Cung Tường Vãn Tâm

Chương 224: Ước nguyện ban đầu




Thấy Triệu Thanh Uyển vẫn chưa hoàn toàn tin lời mình, Tiêu Sát ôm lấy eo nàng kéo nàng lại gần hơn, nghiêm túc giải thích: "Đồ ngốc, trẫm không nói đùa. Nếu hôm nay nàng đã nhắc lại chuyện trước đây, nhắc tới hậu cung, vậy thì trẫm sẽ giải thích cho nàng nghe. Nàng phải nghe cho kỹ, nghe giống như thánh chỉ vậy, một chữ cũng không được nghe sai, không cho phép nàng lại cho rằng trẫm chỉ thuận miệng dỗ nàng vui, có nghe thấy không?"
"Vâng, vậy ngài nói đi, người ta lắng nghe là được."
Thấy Tiêu Sát đột nhiên nghiêm túc như thế, Triệu Thanh Uyển vừa kích động vừa thấp thỏm, không biết nam nhân này muốn nói gì.
Nàng ngẩng đầu, ngoan ngoãn nhìn môi hắn.
Thấy nàng đáng yêu như vậy, Tiêu Sát cưng chiều mỉm cười, lại không nhịn được mà cúi đầu hôn lên môi nàng, sau đó mới dịu dàng nói: "Đồ ngốc, nàng có biết một năm nàng ở lãnh cung, mỗi ngày trẫm nhớ nàng thế nào, muốn đi thăm nàng thế nào không? Đêm nào trong giấc mơ của trẫm cũng toàn là nàng. Nhưng trẫm giống với nàng thỉnh thoảng có hơi cố chấp. Trẫm sợ bị nàng từ chối nên thà một mình chịu đựng nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm này cũng không đi thăm nàng. Đêm Lan phi tổ chức tiệc sinh nhật, nàng ta bỏ thuốc trẫm. Nhưng trẫm nghĩ đến nàng nên đã quyết đoán bỏ nàng ta lại, sau đó chạy đến hậu cung tìm nàng, thật ra chỉ có nhờ men say và thuốc trẫm mới dám buông bỏ lòng tự tôn điên cuồng với nàng, nàng còn nhớ không?"
"Vâng, nhớ chứ..."
Khóe mắt Triệu Thanh Uyển ươn ướt.
Thì ra đêm đó là sinh nhật của Lan phi.
Thì ra khi nam nhân này xã giao với nữ nhân khác trong lòng vẫn chỉ có nàng.
Nàng nên tin hắn, không nên nghi ngờ.
"Một năm đó trẫm biết nàng sống ở lãnh cung không vui vẻ gì, thật ra trẫm cũng không vui hơn nàng. Trẫm vừa phải lo lắng an toàn của nàng, vừa phải chịu đựng nỗi nhớ nhung nàng, phải đối phó với những nữ nhân kia có tâm tư với trẫm, còn như hổ rình mồi với nàng. Nhưng trẫm luôn nghĩ rồi sẽ có một ngày nàng cần trẫm, cảm nhận được tấm lòng của trẫm dành cho nàng. Vậy nên trẫm tình nguyện chờ, dù có chịu bao nhiêu dày vò trẫm cũng chờ. Nàng có biết sự chờ đợi của trẫm còn có ý nghĩa gì không?"
Triệu Thanh Uyển nức nở lắc đầu.
"Sự chờ đợi của trẫm còn có nghĩa là trừ nàng, trẫm sẽ không chấp nhận hay chạm vào bất kỳ nữ nhân nào khác, cho dù trẫm cũng có lúc cảm thấy cô đơn. Nhưng trẫm thà chịu đựng sự cô đơn cũng không nỡ có lỗi với nàng, trẫm không nỡ một ngày nào đó nàng đã chấp nhận trẫm, yêu trẫm nhưng lại phát hiện trẫm từng có lỗi với nàng. Trẫm không muốn thấy nàng vì việc này mà buồn, vì việc này mà tính yêu trẫm dành cho nàng không thuần khiết. Hiểu chưa đồ ngốc?"
"Hu hu hu... Tên khốn, sao ngài không nói sớm chứ? Tại sao không chịu nói sớm? Hại người ta cứ bị việc này làm cho khó chịu lâu như vậy, hu hu hu..."
Nghe Tiêu Sát thổ lộ chân thành nghiêm túc, Triệu Thanh Uyển khóc lớn, kích động giơ tay đấm vào lồng ngực nam nhân này, sau đó buông ra, bổ nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, khóc không ngừng.
Tiêu Sát ôm nàng chặt hơn: "Đồ ngốc, trẫm không biết trái tim nàng dành cho trẫm thế nào? Trẫm cũng sợ bây giờ nàng vẫn chưa để ý những việc này. Nếu trẫm nói ra cũng chỉ không đáng một đồng, tự khiến bản thân thấy mất mát thêm thôi."
"Rất đáng giá, sao lại không đáng một đồng chứ? Thần thiếp để ý! Thần thiếp rất rất rất để ý, vô cùng vô cùng để ý!"
"Ha ha, hôm nay có thể nghe chính miệng hoàng hậu nói như vậy, trẫm rất vui, rất rất vui..."
Nghe được lời khẳng định của Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cảm thấy tất cả dày vò, nhẫn nhịn, trả giá đều có ý nghĩa.
"Hoàng thượng..."
"Hửm?"
"Thần thiếp còn một vấn đề mạo muội muốn hỏi."
"Đồ ngốc, mọi câu hỏi nàng hỏi trẫm đều không phải mạo muội, có gì thì cứ hỏi đi."
"Vâng, vậy thần thiếp hỏi nhé. Thần thiếp muốn hỏi hoàng thượng nếu đã không định chấp nhận nữ nhân khác thì tại sao còn nạp nhiều phi tần vào hậu cung như vậy?"
"Đồ ngốc, nàng cũng biết trước đây trẫm chỉ là một hoàng tử lưu lạc dân gian thôi mà. Khi đăng cơ, trẫm không hề có ai phò trợ. Trẫm muốn ngồi vững vị trí này, mà muốn làm được thì nhất định phải có một vài đại thần ủng hộ. Nếu không vị trí của trẫm sẽ rung lắc trong mưa gió. Không ngồi yên trên long ỷ cũng không sao, quan trọng là..."
Nói đến đây Tiêu Sát dừng lại, cúi đầu yêu thương nhìn nữ nhân trong lòng mình.
Nữ nhân tò mò ngẩng đầu nhìn hỏi: "Quan trọng là gì?"
"Quan trọng là nếu trẫm không ngồi yên trên long ỷ, không làm hoàng đế, sao trẫm có thể cưới được người trẫm yêu chứ? Cho dù trẫm may mắn cứu được thì sao có thể cùng nàng hạnh phúc dài lâu?"
"Nghe ngài nói kìa, chẳng lẽ ngài làm hoàng đế chỉ vì cưới thần thiếp thôi sao?"
"Đúng vậy." Tiêu Sát khẳng định.
Nghe được câu trả lời này, Triệu Thanh Uyển mỉm cười, hờn dỗi nói: "Người ta không tin, ngài đăng cơ ba năm mới cưới người ta. Ngài không sợ người ta trong ba năm đó đã gả cho người khác rồi sao?"
"Đồ ngốc, Đại Phụng mở mang, bá tánh rất nhiều, triều chính phức tạp rườm rà hơn nàng nghĩ. Ba năm đầu khi mới đăng cơ, trẫm dốc hết sức lực, không dám thả lỏng hay chơi bời chỉ để bản thân nhanh chóng làm quen với thân phận hoàng đế, cũng sớm ngày đảm nhận được thân phận này. Trước khi làm được, trẫm không có sức, cũng không dám có suy nghĩ cưới nàng. Có điều trẫm luôn tin nàng sẽ không gả đi sớm. Nếu có dấu hiệu nàng chuẩn bị thành thân thì sẽ lập tức có người báo với trẫm."
"Hừ, thì ra ngài phái người ở huyện Bình giám sát thần thiếp!"
"Gần như vậy, nếu không trẫm sao có thể cưới người mình yêu?" Tiêu Sát gật đầu.
Bây giờ nữ nhân này quan tâm hắn như thế, hắn đã có tự tin thẳng thắn thừa nhận việc mình làm lúc đầu.
"Ngài chỉ biết dùng thủ đoạn!"
"Đồ ngốc, thủ đoạn không phải mục đích, càng không phải ước nguyện ban đầu. Mục đích và ước nguyện ban đầu của trẫm là muốn đời này răng long đầu bạc với nàng, cho nàng hạnh phúc lớn nhất thế gian."
"Vâng... Vậy thần thiếp không so đo nữa..." Triệu Thanh Uyển dựa vào lòng Tiêu Sát, lẩm bẩm.
+
"Thế trẫm cảm ơn hoàng hậu yêu dấu của trẫm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.