp tục kính rượu Triệu lão gia và Triệu phu nhân: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, con kính hai người thêm một ly. Cảm ơn hai người đã sinh Thanh Uyển nên kiếp này con mới may mắn cưới được nàng ấy làm thê tử, con thật sự rất biết ơn hai người. Ly này con uống."
"Hoàng thượng, ngài uống ít thôi."
"Đồ ngốc, không sao, ly này đêm nay trẫm bắt buộc phải uống." Tiêu Sát dịu dàng nói với Tiêu Sát, sau đó lại uống cạn một ly rượu.
Nghe những lời Tiêu Sát nói, khóe mắt Triệu lão gia và Triệu phu nhân đều ướt đẫm.
Triệu lão gia nghẹn ngào: "Hoàng thượng, hôm nay nghe được câu này của ngài, ta và phu nhân đều yên tâm rồi. Bọn ta cũng chân thành cảm ơn hoàng thượng, cảm kích hoàng thượng đã coi trọng Uyển Nhi nhà bọn ta như thế. Đây là may mắn của Uyển Nhi, cũng là may mắn của bọn ta."
"Phụ thân, mẫu thân, hai người nhìn mình đi, đã nói hôm nay gia đình chúng ta ăn cơm vui vẻ mới nhau, sao đều không rồi? Không được khóc, chúng ta ăn cơm đi."
"À được, Uyển Nhi nói đúng, chúng ta ăn cơm đi."
Thật ra khóe mắt Triệu Thanh Uyển cũng đã ướt.
Nàng không ngờ hôm nay Tiêu Sát chẳng những buông xuống thân phận hoàng đế, như một con rể bình thường ăn cơm với phụ mẫu của nàng, mà còn nói những lời cảm động thế nữa.
Nếu không phải đang ăn cơm với gia đình, nàng thật sự rất muốn ôm lấy hắn, sau đó chủ động hôn hắn, cảm ơn lời thổ lộ lần này.
Qua ba vòng rượu, mọi người đều đã nói những lời từ tận đáy lòng, nửa bữa cơm sau mọi người ăn vô cùng thoải mái.
Ăn xong lại trò chuyện một lúc, cũng đã muộn, Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển cùng đưa Triệu lão gia và Triệu phu nhân về Vĩnh Phúc Đường ở hậu viện nghỉ ngơi.
Sắp xếp cho phụ mẫu xong, Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát nắm tay nhau về tẩm điện.
Triệu Thanh Uyển lập tức ôm chặt lấy hắn: "Cảm ơn hoàng thượng, đêm nay thần thiếp thật sự rất hạnh phúc."
"Đồ ngốc, nàng hạnh phúc là được, trẫm chỉ mong nàng hạnh phúc."
Nghe Tiêu Sát nói, Triệu Thanh Uyển buông hắn ra, ngẩng đầu chủ động hôn lên môi hắn.
Nụ hôn lâu dài này khiến Triệu Thanh Uyển thật sự muốn cùng hắn hon đến thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn.
Đến cuối cùng khi bắt đầu khó thở, hai người ăn ý lưu luyến tách nhau ra.
Tiêu Sát ôm eo Triệu Thanh Uyển, chóp mũi nhẹ nhàng chạm chóp mũi nàng, hỏi: "Đồ ngốc, đêm nay có phải nàng muốn đúng không?"
"Nào có! Người ta còn đang ở cữ..."
"Ha ha, đồ ngốc, trẫm biết nàng muốn, mỗi lần nàng có khát vọng với trẫm trẫm đều cảm nhận được. Có điều nàng vẫn đang ở cữ, đêm nay trẫm quả thật không thể thỏa mãn nàng được."
"Đáng ghét, người ta vốn không có muốn ngài đêm nay làm gì cả..."
"Thế sao? Trẫm không tin."
Tiêu Sát híp mắt nhìn nữ nhân ở trong lòng mình, hai má và hai tai nàng đều ửng hồng, đẹp động lòng người.
Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Nhìn Triệu Thanh Uyển đỏ mặt, Tiêu Sát trêu ghẹo: "Đồ ngốc, bây giờ nên thừa nhận đêm nay nàng muốn trẫm đúng không?"
"Đáng ghét, người ta không thừa nhận!"
"Đồ ngốc, ở trước mặt phu quân của mình nàng giữ sĩ diện thế làm gì? Có điều đồ ngốc à, chúng ta phải nhẫn nại, nửa tháng nữa trẫm nhất định sẽ thỏa mãn nàng, được không?
"Vâng."
Triệu Thanh Uyển xấu hổ tựa đầu vào lòng hắn.
Tiêu Sát nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Chương 194: Đưa tiễn
Có thể đoàn tụ với nữ nhi và hai đứa cháu ngoại, tuy Triệu lão gia và Triệu phu nhân đều rất vui nhưng dù sao hoàng cung không phải nhà mình, hơn nữa Triệu Thanh Uyển lại đang ở cữ, không thể theo họ ra ngoài, bọn họ cũng sợ mình không hiểu quy tắc, gây ra trò cười trong cung, liên lụy nữ nhi nên cũng chẳng đi dạo Ngự Hoa Viên hay nơi khác, cả ngày ở Phượng Nghi Điện.
Ở đây lâu rồi, họ đương nhiên nhớ cuộc sống tự do ở huyện Bình.
Sau nửa tháng, Triệu lão gia và Triệu phu nhân muốn trở về.
Triệu Thanh Uyển cố gắng giữ họ ở lại thêm một thời gian nhưng họ không chịu, nàng chỉ đành để nhờ Tiêu Sát phái người đưa họ về quê nhà.
Tiêu Sát chuẩn bị rất nhiều đồ bổ, lăng la tơ lụa, vàng bạc châu báu cho họ về.
Có điều Triệu lão gia và Triệu phu nhân không phải người tham lam, trong nhà cũng không cần dùng nhiều bạc, hơn nữa nữ nhi là hoàng hậu, bọn họ càng không thể quá nổi bật để tránh người ta có ý kiến với nàng.
Vậy nên họ nhất quyết không cho cung nhân chuyển vàng bạc châu báu lên xe, chỉ nhận chút đồ bổ và lăng la tơ lụa, coi như giữ chút kỷ niệm về nữ nhi.
Triệu Thanh Uyển cảm động, đồng thời cũng thấy áy náy.
Nàng là hoàng hậu nhưng cuối cùng lại không thể giúp họ được gì.
Nhưng may mà nàng biết phụ mẫu đều là người thấy đủ, không quan tâm nàng gả xa có thể báo đáp họ cái gì.
Giữa tháng ba, vào một ngày nắng đẹp, ở cửa hoàng cung uy nghiêm tráng lệ, Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát cùng nhìn phụ mẫu lên xe ngựa, cả hai vẫy tay tạm biệt nàng, bóng dáng càng ngày càng xa.
Không biết ngày tháng năm nào mới được gặp lại phụ mẫu, Triệu Thanh Uyển bật khóc nhào vào lòng Tiêu Sát.
Tiêu Sát biết nàng buồn, chỉ lặng lẽ ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, để nàng khóc một lúc.
Khóc mệt rồi, Triệu Thanh Uyển buông Tiêu Sát ra, chủ động nói: "Hoàng thượng, chúng ta về thôi."
"Được, chúng ta về."
Tiêu Sát dịu dàng nắm lấy tay nàng, cả người ăn ý không nói chuyện cùng về Phượng Nghi Điện.
"Hoàng thượng, hôm nay lấy nhiều thời gian của ngài như vậy, ngài mau về Tuyên Thất Điện đi, không cần ở đây với thần thiếp đâu."
"Không sao, trẫm muốn ở lại với nàng."
"Thế nếu ngài không phê duyệt tấu chương xong thì phải làm sao?"
"Không sao, làm không xong thì để ngày mai, lúc này ở bên hoàng hậu của trẫm mới là việc quan trọng nhất."
Nói rồi, Tiêu Sát lại ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng.
Hai người lẳng lặng ôm nhau như vậy.
Giống như thời gian tĩnh lặng.
Một lúc sau, Tiêu Sát nói: "Hoàng hậu, tuy nhạc phụ nhạc mẫu không thể thường xuyên bầu bạn bên nàng, nhưng nàng vẫn còn trẫm, trẫm sẽ mãi mãi ở bên nàng, không để nàng cô đơn."
"Vâng."
"Sau này trẫm cũng có thể lại đón nhạc phụ nhạc mẫu tới, hoặc là chúng ta chờ An Ninh và Hằng Nhi lớn hơn một chút, trẫm sẽ cùng nàng về huyện Bình thăm họ."
"Thật không? Sau này hoàng thượng sẽ cùng thần thiếp về huyện Bình thăm phụ mẫu của thần thiếp?"
"Đương nhiên. Thật ra trẫm cũng rất muốn về huyện Bình, chẳng qua cứ bị việc triều chính quấn lấy, không có thời gian mà thôi. Còn nữa, chuyện lần trước trẫm chưa nói với nàng xong."
"Dạ? Chuyện gì chưa nói xong?" Triệu Thanh Uyển buông Tiêu Sát ra, tò mò hỏi.
"Trẫm có thờ bài vị của mẫu thân trẫm ở Thanh Lương Điện, nhưng mộ của mẫu thân trẫm lại ở một ngọn núi ngoại ô huyện Bình, trẫm không dời mộ bà ấy đến kinh thành."
"Cái gì? Mẫu thân của hoàng thượng được an táng ở huyện Bình?"
"Ừ. Mẫu thân không thích kinh thành, càng không muốn vào hoàng lăng của Tiêu thị, vậy nên trẫm không dời mộ của bà ấy đến đây, chỉ phái người trông coi, thanh minh hàng năm tảo mộ thay trẫm, dọn sạch cỏ dại trước mộ, không để mộ của bà ấy quá cô đơn."
"Sao trước đây hoàng thượng không nói cho thần thiếp biết?"
"Đồ ngốc, chẳng phải chuyện vui vẻ gì, trẫm không muốn nàng quá lo lắng cho trẫm thôi."
"Nhưng thần thiếp là thê của của ngài, dù ngài có việc vui hay buồn thì đều nên nói cho thần thiếp biết. Chẳng lẽ hoàng thượng cho rằng thần thiếp chỉ là thê tử muốn chia sẻ chuyện vui với người, không tình nguyện lắng nghe chuyện ngài không vui sao?"
"Đồ ngốc, đương nhiên không phải."
"Vậy thì sau này hoàng thượng có bất cứ chuyện gì không vui đều phải nói cho thần thiếp biết, để thần thiếp chia sẻ với ngài có được không?"
"Được, cảm ơn hoàng hậu, nàng đúng là thê tử tốt của trẫm."
Tiêu Sát rung động hôn Triệu Thanh Uyển thật sâu.
Giờ phút này hắn thầm thấy may mắn vì đời này Tiêu Sát hắn có thể cưới được nàng.
Hai người chàng chàng thiếp thiếp một lúc, Tiêu Sát nhớ đến đống tấu chương còn chưa phê duyệt, hơn nữa cũng sắp đến kỳ thi hội rồi.
Đây là kỳ thi hội đầu tiên được cử hành từ lúc Tiêu Sát đăng cơ, hắn vô cùng coi trọng, tuyệt đối không cho phép bất cứ sự cố nào xảy ra, vậy nên có rất nhiều hạng mục muốn dặn dò quan viên bên dưới.
Vì vậy hắn chỉ đành buông Triệu Thanh Uyển ra, về Tuyên Thất Điện xử lý chính sự trước.
Kỳ thi hội đến gần, phụ mẫu của Triệu Thanh Uyển cũng đã rời khỏi kinh thành, hôm nay Hoắc Liên Liên cũng xuất cung gặp Yến Tử Huân.
Nghe nói phụ mẫu của Triệu Thanh Uyển vừa đi, Yến Tử Huân thở dài: "Sao Hoắc cô nương không đến sớm báo ta một tiếng, như thế ta đã đi tiễn Triệu thúc thúc và Triệu thẩm thẩm rồi."
"Ta cũng vì sợ huynh đi tiễn họ nên mới chờ họ đi mới nói cho huynh biết đấy! Thôi, bọn họ đã đi rồi, huynh đừng thở dài nữa. Sao rồi, huynh có lòng tin vào kỳ thi hội không?"
"Đương nhiên là có! Hơn nữa ta chắc chắn sẽ thi đậu!"
Nhắc đến thi hội, Yến Tử Huân như biến thành một người khác.
Hoắc Liên Liên thưởng thức dưới vẻ bề ngoài ôn nhuận như ngọc của hắn là khí phách hăng hái, kiên định nỗ lực đi về phía trước.
"Thế thì tốt, vậy ta chúc huynh kim bảng đề danh!"
"Cảm ơn Hoắc cô nương, mượn cát ngôn của cô nương. Đúng rồi, lần này cô nương tới, Uyển Nhi có nói gì nhờ cô nương chuyển lời cho ta không?"
"Có, nương nương bảo ta nói với huynh sáu chữ."
"Thật sao? Uyển Nhi nhờ cô nương nói với ta sáu chữ nào?"
"Nương nương nhờ ta nói với huynh: Thích ứng trong mọi hoàn cảnh."
"Thích ứng trong mọi hoàn cảnh?"
"Đúng vậy, Liên Liên nghĩ ý của nương nương là muốn huynh đừng có áp lực, chỉ cần cố gắng là được."
"Ha ha, vậy sao? Có lẽ vậy." Yến Tử Huân lẩm bẩm.
Theo sự hiểu nhau giữa hắn và Triệu Thanh Uyển bao nhiêu năm qua, hắn biết nàng bảo Hoắc Liên Liên nói mấy chữ này với hắn chắc chắn không phải có ý này.
Có điều hắn không ngại.
Ba năm trước từ này nàng rời khỏi huyện Bình, hắn đã kiên định với con đường này, đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, quyết không quay đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.