Máu chảy bên dưới Lan phi đã nhuộm quần của nàng ta thành một màu đỏ.
Thường thái y biết long thai trong bụng của nàng ta không còn, vội quỳ xuống thỉnh tội: "Nương nương, vi thần vô năng, hài tử trong bụng của nương nương đã qua đời."
"Cái gì? Bổn cung không tin! Bổn cung không tin! Bổn cung mặc kệ, ông bắt buộc phải cứu nó, bắt buộc! Nó là đứa bé đầu tiên của bổn cung và hoàng thượng, là hoàng trưởng tử của hoàng thượng! Ông nhất định phải cứu sống nó!"
"Nương nương bình tĩnh lại, xin nương nương nén bi thương. Nương nương còn trẻ, sức khỏe lại tốt, vẫn có thể hoài thai."
"Bổn cung không quan tâm, bổn cung muốn đứa bé này phải sống! Lang băm nhà ông, nếu ông không cứu được đứa bé này của bổn cung, bổn cung sẽ bảo hoàng thượng trảm cả nhà ông!"
"Nương nương tha mạng, thai nhi đã qua đời không thể sống lại, dù Hoa Đà có còn sống cũng không có bản lĩnh này. Xin nương nương tha mạng."
"Đồ lang băm nhà ông! A!"
Sức khỏe Lan phi vốn không tốt, lại vừa mới sinh non, tâm trạng quá kích động, vừa mắng Thường thái y xong liền ngất đi.
"Nương nương, người sao vậy? Nương nương!"
"Thường thái y, ngài mau xem cho nương nương đi!"
Mấy cung nữ đều sợ hãi, Thường thái y vội đứng dậy bắt mạch cho Lan phi, sau đó nói với họ: "Lan phi nhất thời cấp hỏa công tâm, lại vừa mới sinh non, sức khỏe quá yếu nên mới ngất đi. Ta sẽ kê phương thuốc cho nương nương, lát nữa các ngươi theo ta đến Thái Y Viện lấy thuốc rồi mang về lập tức nấu cho nương nương uống, nương nương sẽ tỉnh lại nhanh thôi."
"Vâng, chúng nô tỳ đi lấy thuốc với ngài."
Hồ Đức Hải bận làm việc khác, một lúc sau mới về Y Lan Điện, vừa vào tẩm điện đã thấy tình hình thê thảm như vậy, vội vã ngăn cản Thường thái y, bình tĩnh dặn dò: "Thường thái y, nương nương còn chưa tỉnh, chuyện nương nương sinh non ngài không được nói lung tung. Mọi việc chờ nương nương tỉnh lại sẽ để nàng ấy quyết định xem phải bẩm báo hoàng thượng thế nào, hiểu không?"
"Hồ công công yên tâm mạng của Thường mỗ hiện đã trói buộc với Lan phi nương nương. Lan phi nương nương không có chỉ thị, Thường mỗ nào dám nói bậy với bên ngoài?"
"Vậy nô tài yên tâm rồi."
Dặn dò Thường thái y xong, Hồ Đức Hải bảo Cẩm Tú theo ông ta đến Thái Y Viện lấy thuốc.
Sau đó gã quay sáng quở trách Cẩm Sắt và Xuân Ý: "Các ngươi hầu hạ nương nương thế nào hả? Ta vừa mới ra ngoài, nương nương đã xảy ra chuyện."
"Hồi Hồ công công, hôm nay lúc thức dậy nương nương vẫn khỏe mạnh, là khi Xuân Ý búi tóc cho nương nương nương nương đột nhiên nói đau bụng, nô tỳ cũng không biết chuyện này thế nào." Cẩm Sắt sợ Hồ Đức Hải phạt mình, vội phủi sạch mọi trách nhiệm.
"Xuân Ý? Thời điểm nương nương đau bụng chỉ có mình ngươi trong phòng?"
"Vâng, nô tỳ đang chải đầu cho nương nương, còn chưa búi tóc xong nương nương bỗng nói đau bụng, sau đó bảo nô tỳ đi mời Thường thái y."
Nghe Xuân Ý giải thích, Hồ Đức Hải theo bản năng nhìn trang sức Xuân Ý đeo trên đầu.
Mấy ngày nay gã có cảm giác mái tóc của Xuân Ý có mùi hương đặc biệt.
Hay là có người đã làm gì đó trên đầu Xuân Ý, mượn cơ hội này diệt trừ đứa bé trong bụng Lan phi?
Đúng là tính toán sâu xa hơn gã nghĩ!
Cũng tốt, việc nham hiểm này không làm bẩn tay gã.
Có điều gã vẫn phải điều tra rõ kẻ đứng sau muốn diệt trừ đứa bé trong bụng Lan phi, như vậy trong tay bản thân cũng có thêm một lợi thế.
Hồ Đức Hải đuổi Cẩm Sắt ra ngoài, sau đó đến cạnh Xuân Ý, đột nhiên cúi đầu ngửi mùi hương trên đầu Xuân Ý, rồi tháo châu hoa màu tím trên đầu nàng xuống, nghiêm nghị hỏi: "Xuân Ý, châu hoa này trên đầu ngươi mấy hôm nay tỏa ra mùi hương đặc biệt, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
"Dạ? Châu hoa này nô tỳ đã dùng lâu rồi."
"Ngươi đúng là đã dùng lâu, việc này ta cũng thấy. Vậy ngươi nhớ lại xem gần đây có phải có ai đụng vào châu hoa này của ngươi không?"
"Không có, nô tỳ ở chung phòng với Cẩm Tú và Cẩm Sắt, bọn họ không hề đụng vào đồ của nô tỳ." Bị Hồ Đức Hải chất vấn, Xuân Ý ngơ ngác nhìn châu hoa bình thường mình hay đeo.
Thấy Xuân Ý không giống nói dối, Hồ Đức Hải tiếp tục dẫn đường: "Ngươi cố gắng nhớ lại xem gần đây ngươi có gặp chuyện gì đặc biệt hay gặp ai đặc biệt, hoặc là ai đó nói gì kỳ lạ với ngươi không?"
"Việc này... À, mấy hôm trước nô tỳ đến Nội Vụ Phủ lãnh tiền tiêu hàng tháng, cung nữ Bạch Hà của Hợp Hoan Điện bất cẩn đụng trúng nô tỳ. Khi ấy nô tỳ có cảm giác tóc mình bị ai đó đụng vào nên giơ tay sờ thử, phát hiện búi tóc vẫn chỉnh tề nên không để bụng."
"Cung nữ Bạch Hà của Hợp Hoan Điện? Nha hoàn hầu hạ Ngọc tần?"
Hồ Đức Hải có chút ấn tượng với Bạch Hà, đó là một trong hai nha hoàn thân tín của Ngọc tần.
"Đúng vậy, Bạch Hà là người của Ngọc tần. Hồ công công, chẳng lẽ Bạch Hà kia có liên quan đến châu hoa của nô tỳ sao? Hôm đó khi nàng ta đụng trúng nô tỳ, nô tỳ nhớ hai tay nàng ta trống không, không hề cầm gì trong tay cả."
"Có liên quan hay không đợi ta điều tra là biết. Xuân Ý, châu hoa này tạm thời ta bảo quản giúp ngươi, nương nương sảy thai sợ rằng có liên quan đến món đồ này."
"Sao cơ? Hồ công công, sao lại như thế? Xuân Ý không làm gì cả, cũng không biết gì cả, công công phải tin nô tỳ!" Vừa nghe châu hoa của mình có liên quan đến việc Lan phi sảy ra, Xuân Ý sợ hãi cầu xin.
"Xuân Ý muội muội đừng sợ, ta và muội muội đã làm việc với nhau ở Y Lan Điện hơn một năm, đương nhiên ta tin tưởng muội. Có điều muốn ta bảo vệ muội, việc châu hoa này muội phải coi như không biết, cũng không được tiết lộ với bất cứ ai, bao gồm cả nương nương. Hiểu không?"
"Vâng, Xuân Ý nghe công công sắp xếp."
"Ừ, ngoan lắm! Khuôn mặt này đúng là mềm mại!" Hồ Đức Hải nhéo má Xuân Ý.
Xuân Ý rùng mình.
Nhưng hiện giờ nhược điểm đã nằm trong tay gã ta, nàng không dám phản kháng.
...
Hợp Hoan Điện.
Từ khi bày mưu tính kế, bảo Bạch Hà và Tiểu Quế tử lén tráo châu hoa trên đầu Xuân Ý, mấy ngày nay Ngọc tần như đang chờ ăn tết, hôm nào cũng nhón chân mong chờ động tĩnh khác thường bên Y Lan Điện.
Hôm nay nghe Bạch Hà tới báo Xuân Ý đột nhiên vội vã chạy đến Thái Y Viện mời Thường thái y, Ngọc tần biết kế hoạch của mình thành công rồi. Nàng ta vừa vui sướng vừa kích động, hận không thể lập tức đến Y Lan Điện tận mắt chứng kiến Lan phi mất long tự lúc này đang thê thảm thế nào.