Cung Tường Vãn Tâm

Chương 36: Ở lại




Không thể không thừa nhận Lan phi có một ưu điểm mà Tiêu Sát phải bội phục.
Đó là để đạt được mục đích có thể lúc mạnh lúc yếu, chuyển đổi một cách tự nhiên.
Đây là điều mà các phi tần hậu cung khác không có.
Cũng chính vì vậy hắn chỉ tỏ ra sủng ái các phi tần hậu cung ở bề ngoài, tất cả các nàng đều không dám oán hận thẳng trước mặt hắn, nhờ vậy mà hắn cũng bớt phiền.
Tuy nhiên lý do làm hắn tạm thời đổi ý, quyết định ở lại Y Lan Điện không phải ưu điểm này của Lan phi mà vì hắn thông thạo quyền mưu của đế vương.
Hắn vẫn phải cho Trâu gia lập công lớn trên triều chút thể diện.
Vậy nên hắn nương theo bậc thang của Hồ Đức Hải, tìm cớ cho mình: "Nô tài nhà ngươi sao có thể nói nhiều vậy hả? Thôi, nể tình ngươi trung thành với chủ tử, Lan phi cũng thật sự có lòng với trẫm, tối nay trẫm ở lại Y Lan Điện."
"Nô tài thay nương nương tạ hoàng thượng."
"Thật sao hoàng thượng? Ngài thật sự chịu ở lại với thần thiếp sao? Hu hu hu... Thần thiếp vui quá! Hoàng thượng..."
Nghe Tiêu Sát đồng ý ở lại, Lan phi lập tức lau nước mắt, ngồi dậy quỳ gối trên giường, ôm chặt Tiêu Sát không buông tay.
Hồ Đức Hải thấy đã đạt được mục đích, lặng lẽ nhếch môi, ra hiệu bảo Cẩm Tú và Cẩm Sắt cùng mình lui xuống.
Tiểu Mục Tử cũng định lui ra ngoài.
Ai ngờ gã lại bị Tiêu Sát gọi: "Tiểu Mục Tử, khoan đã!"
"Hoàng thượng có gì căn dặn?"
"Ở bên Lan phi quan trọng, nhưng quốc sự cũng không thể chậm trễ, người về Tuyên Thất Điện mang tấu chương đến đây, tối nay trẫm ở đây phê duyệt."
"Vâng, nô tài đi làm ngay."
"Hoàng thượng, tối nay ngài còn phải phê duyệt tấu chương sao? Ngài không thể nghỉ ngơi một chút à? Ngài không tự thương bản thân nhưng thần thiếp đau lòng!"
Thấy Tiêu Sát lệnh Tiểu Mục Tử mang tấu chương đến Y Lan Điện để phê duyệt, cảm xúc của Lan phi đang ở trên chín tầng mây lập tức rơi xuống.
Nàng ta bĩu môi, làm nũng khuyên hắn thay đổi suy nghĩ.
Tiểu Mục Tử thấy thế, cũng chuẩn bị yên lặng lui ra.
"Lan phi trẻ con giận dỗi thì thôi, nhưng trẫm là vua một nước sao có thể chậm trễ quốc sự? Huống hồ huynh trưởng của nàng và mấy vạn tướng sĩ gian khổ đóng quân ở biên quan vì trẫm và bá tánh Đại Phụng, có nhà lại không được về, có người thân lại không thể đoàn tụ, trẫm sao có thể một mình thanh nhàn?"
"Hoàng thượng dạy dỗ đúng, là thần thiếp thiển cận..."
"Được rồi, không phải trẫm muốn dạy dỗ nàng, việc lớn như quân vụ vốn không phải điều mà nữ nhân khuê các như các nàng có thể hiểu. Đúng rồi, không phải nàng nói đau đầu sao, mau ngủ đi. Lát nữa Tiểu Mục Tử mang tấu chương tới, trẫm phê duyệt xong sẽ quay lại với nàng."
"Vâng, vậy thần thiếp ngủ trước. Hoàng thượng đừng thức quá khuya, long thể quan trọng."
Lan phi ngoan ngoãn nằm xuống.
Có điều Tiểu Mục Tử vẫn chưa mang tấu chương tới.
Nàng ta nắm chặt tay Tiêu Sát, không muốn lãng phí giây phút nào.
Khoảng mười lăm phút sau, Tiểu Mục Tử mang tấu chương từ Tuyên Thất Điện đến tẩm điện của Y Lan Điện, sau đó bày biện bút mực.
Xong xuôi, Tiểu Mục Tử định lui ra ngoài đứng canh giữ ngoài điện nhưng lại bị Tiêu Sát gọi.
"Ngươi ở đây mài mực cho trẫm."
"Vâng."
Hai chủ tử một người phụ trách mài mực, sắp xếp lại tấu chương đã phê duyệt, một người lo phê duyệt tấu chương, phối hợp vô cùng ăn ý, cứ như coi Lan phi không hề tồn tại.
Lan phi uống mấy ly rượu, quả thật khó chịu, có điều nàng ta không hề buồn ngủ.
Lan phi mở mắt, thấy Tiêu Sát chăm chú đọc tấu chương, đầu chẳng thèm ngẩng lên một cái nhìn mình, nàng ta tức giận cắn môi.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lan phi lên tiếng: "Hoàng thượng, thần thiếp đau đầu, có thể làm phiền Mục công công ra ngoài bảo hạ nhân nấu cho thần thiếp chén canh sâm không. Không, nấu hai chén mới đúng, hoàng thượng phê duyệt tấu chương vất vả cũng phải uống một chén."
"Được, nếu Lan phi đã muốn uống canh sâm, Tiểu Mục Tử, ngươi ra ngoài căn dặn đi."
"Vâng."
Thấy Tiểu Mục Tử ra ngoài, Lan phi nhếch môi.
Nàng ta lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến sau lưng Tiêu Sát, vươn tay ôm lấy cổ hắn, đầu tựa vào vai phải hắn, làm nũng: "Hoàng thượng, không còn sớm nữa, số tấu chương chưa kịp phê để đến ngày mai làm tiếp, hoàng thượng cùng thần thiếp nghỉ ngơi đi."
"Lan phi đừng gây chuyện nữa, việc hôm nay phải xong hôm nay, ngày mai còn có việc của ngài mai."
"Hoàng thượng, long thể của ngài đâu phải mình đồng da sắt, sao có thể ngày nào cũng thức đêm được? Huống hồ đêm nay đẹp như vậy, chúng ta đừng nên cô phụ mới đúng..."
Lan phi xấu hổ kề sát mặt Tiêu Sát, một tay bắt đầu vuốt ve trước ngực hắn.
Nhưng Tiêu Sát hoàn toàn không hề dao động, đôi mắt mệt mỏi vẫn nhìn chằm chằm tấu chương.
"Hoàng thượng..." Lan phi gọi, linh hoạt từ phía sau đến trước mặt hắn, sau đó ngồi xuống đùi hắn, "Hoàng thượng, ngài nhìn thần thiếp đi, cùng thần thiếp nghỉ ngơi được không? Thần thiếp thật sự rất nhớ ngài. Hoàng thượng..."
Lan phi chủ động kề môi lại gần.
Tiêu Sát vẫn ngồi thẳng người, môi mím chặt.
Thấy không thể làm nam nhân xao động, nụ hôn của Lan phi càng điên cuồng.
"Ưm..."
Nàng ta r.ên rỉ, tay cũng bắt đầu di chuyển xuống.
Thấy nữ nhân này được một bước còn tiến một bước, Tiêu Sát nhíu mày, đẩy Lan phi ra.
Lan phi lảo đảo đụng trúng bàn làm tấu chương rơi hết xuống đất.
Tiêu Sát nhìn đống tấu chương vương vãi dưới sàn nhà, tức giận đứng dậy, mắng: "Lan phi, trẫm đang xử lý quốc gia đại sự, nàng lại không biết nặng nhẹ như vậy, thật sự khiến trẫm quá thất vọng. Trâu gia và huynh trưởng của nàng đúng là hơn nàng gấp trăm lần!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.