Cung Tường Vãn Tâm

Chương 195.2: Lần đầu tiên




Giờ Dậu, mặt trời ngả về tây.
Tiểu Mục Tử phụng lệnh đến Phượng Nghi Điện truyền lời với Triệu Thanh Uyển: "Nương nương, hoàng thượng mời người đến Tuyên Thất Điện ăn tối."
"Hả? Sao hôm nay hoàng thượng lại gọi ta đến Tuyên Thất Điện ăn tối chứ?"
"Ha ha, việc này nô tài cũng không biết. Có lẽ hoàng thượng nhất thời nổi hứng, muốn nương nương đến Tuyên Thất Điện với mình.
"Vậy được, ta đi với công công."
Hôm nay Tiêu Sát cùng nàng đến cửa cung đưa tiễn phụ mẫu, chậm trễ ít thời gian của hắn, Triệu Thanh Uyển tưởng hôm nay hắn sẽ rất bận, sao còn gọi nàng đến Tuyên Thất Điện chứ?
Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên hắn gọi nàng đến Tuyên Thất Điện ăn tối.
Lòng vô cớ buồn bực.
Đến trước cửa Tuyên Thất Điện, Tiểu Mục Tử dừng bước: "Nương nương, nô tài đi sai người mang bữa tối đến, nương nương vào đi."
"Được, công công cứ bận việc của mình."
Triệu Thanh Uyển bảo Vân Tụ cũng ở lại, một mình vào trong.
Tiêu Sát lúc này đang cúi đầu phê duyệt tấu chương.
Nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh: "Hoàng thượng, thần thiếp tới rồi."
"À, hoàng hậu tới rồi sau, mau qua đây."
"Vâng."
Triệu Thanh Uyển dịu dàng bước đến gần hắn.
Vừa đến gần, hắn lập tức duỗi tay ôm lấy eo nàng, để nàng ngồi trong lòng mình.
"Sao hôm nay hoàng thượng lại gọi thần thiếp đến Tuyên Thất Điện ăn tối với ngài vậy? Không sợ thần thiếp quấy rầy ngài sao?"
"Đồ ngốc, trẫm còn ước nàng quấy rầy trẫm đấy. Chẳng qua trẫm sợ gọi nàng đến Tuyên Thất Điện mỗi ngày sẽ khiến nàng vất vả thôi. Chờ trẫm muốn chút, trẫm phê duyệt tấu chương xong sẽ ăn tối với nàng ngay."
"Vâng."
Tiêu Sát vẫn để Triệu Thanh Uyển ngồi trong lòng mình, tay trái ôm nàng, tay phải tiếp tục nghiêm túc phê tấu chương.
Triệu Thanh Uyển xấu hổ, nhưng đồng thời cũng tò mò và hạnh phúc, càng thấy bội phục nam nhân này.
Tiêu Sát ôm mỹ nhân trong lòng đến khi phê duyệt tấu chương xong, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
"Được rồi hoàng hậu, chúng ta qua noãn các ăn tối đi."
"Vâng."
Tiêu Sát nắm tay Triệu Thanh Uyển đến tây noãn các của Tuyên Thất Điện.
Thấy đồ ăn trên bàn hôm nay nhiều hơn bình thường, còn có rượu, Triệu Thanh Uyển hỏi: "Hoàng thượng muốn uống rượu à?"
"Ừ, tối nay trẫm muốn uống hai ly. Hoàng hậu cũng đã ra cữ, nàng uống với trẫm vài ly có được không?"
"Được, có điều ngài không thể uống nhiều, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe."
"Hoàng hậu yên tâm, trẫm không mê rượu. Tối nay trẫm còn chuyện quan trọng muốn làm với hoàng hậu mà."
"Đáng ghét!"
"Ha ha ha..."
Thấy Triệu Thanh Uyển bị chọc cho đỏ mặt, Tiêu Sát bật cười.
Hai người uống hai ly, tận hưởng bữa tối vui vẻ.
Ăn xong, thấy còn sớm, Tiêu Sát tiếp tục vừa ôm mỹ nhân trong lòng vừa xử lý tấu chương, sau đó mới nắm tay Triệu Thanh Uyển đến Ngự Hoa Viên, cùng về Phượng Nghi Điện.
Vừa bước vào tẩm điện Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển khiếp sợ.
Tối nay tẩm điện của nàng được lặng lẽ trang trí thành cảnh đại hôn của nàng và Tiêu Sát.
Nến đỏ khắp nơi.
Rèm đỏ bay bay.
Bầu không khí lãng mạn vui mừng trước mặt khiến khóe mắt Triệu Thanh Uyển ướt đẫm.
Nàng nghẹn ngào hỏi: "Hoàng thượng, Phượng Nghi Điện của thần thiếp tối nay sao lại được trang trí như thế này vậy?"
Tiêu Sát khoác vai nàng, cúi đầu dịu dàng nói: "Hoàng hậu, ba năm trước, đêm tân hôn của chúng ta, trẫm tức giận bỏ nàng mà đi, khiến nàng không thể làm một tân nương tử hạnh phúc. Đây là điều trẫm luôn thấy áy náy, cũng là việc trẫm thấy vô cùng tiếc nuối. Trẫm đã nghĩ sau này nhất định phải đền bù cho nàng một đêm tân hôn viên mãn, đền bù áy náy với nàng, cũng là đền bù sự tiếc nuối trong lòng trẫm. Tối nay trẫm cảm thấy đã đến lúc rồi, không biết hoàng hậu có cảm thấy đã đến thời điểm rồi không?"
"Hu hu hu... Hoàng thượng, ngài rốt cuộc còn muốn cho thần thiếp bao nhiêu bất ngờ đây? Ngài cưng chiều thần thiếp như vậy sẽ làm thần thiếp hư đấy, hu hu hu..."
Nghe câu trả lời của Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển kích động nhào vào lòng hắn, không kiềm được nước mắt.
"Đồ ngốc, nàng là thê tử của trẫm, là tân nương tử trẫm vất vả cưới về từ ngàn dặm, là nữ nhân đời này trẫm yêu, trẫm không cưng chiều nàng thì cưng chiều ai? Dù trẫm cưng chiều nàng bao nhiêu, nàng đều phải nhận có biết không? Trẫm chỉ sợ nàng không cần sự cưng chiều của trẫm, thế thì trẫm sẽ rất buồn đấy."
"Hu hu hu... Thần thiếp cần, thần thiếp rất cần, thần thiếp sao có thể không cần chứ? Hu hu hu..."
Triệu Thanh Uyển lúc này dạt dào cảm xúc, từng cảnh ba năm trước gả vào hoàng cung lần lượt ùa về trong đầu.
Đêm tân hôn của nàng và Tiêu Sát là ở Phượng Nghi Điện.
Tẩm điện khi ấy được trang trí giống hệt bây giờ.
Được hỉ nương dẫn đường, nàng như con rối gỗ giật dây mặt không cảm xúc thực hiện các lễ nghi trước đêm động phòng.
Khi tất cả hạ nhân lui ra ngoài, cửa tẩm điện nhẹ nhàng đóng lại, trong tân phòng chỉ còn nàng và Tiêu Sát, Tiêu Sát quay mặt nâng cằm nàng, muốn hôn nàng.
Mà nàng lập tức lạnh lùng quay đi.
Hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng hắn không trút ra, vẫn nhẫn nhịn dịu dàng nói: "Hoàng hậu, nàng đã là hoàng hậu của trẫm, là thê tử của trẫm, trẫm hy vọng nàng có thể chấp nhận sự thật này. Chỉ cần nàng học cách chấp nhận, trẫm sẽ luôn luôn sủng ái nàng, không để nàng chịu bất kỳ uất ức nào."
Lời bày tỏ của hắn hoàn toàn không làm nàng thả lỏng, vẫn lạnh lùng không quay mặt lại.
Hắn nổi điên, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Nàng thấp thỏm cho rằng hắn sẽ đánh nàng.
Nhưng không.
Hắn chỉ đứng bật dậy, uy hiếp: "Triệu Thanh Uyển, trẫm cho nàng một tháng! Nếu sau một tháng nàng vẫn chưa thể chấp nhận sự thật nàng đã trở thành hoàng hậu của trẫm, thê tử của trẫm, trẫm cũng sẽ không nhân nhượng nàng nữa. Nàng suy nghĩ lại, tự giải quyết cho tốt đi!"
Ném lại câu thẹn quá thành giận đó, hắn tức giận đá cửa bỏ đi, để lại một mình nàng đội mũ phượng mặc hỉ phục ngơ ngác ngồi trên giường phượng một đêm.
Đêm hôm đó trái tim nàng như tro tàn, bi thương tột độ.
Vì vận mệnh bản thân không thể khống chế.
Vì tình yêu của mình không thể nở hoa kết quả.
Cũng vì bị người ta nghênh thú từ ngàn dặm xa xôi đến đây làm thê tử, cuối cùng lại bị tân lang vứt bỏ trong đêm tân hôn.
Chương 196: Lần đầu tiên
Đêm tân hôn lạnh lẽo dài đằng đẵng của ba năm trước đã in sâu trong lòng Triệu Thanh Uyển.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sát làm như không có chuyện không vui nào xảy ra mà trở lại Phượng Nghi Điện, dịu dàng nói muốn cùng nàng ăn sáng.
Nàng không từ chối, nhưng cũng không quan tâm đến hắn.
Hắn cố nhịn xấu hổ, cùng nàng ăn bữa sáng không rõ mùi vị.
Sau đó cứ vài ngày hắn lại đến Phượng Nghi Điện nói muốn ăn cùng nàng hoặc cùng nàng đi dạo Ngự Hoa Viên.
Lần nào nàng cũng lạnh lùng không nói một câu.
Lần nào hắn cũng bị nàng chọc giận cho phất tay áo bỏ đi giữa chừng.
Mãi đến khi đày nàng vào lãnh cung, hắn không còn ngồi ăn với nàng, càng không cùng nàng đi dạo Ngự Hoa Viên.
Nhưng sau một tháng tân hôn, Triệu Thanh Uyển vẫn chứng kiến được bộ mặt quyết đoán và bá đạo của đế vương.
Một tháng sau, buổi tối hắn đến Phượng Nghi Điện.
Nàng vẫn một mình ngồi trong tẩm điện đọc sách giết thời gian như trước đây.
Có điều đây lại là lần đầu tiên sau tân hôn hắn thấy nàng điềm đạm bình yên đến vậy.
Có lẽ là do xúc động, đêm đó hắn bước đi rất nhẹ, nhẹ đến mức nàng không phát hiện.
Đến khi nàng nhận ra, hắn đã lặng lẽ đứng sau lưng nàng, từ phía sau ôm chặt nàng.
Khoảnh khắc hắn ôm nàng, nàng rùng mình nhớ lại thời gian một tháng mà hắn nói đã đến.
Nàng vô cùng thấp thỏm, không biết câu hắn nói sau một tháng sẽ không nhân nhượng vào đêm tân hôn là có ý gì.
Hắn không cho nàng thời gian nghĩ nhiều, kề sát bên tai gọi khuê danh của nàng, sau đó dịu dàng hỏi: "Một tháng tới rồi, tối nay trẫm đến để thực hiện lời hứa. Nàng đã chấp nhận sự thật mình đã trở thành hoàng hậu của trẫm, thê tử của trẫm rồi đúng không?"
Hơi thở của hắn phả vào tai Triệu Thanh Uyển.
Từng này tuổi, trước giờ nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân như thế, hơn nữa còn là trong đêm yên tĩnh, ở tẩm điện của nàng.
Trái tim nàng đập thình thịch, đầu óc trống rỗng.
Thấy nàng cúi đầu không trả lời, cũng không đẩy hắn ra, Tiêu Sát nhẹ nhàng hôn lên tai nàng, hôn đến khi nàng run rẩy, hắn xoay người nàng lại đối mặt với hắn.
Nụ hôn của hắn nhẹ như bông từ vành tai, đến cổ, đến mặt, đến trán, đến hai mắt, đến chóp mũi, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống môi nàng.
Nụ hôn đầu tiên của nàng thành công thuộc vè hắn.
Sau đó trong sự run rẩy của nàng, hắn vừa dịu dàng vừa bá đạo cạy đôi môi nàng ra, tham lam mật ngọt mà hắn khát vọng.
Cơ thể nàng mềm nhũn, đầu óc cũng mơ màng.
Quần áo của hai người bị hắn cởi ra lúc nào không hay.
Cũng không biết khi nào hắn vừa hôn vừa bế nàng lên đặt trên giường phượng.
Chỉ biết nụ hôn của hắn như lá rụng dài mãi.
Khoảnh khắc hắn biến nàng thành thê tử thật sự của hắn, nàng không nhịn được mà rên lên.
Hắn lập tức nắm chặt tay nàng, lần nữa hôn lên môi nàng, để nàng dựa dẫm vào hắn.
Đau đớn ấy chớp mắt đã qua.
Sau đó là sự kiên nhẫn của hắn khiến nàng ý lo.ạn tình mê.
Sau khi tình triều vơi đi, hắn vẫn ôm lấy nàng, muốn nàng nằm trong lòng hắn.
Nhưng nàng đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng cảm thấy mình có lỗi với Tử Huân, cũng có lỗi với bản thân.
Nàng không biết mình bị làm sao.
Tại sao bản thân khi nãy không từ chối hắn?
Chẳng lẽ vì trong tiềm thức nàng đã chấp nhận số mệnh, chấp nhận làm thê tử thật sự của hắn sao?
Hay vì nam nhân này quá thủ đoạn khiến người hoàn toàn không có kinh nghiệm như nàng không thể chống cự?
Trong lòng nàng không có đáp án.
Nhưng chính vì không có đáp án nên mới đau khổ giãy giụa.
Nàng bật khóc, thoát khỏi cái ôm của hắn, cuộn người đưa lưng về phía hắn.
Hắn lập tức ôm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Nhưng nàng của khi đó hoàn toàn không nghe lọt tai bất kỳ câu âu yếm nào.
Có lẽ hắn dỗ mệt rồi, mà nàng thì cứ không ngừng khóc, vẫn cứ lạnh lùng đưa lưng về phía hắn.
Hắn xuống giường, mặc quần áo vào, nói bằng giọng thất bại: "Tối nay nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Trẫm không quấy rầy nàng, trẫm về Thanh Lương Diện ngủ, ngày mai trẫm sẽ quay lại thăm nàng."
Dứt lời, hắn sải bước bỏ đi.
Nàng tiếp tục cuộn mình khóc đến khi mơ màng thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, đích thân Cao tổng quản của Nội Vụ Phủ dẫn một đoàn cung nhân tới Phượng Nghi Điện tặng đồ bổ, lăng la tơ lụa, trang sức châu báu, giấy và bút mực, nói rằng là hoàng thượng ban thưởng cho nàng.
Vân Tụ và cung nhân trên dưới Phượng Nghi Điện đều hân hoan.
Còn nàng thì vẫn thờ ơ chẳng thèm nhìn một cái, cũng không tạ ơn.
Cuối cùng Vân Tụ cả gan lên tiếng giải vây, thay nàng nhận những thứ này mới không để Cao tổng quản đứng chờ mãi, không thể về phục mệnh.
Giờ Ngọ hôm đó, hắn tới thăm nàng.
Thấy nàng dường như đã quên sự thật mình đã trở thành nữ nhân của hắn, vẫn tiếp tục hờ hững với hắn, không chịu nói cười, hắn lại phất tay áo bỏ đi.
Sau đó, hai buổi trưa liên tiếp hắn đều đến thăm nàng, thấy thái độ của nàng vẫn thơ ơ, từ đó ban ngày hắn rất ít khi tới, mà chỉ cách sáu bảy ngày đến vào đêm một lần.
Mỗi lần tới, chỉ cần cơ thể nàng không có vấn đề, hắn đều quyến luyến cùng nàng một lần.
Nàng chưa bao giờ từ chối, cũng chưa bao giờ chủ động đáp lại.
Thái độ của nàng lạnh như băng khiến hắn tức giận đến độ chưa bao giờ ngủ lại qua đêm ở Phượng Nghi Điện.
Mà cũng chính vì mỗi lần xong việc hắn đều bỏ đi, trái tim nàng càng rét lạnh.
Bởi vậy sau khi hắn đi, dù trời lạnh thế nào, nàng cũng phải đi tắm gội, tẩy rửa tất cả mùi hương hắn còn để lại trên người nàng, phân rõ ranh giới với hắn.
Mấy tháng sau, nàng và nha hoàn Vân Tụ thân nhau hơn, từ chỗ nàng ấy nàng biết được thái y nào của Thái Y Viện dễ nói chuyện, sau đó vừa đấm vừa xoa bảo thái y kia lén kê thuốc tránh thai cho mình.
Nàng nghĩ chỉ cần không có con, đời này dù bị cột chặt vào nam nhân như Tiêu Sát, nàng cũng không cần dây dưa với hắn quá nhiều.
Như thế cũng bớt lo!
Cảm giác tội lỗi với Tử Huân cũng giảm bớt.
Nàng tưởng giữa nàng và hắn mãi mãi sẽ như vậy, mãi đến khi hắn chán ghét nàng, không còn muốn dịu dàng với nàng, cũng không muốn giá lâm Phượng Nghi Điện thì thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.