Cung Tường Vãn Tâm

Chương 207: Vấn đáp




Sau khi Tiểu Mục Tử và quan viên Lễ Bộ rời khỏi Kim Loan Điện, Tiêu Sát ngồi ngay ngắn trên long ỷ cao cao tại thượng quan sát Yến Tử Huân cúi đầu đứng một mình giữa đại điện.
Nam nhân mà Triệu Thanh Uyển thích mười mấy năm đúng là anh tuấn như ngọc, thanh tao như trúc, trên người toát ra khí chất của thư sinh nhưng vẫn có khí phách hăng hái của thiếu niên lang.
Cảm giác chua xót vô cớ dâng lên, ngay sau đó hắn khẽ cười, hiền hòa hàn huyên với Yến Tử Huân: "Yến khanh, khanh và trẫm cũng coi như là người quen cũ, hôm nay khanh không cần câu nệ trước mặt trẫm đâu, cứ trả lời tự nhiên là được."
"Vâng, đa tạ hoàng thượng."
"Không biết Yến khanh đến kinh thành từ khi nào?"
"Hồi hoàng thượng, sau khi kết thúc kỳ thi mùa thu năm trước Tử Huân đã đến kinh thành."
"Vậy sao? Thi hội tháng ba năm nay mới cử hành, sao nửa năm trước Yến khanh đã xa nhà đến kinh thành rồi? Không sợ phụ mẫu thê nhi nhớ thương à?" Tiêu Sát cố tình hỏi.
"Hồi hoàng thượng, quê nhà của Tử Huân cách kinh thành khá xa, lo trên đường sẽ gặp sự cố nên xuất phát sớm."
"Xem ra Yến khanh rất quan tâm kỳ thi lần này. Bài thi hội của khanh trẫm đã xem, hội nguyên với khanh đúng là danh xứng với thực."
"Đa tạ hoàng thượng khen ngợi, Tử Huân chỉ cố gắng hết sức."
"Hay cho câu cố gắng hết sức." Tiêu Sát nói một câu hai nghĩa.
Hắn biết Yến Tử Huân cố gắng hết sức không phải chỉ vì khoa khảo, mà chủ yếu là để sớm ngày được gặp Triệu Thanh Uyển.
Có điều dù để bụng, hắn vẫn nói: "Nếu tất cả quan viên Đại Phụng ta đều có thể như khanh mà làm việc cho triều đình, giúp đỡ bá tánh Đại Phụng, Đại Phụng ta chắc chắn sẽ dân giàu nước mạnh."
"Đa tạ hoàng thượng khen ngợi, Tử Huân vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót lắm."
"Ha ha, Yến khanh quá khiêm tốn rồi. Được rồi, chuyện ngoài lề trẫm và khanh chỉ nói đến đây, chúng ta bắt đầu kỳ thi đình hôm nay đi."
"Vâng, mời hoàng thượng ra đề, Tử Huân sẽ cố gắng trả lời."
"Được, vậy Yến khanh nghe cho rõ, trẫm bắt đầu ra đề cho khanh."
Tuy Tiêu Sát thật sự ghen với Yến Tử Huân nhưng hắn không muốn để tình cảm xen vào việc tuyển chọn nhân tài cho đất nước.
Huống hồ Yến Tử Huân là hội nguyên.
Nhân tài như vậy, Tiêu Sát là vua một nước nên cho Yến Tử Huân cơ hội phát huy tài năng của mình.
Vậy nên hắn tạm thời gác việc riêng qua một bên, định làm xong việc chính rồi tính tiếp.
Câu hỏi Tiêu Sát đưa ra cho Yến Tử Huân là một câu hỏi mở, tuy nhiên muốn có câu trả lời xuất sắc nhưng không khoe khoang thì lại khá khó.
Tiêu Sát hỏi hắn: "Yến khanh, đề hôm nay trẫm ra cho khanh là làm thế nào mới có thể thực hành đạo trị quốc?"
Nghe đề Tiêu Sát ra, Yến Tử Huân khá bất ngờ.
Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu thong dong đáp: "Hồi hoàng thượng, Tử Huân cho rằng muốn thực hành đạo trị quốc, đầu tiên phải xác lập kỷ cương, ban hành pháp chế để quan viên và bá tánh nói theo..."
Câu hỏi của Tiêu Sát có vẻ rất đơn giản, nhưng Yến Tử Huân ngọc thụ lâm phong đứng giữa đại điện lại trả lời rất lâu, rất toàn diện, bắt đầu từ chế độ thành lập quốc gia, đến việc tuyển chọn quan viên, quản lý tài chính, thuế của bá tánh, các chính sách dân sinh, phương diện phát triển nông công thương, tất cả hạng mục hắn đều đưa ra kiến nghị.
Tiêu Sát nghiêm túc nghe, vừa nghe vừa cân nhắc, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Yến Tử Huân trả lời xong, Tiêu Sát không tiếc lời khen ngợi: "Câu trả lời của Yến khanh hôm nay rất hữu ích, khanh quả nhiên là nhân tài của quốc gia, là may mắn của Đại Phụng ta."
"Đa tạ hoàng thượng, thứ Tử Huân cần phải học thêm còn rất nhiều."
"Yến khanh yên tâm, triều đình rộng lớn, sau này sẽ có không gian cho khanh học tập và phát triển."
"Vâng, đa tạ hoàng thượng."
Nghe ý của Tiêu Sát là chắc chắn sẽ cho hắn vào triều làm quan, Yến Tử Huân thầm thở phào, đồng thời cũng vô cùng hưng phấn, xem ra hắn có cơ hội gặp Uyển Nhi rồi.
Việc chính xong, Tiêu Sát đương nhiên không quên việc riêng còn chưa nói.
Hắn hỏi: "Nếu vào kinh thành làm quan, không biết Yến khanh có đón phụ mẫu thê nhi đến không? Nếu định đón họ tới kinh thành, trẫm sẽ ban cho khanh một tòa phủ rộng rãi trong kinh thành."
"Đa tạ hoàng thượng, phụ mẫu của Tử Huân đã lớn tuổi, cũng có nhiều tình cảm với quê hương, có lẽ sẽ không muốn chuyển đến kinh thành. Còn về thê nhi..." Yến Tử Huân dừng lại vài giây, mới nói tiếp, "Tử Huân và hôn thê còn chưa thành thân, vậy nên nàng ấy cũng không vội đến kinh thành."
"Hả? Hôn thê? Thì ra Yến khanh còn chưa thành thân."
"Vâng."
"Thế không biết hôn thê của Yến khanh là người ở đâu?"
"Hồi hoàng thượng, hôn thê của Tử Huân... Cũng là người huyện Bình."
"À, cũng là người huyện Bình sao? Không biết là cô nương nhà ai lại tinh mắt như thế, có thể trở thành hôn thê của Yến khanh? Hay là thế này đi, đợi khanh vào triều nhận chức, trẫm lập tức ban hôn cho hai người, để khanh đón hôn thê đến kinh thành thành hôn, song hỷ lâm môn."
"Đa tạ hoàng thượng, hôn thê của Tử Huân còn trẻ, còn muốn ở khuê các thêm hai năm, không muốn gả cho Tử huân sớm như vậy, mong hoàng thượng thứ lỗi." Vừa nghe Tiêu Sát nói muốn ban hôn, Yến Tử Huân lập tức tìm cớ từ chối, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Tiêu Sát vừa nhìn là biết hôn thê mà Yến Tử Huân nói chỉ là bịa đặt.
Có điều lời hắn nói cũng không phải hoàn toàn là lừa gạt.
Hôn thê mà nam nhân này nói chắc chắn là chỉ Triệu Thanh Uyển!
Đúng là to gan!
Còn dám nhớ mãi không quên nàng, lén coi nàng là hôn thê của mình!
Tiêu Sát lần nữa nổi cơn thịnh nộ, cũng cảm thấy áo choàng màu lam Yến Tử Huân đang mặc càng chói mắt.
Hắn tiếp tục thăm dò: "Vậy sao? Không muốn gả cho Yến khanh sớm? Xem ra cô nương này rất đặc biệt."
"Đa tạ hoàng thượng khen ngợi, hôn thê của Tử Huân trong mắt Tử Huân đúng là vô cùng đặc biệt, vậy nên Tử Huân tình nguyện tôn trọng ý kiến của nàng, tiếp tục chờ nàng thêm hai năm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.