Cung Tường Vãn Tâm

Chương 213: Phản bác




Chỉ vài câu nói kính rượu mà thôi, ai mà không biết nói?
Nhưng có vài từ nói ra bản thân sẽ khó chịu, hắn không muốn nói.
Nhưng lúc này Tiêu Sát và các đồng liêu đều yêu cầu hắn nói, Yến Tử Huân biết mình không nói không được.
Hắn khẽ cười với các đồng liêu đang ồn ào, sau đó nhìn Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển, thong don nói: "Được, nếu hoàng thượng và mọi người đều muốn nghe Tử Huân nói vài câu kính rượu, vậy Tử Huân nhập gia tùy tục, cung kính không bằng tuân mệnh. Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Tử Huân vững chãi như tùng bách, thơm như hoa mai, thọ như Nam Sơn, mãi mãi an khang. Tử Huân xin kính trước!"
Lúc này Triệu Thanh Uyển không thể không ngẩng đầu nhìn Yến Tử Huân, thấy hắn lúc này mặc áo choàng màu xanh do nàng tự tay may, vừa chúc xong liền một hơi uống cạn ly rượu.
Thấy hắn uống rượu nhanh như vậy như để che giấu cảm xúc trong lòng, khóe mắt nàng cũng ươn ướt.
Tiêu Sát vẫn luôn nhìn chằm chằm Yến Tử Huân, không ngờ Yến Tử Huân chẳng những có tài mà còn có khả năng ứng biến.
Những câu chúc của hắn không sến súa cũng không bình thường, thanh tao lịch sự, ngụ ý đều rất tốt, vừa giữ phong độ của trạng nguyên lang, thể hiện tài hoa, cũng như muốn thể hiện lời hắn nói không phải điều trái lương tâm.
Tiêu Sát không tiếc lời khen: "Hay, Yến khanh quả nhiên tài hoa hơn người, lời chúc của khanh thật sự khiến trẫm có cảm giác mới mẻ. Hoàng hậu, Yến khanh đã chúc những lời tươi đẹp như vậy, chúng ta cũng cạn đi."
"Vâng."
Tiêu Sát nhìn Triệu Thanh Uyển, sau đó hai người cũng uống cạn ly rượu.
Tống Nguyên Bồi và các tiến sĩ khác phụ họa khen Yến Tử Huân nói hay, bầu không khí trong đại sảnh thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Uống xong ly rượu này, Triệu Thanh Uyển lặng lẽ nhìn Yến Tử Huân.
Hắn lúc này tự rót rượu cho mình, cúi đầu uống rượu, mặt đã đỏ bừng.
Nàng biết hắn không giỏi uống rượu, nhưng tối nay dường như hắn rất muốn say.
Triệu Thanh Uyển không khỏi lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy tiếp tục ở đây bản thân không được thoải mái.
Nàng hạ giọng nói với Tiêu Sát: "Hoàng thượng, thần thiếp ăn no rồi, muốn ra ngoài đi dạo một lát."
"Vậy trẫm đi với nàng."
"Không cần đâu, ngài bỏ đi nhanh như vậy thì không hay lắm, thần thiếp có Liên Liên đi cùng là được."
"Vậy cũng được, nàng đừng đi xa quá."
"Vâng, thần thiếp biết rồi, thần thiếp đi dao một lát sẽ quay lại ngay."
"Được, nàng nhớ cẩn thận."
Triệu Thanh Uyển bảo Hoắc Liên Liên ở bên rời đi cùng mình.
"Nương nương, Liên Liên thấy đêm nay chắc là Yến Tử Huân muốn uống say."
"Ngươi cũng phát hiện thế à?"
"Vâng, Liên Liên vẫn luôn chú ý đến huynh ấy, thấy huynh ấy uống rượu đến mặt đỏ luôn rồi. Sớm biết thế nương nương nên sai người đổi rượu trên bàn huynh ấy thành rượu trái cây giống của người đi."
"Như vậy sao được? Nếu ta đối xử với Tử Huân quá đặc biệt, một khi bị phát hiện sẽ hại huynh ấy."
"Cũng đúng." Hoắc Liên Liên bĩu môi.
"Đều do ta suy nghĩ không chu toàn, ta nên bảo ngươi mang theo thuốc giải rượu mới đúng."
"Liên Liên cũng quên mất, hay là để Liên Liên về Phượng Nghi Điện lấy?"
"Thôi, Phượng Nghi Điện xa nơi này lắm."
Trong lúc Triệu Thanh Uyển và Hoắc Liên Liên ở ngoài vườn gần đài ngắm trăng nói chuyện, Yến Tử Huân đã uống hết hai ly rượu.
Vừa ngẩng đầu, phát hiện Triệu Thanh Uyển không biết đã rời đi khi nào, hắn lập tức đứng ngồi không yên.
Thấy Tiêu Sát đang ngồi nói chuyện với bảng nhãn ngồi đối diện hắn, không chú ý đến bên này, hắn cũng lặng lẽ rời đi.
Tiêu Sát sao có thể không chú ý đến Yến Tử Huân chứ?
Dù có nói chuyện với ai thì hắn đều lặng lẽ chú ý đến Yến Tử Huân.
Thấy Yến Tử Huân tránh mặt, hắn lập tức quay đầu ra hiệu cho Tiểu Mục Tử.
Tiểu Mục Tử hiểu ý, lặng lẽ đi theo.
Gần đài ngắm trăng không có ai khác, Yến Tử Huân đi chưa được bao xa đã thấy bóng dáng của Triệu Thanh Uyển và Hoắc Liên Liên.
Hắn kích động chạy đến, gọi: "Uyển Nhi!"
Nghe tiếng gọi thân quen, Triệu Thanh Uyển xoay người lại, run rẩy gọi hắn: "Tử Huân..."
"Uyển Nhi, Tử Huân cuối cùng cũng được gặp muội rồi! Muội có biết ta chờ ngày này bao lâu rồi không?" Yến Tử Huân không cầm lòng được nắm lấy hai tay Triệu Thanh Uyển.
Hoắc Liên Liên biết điều lặng lẽ lùi vài bước, quay lưng lại, để họ tâm sự riêng.
"Ta biết, ta biết..."
"Uyển Nhi, muội ở đây thật sự hạnh phúc sao?"
Nghe Yến Tử Huân hỏi, Triệu Thanh Uyển mới nhận ra tay mình còn bị hắn nắm, vội vã rút tay về.
"Vâng, Uyển Nhi ở đây rất hạnh phúc."
"Ta không tin! Ngài ấy là hoàng đế, có tam cung lục việc, muội gả cho ngài ấy sao có thể hạnh phúc được? Uyển Nhi, muội chỉ đang lừa ta, lừa bản thân mình thôi có phải không?"
"Không phải! Ngài ấy đối xử với ta rất tốt!" Thấy Yến Tử Huân không tin lời mình, Triệu Thanh Uyển lập tức phản bác.
Nhưng phản bác xong, nàng lại thấy điều này thật sự quá tàn nhẫn với Yến Tử Huân.
"Cho dù ngài ấy đối xử tốt với muội, nhưng ngài ấy có nhiều nữ nhân như vậy, cái tốt của ngài ấy có thể đáng quý sao? Uyển Nhi, có chết ta cũng không tin đời này muội chấp nhận thờ chung một chồng với nữ nhân khác! Muội không phải như thế, không phải như thế! Ta không tin! Ta mãi mãi không tin!"
"Tử Huân, giữa ta và ngài ấy không như huynh nghĩ đâu. Huynh ấy không phải kẻ đa tình, huynh đừng nghĩ ngài ấy xấu xa như vậy."
"Uyển Nhi, muội bảo vệ ngài ấy như thế, chẳng lẽ muội thật sự yêu ngài ấy sao?"
"Ta..."
"Muội xem, muội thậm chí không thể trả lời vấn đề này, muội còn nói muội không phải đang gạt ta, đang tự lừa mình sao?" Yến Tử Huân cười thê lương.
Bị hắn chất vấn, tâm trạng Triệu Thanh Uyển vô cùng nặng nề. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh tiếp tục giải thích: "Không, Tử Huân, ta không có lừa huynh, ta cũng không tự lừa gạt bản thân mình. Ta ở bên ngài ấy thật sự rất hạnh phúc, ta rất quan tâm ngài ấy, ngài ấy cũng rất quan tâm ta..."
"Thế ta thì sao? Ta là Tử Huân của muội, muội là Uyển Nhi của ta! Chúng ta thích nhau mười mấy năm, quan tâm nhau mười mấy năm! Trong lòng ta, ta sớm đã coi muội là thê tử, hơn nữa cả đời này cũng không thể thay đổi! Uyển Nhi, muội nói xem, muội bảo ta phải làm sao đây? Muội bảo Tử Huân của muội phải làm sao đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.