Cận thượng thư hiểu ý, vội nói: "Hoàng thượng, hôm nay Lương chiêu nghi mới được phong phi, tư lịch còn thấp. Mà việc lập hậu liên quan đến quốc gia xã tắc, vi thần cho rằng nên chọn một trong người có tư lịch sâu sẽ ổn hơn."
"Cận thượng thư nói vậy sai rồi. Thế nào mới là tư lịch sâu? Nếu xét về thời gian giúp trẫm quản lý hậu cung, Lương phi còn lâu hơn Dĩnh phi. Mà Lan phi thì quá mảnh mai, trẫm sợ nàng ấy mệt mỏi nên mới không để nàng ấy hỗ trợ. Theo ý của chúng ái khanh là tư lịch của Lương phi không bằng Dĩnh phi và Lan phi, không đủ tư cách cạnh tranh người được chọn cho vị trí hoàng hậu sao?"
Tiêu Sát bốn lạng đẩy ngàn cân, chẳng những nhẹ nhàng bác bỏ ý của Cận thượng thư, cố tình nâng đỡ Lương phi, xếp nàng ta vào danh sách những người phù hợp để lập hậu, đồng thời ở trước mặt quần thần cho Lan phi và Trâu tướng thể diện, để mọi người hiểu hắn không bảo Lan phi xử lý hậu cung là vì sủng ái nàng ta.
Các đại thần thân thiết với Lâm đại phu xưa nay không cùng chính kiến với phe phái của Trâu tướng, sau khi nghe Tiêu Sát nói, có người đứng ra phụ họa: "Lâm chiêu nghi đã được phong là Lương phi, địa vị ngang hàng Lan phi và Dĩnh phi, đương nhiên có tư cách cùng tranh vị trí hoàng hậu với hai người họ!"
"Vi thần tán thành việc nếu lập hậu phải chọn từ phi tần địa vị cao, Lương phi hiền lương thục đức, có thể chia sẻ với hoàng thượng thì Lương phi hoàn toàn có tư cách cạnh tranh."
"Vi thần cũng tán thành."
Liên tiếp có mấy đại thần đứng ra tán thành, Cận thượng thư thấy thế, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Trâu tướng nhìn lướt qua những kẻ đối đầu với mình, ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ.
Tiêu Sát ngồi trên cao nhìn xuống các phe phái giương cung bạt kiếm với nhau, thầm cười lạnh, sau đó nói: "Nếu các khanh đã tán thành, vậy người được chọn để lập hậu sẽ trong ba người Lan phi, Dĩnh phi và Lương phi. Bọn họ ai cũng có ưu điểm riêng, tính cách cũng khác nhau. Lương phi dịu dàng ôn hòa, đối nhân xử thế tốt, có danh tiếng tốt ở lãnh cung. Dĩnh phi giỏi võ, tính cách thẳng thắn, nhưng từ khi trẫm bảo nàng ấy và Lương phi cùng xử lý việc hậu cung, trẫm phát hiện Dĩnh phi học hỏi rất nhanh, thế nên chỉ cần cho nàng ấy cơ hội, nàng ấy có thể tự làm việc độc lập."
Nghe hoàng thượng cuối cùng cũng khen đến nữ nhi của mình, còn khen cụ thể như vậy, trên khuôn mặt nghiêm túc Đoạn lão tướng quân - phụ thân của Dĩnh nhi cũng nở nụ cười.
Tiêu Sát lặng lẽ quan sát ông ta, bình tĩnh nói: "Mà Lan phi tuy không có kinh nghiệm quản lý hậu cung nhưng nàng ấy là người thông minh, trẫm tin chờ sức khỏe của nàng ấy bình phục cũng có thể đảm nhận trọng trách, chia sẻ cùng trẫm."
Tiêu Sát cố tình khen ba người như nhau, quần thần nghe xong đều nghị luận sôi nổi.
"Nghe hoàng thượng nói thì ba phi đều có ưu điểm riêng, nên lập ai làm hoàng hậu đây?"
"Đúng vậy, nên lập ai đây?"
"Ta nghĩ nên chọn Lương phi! Hoàng thượng nói Lương phi có danh tiếng tốt trong hậu cung, thế nên nhất định cũng được lòng người."
"Ta lại nghĩ là Dĩnh phi. Hoàng thượng cũng vừa mới nói Dĩnh phi học hỏi rất nhanh, có tài quản lý hậu cung."
"Ta thì đề cử Lan phi. Lan phi là nữ nhi của thừa tướng, mấy ngày trước huynh trưởng lại vừa đánh thắng trận ở biên quan, lập chiến công hiển hách, xét về gia thế hay chiến công thì Lan phi đứng đầu."
"Câu này ta không ủng hộ, nếu xét về chiến công thì mấy chục năm qua Đoạn lão tướng quân lập chiến công cho triều đình, nhi tử của Trâu gia sao có thể so sánh được!"
"Năm xưa nếu không nhờ Đoạn lão tướng quân dẫn binh bình định phản tác, kinh thành bây giờ còn không biết là thiên hạ của ai."
...
Dưới điện vô cùng ồn ào, chỉ có phụ thân của ba phi im lặng không nói gì.
Bởi vì đã có người của họ nói chuyện thay.
Tiêu Sát cũng cố tình làm lơ, đợi họ tranh cãi đến khi bất phân thắng bại mới lên tiếng ngăn cản.
Để họ tranh luân khoảng nửa khắc, thấy vẫn không tranh cãi ra kết quả, hắn quát: "Được rồi, các khanh không cần nói nữa!"
Sau đó, hắn lấy ý kiến từng người.
Đầu tiên là Trâu tướng.
"Trâu tướng, không biết theo ông trẫm nên lập ai làm hậu để ổn định hậu cung tiền triều, thậm chí là lòng dân trong thiên hạ?"
"Hồi hoàng thượng, nữ nhi của lão thần cũng nằm trong danh sách những người được chọn, vấn đề này lão thần không tiện trả lời, mong hoàng thượng thứ tội. Lão thần tin trong lòng hoàng thượng đã có người thích hợp."
"Nếu Trâu tướng đã công bằng công chính, chủ động né tránh như vậy, trẫm không miễn cưỡng trâu tướng nữa. Quách tướng, không biết ý ông thế nào?"
Trâu tướng là tả tướng, Quách tướng là hữu tướng.
Tuy hai người cùng là thừa tướng nhưng Đại Phụng xưa nay đề cao tả hơn, vậy nên địa vị của Quách tướng trong triều thấp hơn Trâu tướng một chút.
Hai người họ trước giờ vừa không bằng mặt vừa không bằng lòng, chỉ làm theo ý mình.
Quách tướng không có nữ nhi làm phi trong hậu cung nhưng Lâm đại phu là người của ông ta, ông ta đương nhiên nghiêng về Lương phi nhiều hơn, tuy nhiên, ông ta lại không hoàn toàn hy vọng Lương phi trở thành hoàng hậu.
Nếu Lương phi bước lên hậu vị, Lâm đại phu trở thành quốc trượng, thế chẳng phải sẽ lấn lướt ông ta sao?
Ông ta không muốn người bên dưới có ngày leo lên đầu mình.
Vậy nên sau khi cân nhắc, cho rằng chỉ khi không phế hậu, tiếp tục để nữ tử bình thường ngồi ở vị trí hoàng hậu mới có lợi cho địa vị của mình nhất, ông ta trả lời: "Hồi hoàng thượng, lão thần cho rằng người được chọn cho vị trí hoàng hậu không chỉ suy xét đến tư lịch và tính cách hay có thông minh hay không, có khỏe mạnh hay không, việc giúp hoàng thượng khai chi tán diệp cũng không thể bỏ qua. Nếu lập một hoàng hậu ốm yếu, tương lai sao có thể bảo đảm người đó sinh được hoàng tử khỏe mạnh, cho dù thuận lợi sinh được hoàng tử khỏe mạnh thì sao có thể bảo đảm người đó đủ sức khỏe để nuôi nấng hoàng tử, bồi dưỡng ra một thái tử tài năng cho Đại Triều chúng ta. Hoàng thượng, tuy lo lắng của thần có hơi đại bất kính nhưng thần chỉ suy xét cho hoàng thượng. Vậy nên để ổn định giang sơn xã tắc, hoàng thượng nên thận trọng lựa chọn người được lập làm hoàng hậu, không thể sơ sất."
Nghe Quách tướng ám chỉ Lan phi, Trâu tướng giận đến mặt mày xanh mét.
Mà Tiêu Sát thì thầm thở phào.
"Quách tướng nói có lý. Lập ai làm tân hậu trẫm và các khanh không nên chỉ nhìn trước mắt, mà phải nghĩ cho quốc gia xã tắc, suy xét xa hơn."