Sau khi rời khỏi Phượng Nghi Điện, Phương tần, Lữ tài nhân, Tuệ tần và Ngọc thải nữ đi cùng nhau.
Lữ tài nhân thắc mắc: "Phương tần tỷ tỷ, sao hoàng thượng lại đột nhiên sắp xếp cho tỷ và Ngọc thải nữ đến khu dệt làm việc chứ?"
"Ha ha, ai mà biết được!
"Thế ban ngày tỷ đến khu dệt, Phi Hương Điện chỉ còn một mình muội, chẳng phải muội sẽ buồn muốn chết sao, ngay cả một người nói chuyện cũng không có." Lữ tài nhân bĩu môi.
Tuy Tuệ tần cũng cảm thấy việc này khá bất ngờ nhưng trước đó hoàng thượng đã sắp xếp Dĩnh phi đến giáo trường làm giáo đầu, bây giờ lại sắp xếp Phương tần và Ngọc thải nữ đến khu dệt làm quản sự, nàng bỗng có cảm giác hoàng thượng đã có sắp xếp cho tất cả phi tần hậu cung.
Nàng chỉ lo không biết bản thân sẽ được hoàng thượng sắp xếp đi đâu, trước mắt chỉ có thể giúp hoàng hậu quản lý hậu cung, nếu như sau này hoàng thượng có sắp xếp gì, ít nhất nàng cũng có nơi tốt để về.
Có điều suy nghĩ này nàng không thể nói cho những người khác biết.
Sáng hôm sau, Phương tần và Ngọc thải nữ phụng mệnh đến khu dệt nhậm chức.
Dĩnh phi cũng đến giáo trường từ sớm.
Người tới Phượng Nghi Điện chỉ còn Lan phi, Trinh tần, Tuệ tần và Lữ tài nhân.
Ít người, buổi nói chuyện cũng nhanh chóng kết thúc.
Về đến Phi Hương Điện, một mình Lữ tài nhân buồn chán cả ngày, chờ đến chiều thấy Phương tần cuối cùng cũng về, nàng vui mừng đi tiếp đón.
"Phương tần tỷ tỷ về rồi, muội nhớ tỷ muốn chết đây, hôm nay tỷ đến khu dệt làm việc có vui không."
"Ha ha, vẫn ổn." Phương tần mệt mỏi khẽ cười.
Hai người vào chủ điện nói chuyện.
"Phương tần tỷ tỷ, tỷ thật sự đến khu dệt làm việc hả?"
"Việc này đâu phải ta có muốn hay không, đây là sắp xếp của hoàng thượng, ta chỉ có thể nghe theo thôi."
"Tỷ không thích đến đó làm việc hả?"
"Không hẳn là không thích. Chẳng qua ta và Ngọc thải nữ đều là phi tần của hoàng thượng, hoàng thượng sắp xếp bọn ta đến đó, mọi người đều nhìn bọn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, ta thấy không quen mà thôi."
Công việc ở khu dệt với Phương tần không tính là quá khó, chẳng qua nàng vẫn chưa chấp nhận được sự thay đổi đột ngột này, hơn nữa thận phận bây giờ cũng khiến nàng thấy xấu hổ, thấy mơ hồ.
Vậy nên cả ngày hôm nay ở khu dệt nàng không được vui lắm.
Hình như Ngọc thải nữ cũng như nàng, cả ngày hôm nay chưa từng thấy nàng ta cười.
"Vậy sao? Nhưng muội lại hâm mộ tỷ. Sau này ngày nào tỷ cũng có thể xuất cung, nhưng muội chỉ có thể ở Phi Hương Điện, một mình chán muốn chết."
"Muội đúng là ở trong phúc mà không biết phúc, muội tưởng ngày nào cũng bôn ba khắp nơi như vậy vui lắm sao? Được rồi, hôm nay ta có hơi mệt, không muốn nói nữa. ta phải tắm rửa nghỉ ngơi, giờ Mão sáng mai lại phải đến khu dệt."
"À vâng, vậy muội không làm phiền tỷ nữa."
Lữ tài nhân vẫn chưa nói chuyện đủ với Phương tần, bây giờ chỉ đành về tây thiên điện của mình trước.
Phương tần và Ngọc thải nữ đến khu dệt làm việc nửa tháng, Lữ tài nhân vẫn không quen với cuộc sống ở Phi Hương Điện một mình, thỉnh thoảng phải đến chỗ Tuệ tần và Trinh tần chơi, nhưng bọn họ ai cũng có việc của mình, địa vị lại cao hơn nàng, nàng cũng ngại thường xuyên đi tìm họ.
Bởi vậy hôm nay khi đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, Lữ tài nhân chủ động mở lời với Triệu Thanh Uyển, muốn cùng Phương tần và Ngọc thải nữ đến khu dệt làm việc, đến đó làm gì cũng được, chỉ cần không phải ở Phi Hương Điện một mình.
Triệu Thanh Uyển xin chỉ thị của Tiêu Sát, hắn lập tức đồng ý mà không do dự.
Bắt đầu từ hôm sau, số người đến khu dệt làm việc biến thành ba, mà người đến Phượng Nghi điện thỉnh an chỉ còn lại Lan phi, Trinh tần và Tuệ tần.
Trong đó người ăn không ngồi rồi nhất là Lan phi.
Ban đêm nàng ta và Trình Phú Quý vẫn tiếp tục cẩu thả, hơn nữa cũng tự biết mình là phi tần rảnh rỗi nhất hậu cung, nên mỗi lần đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, nàng ta đều thức thời bớt châm chọc người khác.
Bề ngoài hậu cung sóng yên gió lạnh.
Triệu Thanh Uyển cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Mỗi tối sau khi ăn cơm với Tiêu Sát, nàng đều cùng hắn quây quần với hai đứa nhỏ, phu thê họ cùng hưởng thụ niềm vui gia đình, sau đó nàng cùng hắn đến Tuyên Thất Điện giúp hắn sắp xếp tấu chương, nghe hắn lải nhải kể việc triều chính, cũng thuận tiện khuyên hắn phải yêu quý bản thân, bớt thức đêm.
Hôm nay sau khi ở Phượng Nghi Điện ăn trưa, Tiêu Sát nói: "Hoàng hậu cùng trẫm đến Lăng Mai Viên ngắm mai nhé, lúc này chắc mai đã nở hết rồi."
"Vâng. Thần thiếp vào cung bốn năm chúng ta vẫn chưa cùng nhau đến Lăng Mai Viên ngắm mai lần nào đấy!"
"Trẫm cũng nghĩ như vậy. Năm trước khi đến Lăng Mai Viên, trẫm đã nghĩ năm sau nhất định phải cùng nàng ngắm mai, bù đắp tiếc nuối."
"Vâng."
Hai người nắm tay nhau đến Lăng Mai Viên.
Mai lúc này đã nở rộ, vừa bước vào cả hai liền đắm chìm vào phòng cảnh như mộng như ảo.
Triệu Thanh Uyển sờ mấy đóa hoa đầu cành, lại gần gửi: "Hoàng thượng, thần thiếp cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là đặt mình trong biển hoa rồi."
"Mai năm nay đúng là rất đẹp, có điều đẹp nhất vẫn là hoàng hậu của trẫm."
"Ngài chỉ biết đề cao người ta!"
"Trẫm đề cao gì chứ, trẫm chỉ ăn ngay nói thật."
Nhìn nụ cười của nữ nhân trước mặt còn đẹp hơn mai, Tiêu Sát không nhịn được mà hôn nàng một cái.
Nữ nhân lập tức ôm lấy hắn, cả hai hạnh phúc nhắm mắt lại.
Trong biển hoa, hai người có tình ôm nhau, quên đi tất cả những việc bên ngoài, quên đi thân phận, chỉ có tình yêu thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn.
Sau khi lưu luyến buông Triệu Thanh Uyển ra, Tiêu Sát trêu chọc: "Hoàng hậu, trẫm thật sự không muốn làm hoàng đế, chỉ muốn ở bên nàng mọi lúc mọi nơi."
"Như vậy sao được? Ngài đã là hoàng đế rồi."
"Ừ, thế nên xem ra chỉ có thể chờ Hằng Nhi của chúng ta lớn rồi. Trẫm thật sự mong Hằng Nhi lớn nhanh một chút để truyền lại ngôi vị hoàng đế này cho nó."
"Hằng Nhi chỉ mới một tuổi, ngài đã nghĩ đến việc này có phải hơi vội hay không?"
"Ha ha, đúng là hơi vội. Được rồi, trẫm không nghĩ việc này nữa, trẫm muốn nói việc chính với nàng."
"Việc chính gì cơ?" Triệu Thanh Uyển buông Tiêu Sát ra, ngẩng đầu hỏi.
"Chờ đến tháng sau, thời tiết ấm hơn, trẫm sẽ để Phương tần, Lữ tài nhân và Ngọc thải nữ xuất cung, chính thức hủy bỏ thân phận phi tần của họ."
"Nhanh vậy sao? Liệu tiền triều có quan viên có ý kiến không?"
"Việc ở tiền triều nàng không cần lo, trẫm sẽ xử lý."
"À, vậy ngài muốn sắp xếp thế nào thì sắp xếp thế ấy."
Nghe chuyện mà Tiêu Sát nói, Triệu Thanh Uyển càng hạnh phúc.
Tuy bây giờ nàng đã rất ít khi gặp Phương tần, Lữ tài nhân và Ngọc thải nữ, nhưng dù gì họ vẫn đang sống trong hậu cung, vẫn còn danh hiệu phi tần, nàng đương nhiên không thể hoàn toàn coi ba người thiếp này không tồn tại.
"Được rồi. Còn Trinh tần, trẫm định điều nàng ấy đến Lễ Bộ, Tuệ tần thì đến Nội Vụ Phủ. Tuệ tần xuất thân cung nữ, làm việc cẩn thận, lại vô cùng trung thành với nàng, bình thường nàng vẫn có thể tiếp tục để nàng ấy chia sẻ gánh nặng với mình. Hôm điều họ đi, trẫm cũng sẽ chính thức hủy bỏ thân phận của họ."
"Thân phận của họ cũng hủy bỏ sao?"
"Đồ ngốc, trẫm sắp xếp họ như vậy cũng là để họ phát huy khả năng của mình, không tính là tệ với họ."
"Vậy cũng được."
"Cuối cùng chỉ còn Dĩnh phi và Lan phi, hai người họ trẫm định cứ tạm thời giữ lại hậu cung, giữ danh hiệu phi tần. Chờ thời cơ ở tiền triều đến, trẫm sẽ chính thức xóa bỏ danh hiệu phi tần của họ, không biết hoàng hậu có ý kiến gì không?"
"Thần thiếp không có ý kiến, thần thiếp nghe ngài hết."
"Hoàng hậu của trẫm đúng là tri kỷ, vậy cứ quyết định thế đi. Làm xong những việc này, nàng cũng thể bỏ vụ thỉnh an, sau này mỗi sáng nàng có thể ngủ thêm một lát."
+
Tiêu Sát lại ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng.
"Vâng, cảm ơn hoàng thượng đã vì thần thiếp mà làm nhiều như vậy."
"Đồ ngốc, đây vốn là những việc trẫm nên làm mà."