"Hoàng thượng về rồi!"
Tiêu Sát vừa bước vào tẩm điện Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển đã kích động buông cuốn sách trong tay xuống, chạy đến ôm hắn.
"Ừ, trẫm về rồi."
Thấy nàng quyến luyến mình như vậy, Tiêu Sát cũng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng.
"Thần thiếp nhớ ngài quá."
"Đồ ngốc, trẫm ra ngoài đâu có lâu."
"Nhưng thần thiếp lại cảm thấy rất lâu. Khi nãy thần thiếp xem sách nhưng một chữ cũng không đọc vào."
"Đồ ngốc, khi nãy trẫm cũng rất nhớ nàng, vậy nên nói chuyện xong liền về, không dám chậm trễ."
"Vâng. Thế ngài... Nói chuyện với họ sao rồi?"
"Đương nhiên là xong rồi."
"Vậy sao? Bọn họ không có ai phản đối à?"
"Đồ ngốc, đây là thánh chỉ, trẫm không cho phép họ phản đối."
"Nghe ngài nói thế, nghĩa là có người phản đối đúng không?" Triệu Thanh Uyển lo lắng hỏi.
"Đúng là có một người phản đối, vậy nên trẫm đã cho ả ta vào Dịch U Đình rồi."
"Ai vậy?"
"Nữ nhi của Cố đại nhân. Ả ta không chịu thay đổi, không muốn nghe theo sắp xếp của trẫm, trẫm chỉ có thể xử lý quyết liệt thôi."
"Lại là Ngọc thải nữ? Thần thiếp cứ tưởng nàng ta thay đổi rồi chứ, đêm nay có phải bất kính với ngài không?"
"Có một chút, có điều mọi việc đã qua hết rồi. Thôi, chúng ta không nói đến nàng ta nữa, nàng chỉ cần biết năm người họ đêm nay trẫm đã hủy bỏ thân phận phi tần là được."
"Vâng, đêm này hoàng thượng vất vả rồi, làm ngài khó xử quá."
"Đồ ngốc, đây là việc trẫm muốn làm, dù có vất vả hay khó khăn trẫm đều rất vui."
Tuy Tiêu Sát nói chuyện thản nhiên như thế nhưng Triệu Thanh Uyển vẫn có thể tưởng tượng được khi đối mặt với họ hai bên sẽ xấu hổ thế nào, hắn cần phải nhẫn tâm và quyết đoán ra sao.
Hơn nữa một đêm nói chuyện với năm nữ nhân khác nhau, không chỉ xấu hổ nhiều lần, vất vả cũng gấp bội.
Triệu Thanh Uyển thật sự vừa biết ơn vừa đau lòng thay nam nhân này.
Nàng tựa vào lòng hắn, hai mắt ướt đẫm, lẩm bẩm thổ lộ: "Hoàng thượng, thần thiếp yêu ngài, mãi mãi yêu ngài."
"Đồ ngốc, trẫm cũng yêu nàng, thậm chí còn yêu nàng hơn từ mãi mãi."
"Vâng."
Hai người ôm nhau một lúc rồi mới buông ra.
Sau khi lên giường nằm, hai người đều tâm linh tương thông mà cảm thấy đêm nay không cần làm gì cả, chỉ cần lặng lẽ ôm đối phương, cảm nhận một đêm ấm áp, cảm nhận sự kiên định của tình yêu, lặng lẽ nghĩ đến ngày tháng hạnh phúc trong tương lai là đủ.
Sáng hôm sau.
Trước cửa Thường Ninh Điện và Phi Hương Điện đều có xe ngựa chờ.
Ba nữ nhân của hai điện đều biết hủy bỏ thân phận phi tần, dọn ra khỏi hoàng cung đã là chuyện không thể thay đổi.
Dù có không nỡ, không cam lòng, đau buồn, lưu luyến, bọn họ vẫn dọn hành lý lên xem, tạm biệt hoàng cung nơi mình đã ở bốn năm.
Chỉ có Từ Xuân Ý là Tuệ tần trước đây ở Hợp Hoan Điện không hề có chút bi thương, thậm chí còn mong chờ vào tương lai tươi sáng.
Nội Vụ Phủ ở trong hoàng cung.
Nàng đương nhiên không cần ngồi xe ngựa, cứ bảo cung nhân giúp mình chuyển hành lý đến sương phòng của Nội Vụ Phủ.
Sau khi sắp xếp xong, nàng hào hứng bắt đầu công việc phó tổng quản Nội Vụ Phủ của mình.
Các quản sự của Nội Vụ Phủ nàng đều biết mặt, sau khi chào hỏi họ, nàng đến Phượng Nghi Điện thỉnh an hoàng hậu, báo cáo mình đã đi nhậm chức.
"Nô tỳ phó tổng quản của Nội Vụ Phủ Từ Xuân Ý tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Từ phó tổng quản miễn lễ."
"Cảm ơn nương nương. Nương nương, hôm sau hoàng thượng dặn dò nô tỳ sau khi đến Nội Vụ Phủ nhậm chức thì vẫn cố gắng giúp đỡ nương nương, vậy nên hôm nay nô tỳ cố tình đến thỉnh an, đồng thời cũng để xin chỉ thị, nương nương có gì muốn giao cho nô tỳ làm không?"
Thấy Từ Xuân Ý quả nhiên là người cầu tiến, nhanh như vậy đã thích ứng với thân phận mới, không xấu hổ cũng không dong dài, Triệu Thanh Uyển càng phải nhìn nàng ấy bằng con mắt khác.
"Từ phó tổng quản, bổn cung quả thật có vài việc muốn giao cho ngươi làm."
"Nương nương cứ nói, nô tỳ chắc chắn sẽ làm thật tốt."
"Được. Trước đây những công việc quản lý hậu cung do ngươi đảm nhận, bổn cung định tiếp tục để ngươi làm, sau này mỗi ngày ngươi cứ đến Phượng Nghi Điện đi, có điều giờ giấc thì không cần cố định, tự ngươi xem mà sắp xếp, cố gắng vào ban ngày là được."
"Vâng, nô tỳ tuân chỉ."
"Còn một việc nữa. Chủ tử hậu cung bây giờ bớt đi phân nửa, cung nhân cũng dư ra khá nhiều. Bổn cung muốn ngươi thống kê lại những cung nhân tuổi đã lớn, bổn cung định chọn ngày thả họ xuất cung."
Tuy Tiêu Sát nói hoàng cung vốn là nơi nuôi một đống người rảnh rỗi, có điều Triệu Thanh Uyển lại không muốn như vậy, nàng cảm thấy ai sống trên đời này cũng đều có giá trị của bản thân. Cho những cung nhân dư thừa xuất cung, một là có thể giảm bớt chi tiêu cho hoàng cung, hai là giúp họ sớm tìm được nơi phát huy sở trường của mình.
"Vâng, trong vòng hai ngày tới nô tỳ sẽ giao bản thống kê cho nương nương."
"Được, cứ thế đi. Đúng rồi, tối qua Ngọc thải nữ nói gì bất kính với hoàng thượng, ngươi có biết không?"
"Hồi nương nương, tối qua Ngọc thải nữ muốn hành thích hoàng thượng, may mà hoàng thượng không sao."
"Cái gì? Nàng ta muốn hành thích hoàng thượng?" Nghe Từ Xuân Ý nói, Triệu Thanh Uyển giật mình sợ hãi.
"Đúng vậy, tối qua khi bị hoàng thượng phạt đến Dịch U Đình, nàng ta còn kêu gào bất kính, chọc giận hoàng thượng."
"Có chuyện này sao? Bổn cung biết rồi, ngươi đi làm việc của mình đi."
"Vâng, vậy nô tỳ cáo lui."
Tối qua Ngọc thải nữ vậy mà muốn hành thích Tiêu Sát, chuyện lớn như vậy một chữ hắn cũng không nhắc tới, trở về còn thản nhiên như thường.
Tâm trạng Triệu Thanh Uyển lúc này quay cuồng như sóng biển.
Nàng không muốn tiếp tục ở Phượng Nghi Điện thêm giây phút nào nữa, lập tức bảo Vân Tụ cùng mình đến Tuyên Thất Điện.
Đến trước cửa Tuyên Thất Điện, thấy chỉ có Tiêu Sát và Tiểu Mục Tử ở bên trong, Triệu Thanh Uyển đi thẳng vào.
"Hoàng hậu tới à?"
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an."
"Được rồi, hoàng hậu không cần đa lễ, nàng có việc gì muốn tìm trẫm sao?"
"Vâng, thần thiếp có chút việc."
"Vậy à? Tiểu Mục Tử, ngươi lui ra ngoài đi."
"Vâng."
Tiểu Mục Tử khom người lui xuống, đồng thời đóng cửa Tuyên Thất Điện lại.
Thấy cửa đã đóng, Triệu Thanh Uyển mới đi đến bên cạnh Tiêu Sát, trách cứ: "Hoàng thượng, tối qua ở Hợp Hoan Điện xảy ra chuyện lớn như vậy, sao ngài còn gạt thần thiếp?"
Tiêu Sát giật mình, cười an ủi: "Đồ ngốc, chuyện tối qua xảy ra ở Hợp Hoan Điện với trẫm chẳng phải chuyện gì to tát, thế nên trẫm mới không nói với nàng."
"Nhưng với thần thiếp đó là chuyện động trời! Sao ngài có thể không nói cho thần thiếp biết chứ?"
"Được rồi đồ ngốc, trẫm không muốn nàng lo lắng. Trẫm thật sự không sao, nàng đừng lo, có được không?"
"Ngươi ta sao có thể không lo lắng hả! Hoàng thượng, hay là ngài tống cổ Ngọc thải nữ kia ra khỏi hoàng cung đi? Có người như vậy sống trong cung, thần thiếp sẽ luôn thấy bất an."
"Người như nàng ta nếu xuất cung, trẫm mới sợ sẽ là tai họa, nhốt ở Dịch U Đình đảm bảo hơn."
"Thật không?"
"Thật, đồ ngốc, nàng phải tin trẫm." Tiêu Sát kéo Triệu Thanh Uyển ngồi vào lòng mình.
"Thôi được. Ngài có biết khi nãy thần thiếp nghe Từ phó tổng quản kể mình nghe việc này, trái tim thần thiếp cứ đập thình thịch thình thịch không!"
"Đồ ngốc, nàng lo lắng cho trẫm vậy à?"
"Người ta đương nhiên sợ ngài gặp chuyện gì, sợ mất đi ngài!"
"Yên tâm đi, trẫm sẽ tự bảo vệ bản thân, không để bản thân gặp chuyện gì, càng sẽ không để nàng mất đi trẫm. Trẫm nhất định nói được làm được, yên tâm đi đồ ngốc của trẫm."
"Thế thần thiếp yên tâm rồi."
Nghe Tiêu Sát bảo đảm, Triệu Thanh Uyển nằm trong lòng hắn mới thoáng yên lòng.
Có điều nghĩ đến Cố Ngọc Linh ngày xưa ném bao tải phóng hỏa vào lãnh cung, sau khi ra khỏi Dịch U Đình thì như biến thành một con người khác, đến tối qua lại muốn hành thích Tiêu Sát, nàng vẫn cứ sợ hãi nữ nhân này.