Cung Tường Vãn Tâm

Chương 44: Lương phi




Tiêu Sát từng là một hoàng tử lưu lạc ở dân gian.
Mẫu thân hắn họ Hà năm xưa là cung nữ, thân phận hèn mọn.
Sau khi được tiên đế sủng hạnh, cung nữ họ Hà bị tiên đế lãng quên, nhưng nhờ lần đó mà bà sinh được Tiêu Sát.
Vì bà không danh không phận, lại sợ phi tần của tiên đế hãm hại nên luôn cùng nhi tử cúi đầu làm người, nhờ vậy mới giữ được mạng nhỏ.
Năm Tiêu Sát năm tuổi, một phiên vương và một trọng thần trong triều hợp mưu tạo phản, nội ứng ngoài hợp dẫn binh đánh vào kinh thành.
Tiên đế cùng mọi người trong hậu cung được tướng sĩ bảo vệ hoảng loạn thoát khỏi hoàng cung.
Rời khỏi kinh thành.
Để rời xa hoàng đế và những phi tần hậu cung lục đục, trên đường cung nữ họ Hà cố tình dẫn nhi tử đi lạc đại độ, từ đó mai danh ẩn tích, lưu lạc dân gian.
Hai năm sau, phản tặc mới được bình định, tiên đế dẫn mọi người về hoàng cung ở kinh thành.
Việc cung nữ họ Hà và Tiêu Sát lạc đường khi không có gì khúc mắc trong lòng tiên đế, mãi đến hai năm trước khi ông ta băng hà, tiên thái tử đột nhiên qua đời, ông ta mới nhớ tới nhi tử mình thất lạc thời chiến loạn.
Ông ta lập tức phái người đến dân gian tìm, cuối cùng tìm được Tiêu Sát, đón về hoàng cung, lập tức phong làm thái tử.
Bây giờ Tiêu Sát đã đăng cơ ba năm.
Lúc hắn mới đăng cơ, quần thần đồng loạt dâng tấu chương khuyên hắn sớm ngày lập hậu nạp phi, khai chi tán diệp cho hoàng thất, nhưng hắn lấy cớ mình tuổi còn trẻ, hơn nữa mới đăng cơ, không rảnh bận tâm đến hậu cung.
Mãi đến khi người của hắn tìm kiếm được địa chỉ nhà của Triệu Thanh Uyển, hắn lại bí mật ra ngoài chứng thực, gặp chính Triệu Thanh Uyển hắn nhớ nhung nhiều năm, hắn mới thuận nước đẩy thuyền nghe lời khuyên của quần thần, đồng ý lập hậu nạp phi.
Nhưng trong việc lập hậu, Tiêu Sát cố chấp muốn lập Triệu Thanh Uyển, con gái của một thương nhân không quyền không thế làm hậu.
Quần thần đương nhiên không chấp nhận, quyết liệt quản đối.
Có điều hắn từ nhỏ đã biết nhìn mặt đoán lòng người, trong hoa có dao mà nói với quần thần nếu phản đối việc lập Triệu Thanh Uyển làm hậu, vậy việc lập hậu nạp phi chờ năm năm sau hắn sẽ suy xét, trong năm năm này bất kỳ đại thần nào cũng không được nhắc lại việc nạp phi, sau đó còn ám chỉ gả nữ nhi các nhà cho văn võ đại thần, nếu ủng hộ việc lập Triệu Thanh Uyển làm hậu, nữ nhi của họ cũng có thể vào cung làm phi.
Triều thần thầm cân nhắc, cảm thấy lập một nữ tử không quyền không thế làm hậu cũng tốt.
Thứ nhất không cần lo sau này sẽ xuất hiện việc ngoại thích lộng quyền.
Thứ hai ngày nào đó nữ nhi nhà mình muốn thay thế hậu vị cũng dễ như trở bàn tay.
Thứ ba nếu hoàng hậu sinh được hoàng tử, có được lập làm thái tử hay không vẫn chưa chắc. Cho dù có lập thái tử, mẫu tộc của hoàng hậu không có quyền trong triều, đám trọng thần bọn họ muốn khống chế thái tử hoặc ngày nào đó tự lập tân đế cũng dễ dàng hơn.
Sau khi suy xét cẩn thận, vài văn võ đại thần tìm lý do thoái thác, dẫn đầu tỏ vẻ lập nữ tử bình dân làm hậu.
Chỉ cần có một người lên tiếng, những người còn lại liền hùa theo.
Việc này không bao lâu đã được quyết định.
Sau đó là thánh chỉ lập hậu từ trên trời giáng xuống trước mặt phụ mẫu Triệu Thanh Uyển.
Phụ thân của Triệu Thanh Uyển tuy là thương nhân nhưng ngày thường khi rảnh rỗi cũng có tiếp xúc với vài quan viên bình thường, biết rõ dân không đấu lại quan, không thể làm trái hoàng mệnh nên lập tức bảo đại nữ nhi tiếp chỉ.
Triệu Thanh Uyển hướng tới tự do, trong lòng đã có người ái mộ.
Chỉ cần có người tỏ vẻ đồng ý, liền như một cái đê đào khai một cái khẩu tử.
Nếu thánh chỉ này đến trễ một hai năm, có lẽ nàng đã gả cho người khác.
Nhưng thánh chỉ này vẫn giáng xuống trước khi nàng gả chồng.
Nàng rất muốn kháng chỉ, nhưng lại lo cho tính mạng của cả gia đình, không thể không trái lương tâm mà tiếp chỉ, từ đây rời xa phụ mẫu quê nhà, rời xa người mình ái mộ, bị giam trong thâm cung.
Tình yêu Tiêu Sát dành cho nàng vừa chấp nhất vừa có tính chiếm hữu.
Một năm trước khi bị biếm vào lãnh cung, nàng không thể thuyết phục bản thân làm quen với hắn, dần thích ứng với hắn, thậm chí yêu hắn.
Điều này Tiêu Sát đương nhiên cảm nhận được.
Đó cũng là điều hắn giận nàng nhất.
Nhưng giận nàng, biếm nàng vào lãnh cung không có nghĩa hắn muốn phế hậu vị của nàng.
Trong lòng hắn, trên thế gian này chỉ có Triệu Thanh Uyển xứng làm hoàng hậu của hắn.
Tất cả phi tần hậu cung đều là con cờ để gia tộc củng cố quyền lực và đế vương.
Không một ai là người hắn thật lòng muốn nạp vào cung cả.
Vậy nên khi nghe Hộ Bộ thượng thư đề nghị hắn phế hậu, lập hoàng hậu mới, lửa giận hắn dâng trào trên lồng ngực, chỉ muốn tìm cơ hội phù hợp trút ra.
Tuy Cận thượng thư biết hoàng thượng không thích đề nghị của ông ta nhưng sau lưng ông ta có Trâu tướng chống lưng, hơn nữa việc này là do Trâu tướng ngầm bảo ông ta dâng tấu, vậy nên ông ta vẫn to gan đứng ra.
Ông ta trả lời Tiêu Sát: "Hồi hoàng thượng, vi thần cho rằng có thể vào cung làm phi đều là những người xuất chúng. Nhưng nếu lập phi tần địa vị thấp vượt cấp làm thì lại không hợp quy tắc tổ tông đề ra, cũng sẽ khiến những phi tần khác và chúng thần tiền triều không tin tưởng bội phục, khiến hậu cung và tiền triều rung chuyển, nên vi thần cho rằng nên chọn người ưu tú trong các phi tần địa vị cao."
"Vậy sao? Phi tần địa vị cao thì có Lan phi và Dĩnh phi."
Tiêu Sát nhướng mày, ánh mắt hướng về phía ngự sử đại phu đứng cạnh Trâu tướng, cũng là phụ thân của Lâm chiêu nghi.
Hắn thở dài: "À, còn có Lâm chiêu nghi nữa. Mấy tháng nay Lâm chiêu nghi và Dĩnh phi cùng giúp trẫm quản lý hậu cung, làm việc ổn thỏa, trẫm niệm tình nàng ấy vất vả hiền lương, định hôm nay phong nàng ấy làm Lương phi."
"Cái gì? Hôm nay phong Lâm chiêu nghi làm Lương phi?" Ngay lúc này nghe hoàng thượng nói muốn tấn phong Lâm chiêu nghi thành Lương phi, phi tần có địa vị cao trong hậu cung từ hai người biến ba người, Cận thượng thư giật mình mở to hai mắt
Những nhà có nữ nhi ở hậu cung làm phi sắc mặt tái mét, không giấu được sự ghen tị.
Chỉ có Lâm đại phu vui mừng khôn xiết.
Như sợ hoàng thượng đôi rý, ông ta lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn thay nữ nhi.
"Tạ hoàng thượng. Lão thần thai nữ nhi là Lâm chiêu nghi, không, là thay Lương phi tạ long ân của hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Lâm đại phi đứng lên đi. Lâm Lang hiền lương thục đức, làm việc gọn gàng, lại không trách không oán, được mọi người trong hậu cung khen ngợi. Phong hào Lương phi đương nhiên hợp với nàng ấy."
"Tạ hoàng thượng nâng đỡ Lương phi. Lương phi được làm phi tần của hoàng thượng, theo lý nên chia sẻ cùng hoàng thượng để hoàng thượng bớt phiền lòng vì hậu cung."
Nghe những lời tạ ơn của Lâm đại phu lại còn âm thầm hại người, Trâu tướng không vui, đưa mắt ra hiệu với Cận thượng thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.