Tôi trữ nước mưa và nước từ các máy cất nước trong tủ trên xuồng, không cho Richard Parker thấy, trong những cái túi nhựa năm mươi lít. Tôi buộc kín chúng bằng dây. Những túi ấy sẽ chẳng quý báu hơn đối với tôi nếu chúng chứa đầy vàng, ngọc bích, hồng ngọc hoặc kim cương. Lúc nào tôi cũng lo lắng đến chúng. Cơn ác mộng ghê gớm nhất của tôi là một sáng tỉnh dậy và nhìn thấy chúng bị dò hoặc bị vỡ. Để tránh thảm học đó, tôi lấy chăn bọc chúng lại để khỏi bị chà xát vào vỏ xuồng kim loại, và tránh dịch chuyển chúng để nhựa khỏi bị mòn. Nhưng tôi lo nhất là phần cổ của chúng. Liệu dây buộc như thế có làm mòn nhựa không? Làm thế nào để gắn kín chúng mà không phải dùng dây?
Khi mọi việc thuận lợi, trời mưa to, các túi chứa đầy nước theo mong muốn, tôi đổ đầy cả các cốc tát nước, hai cái xô nhựa, hai cái bình chứa đa năng, ba cái bình đong và những cái hộp nước đã uống hết (tôi đã giữ chúng lại như của báu). Sau đó, tôi còn đổ nước vào các túi nôn, gắn kín chúng bằng cách xoắn chúng lại. Chưa xong, nếu trời tiếp tục mưa, tôi lấy ngay chính mình làm bình chứa. Tôi ngậm cái ống thu của cái hứng nước mưa và cứ thế uống.
Tôi luôn luôn cho thêm một ít nước biển vào phần nước uống cho Richard Parker, tỉ lệ cao hơn một chút trong những ngày mưa và ít hơn một chút trong những hôm trời hô hạn. Hồi đầu, có lần nó nhúng cả cái đầu xuống biển và tợp mấy ngụm, nhưng rồi nó thôi ngày và không uống nước biển như vậy nữa.
Đã như thế rồi mà chúng tôi vẫn thiếu nước. Đó là nỗi lo lắng và chịu đựng thường xuyên trong suốt thời gian khổ nạn của chúng tôi.
Kiếm được bất kỳ món gì ăn được, Richard Parker cũng được chia phần nhiều hơn. Tôi không có lựa chọn nào khác. Nó biết ngay lập tức mỗi khi tôi bắt được một con rùa, một con dorado, hay một con cá mập, và tôi phải nhanh chóng hậu hĩnh với nó. Có lẽ tôi đã lập kỷ lục htế giới về môn cưa yếm và mai rùa. Còn cá thì ngay khi chúng còn đang quẫy đã bị chặt thànhtừng miếng. Nếu tôi đã thành bất tri kỳ vị và tạp thực như thế thì cũng chẳng phải do đói đơn thuần, và còn do vội. Nhiều khi tôi không có thời gian để xem mình đang sắp đưa gì vào miệng, vì nếu không làm thế ngày thì sẽ mất cho Richard Parker đang gầm gừ và dậm chân sốt ruột ngay bên bờ lãnh thổ của nó. Đến ngày đó, tôi đau đớn và xót xa nhận ra rằng tôi đã ăn như một con vật, tôi đã băng hoại nhân tính, những miếng nhai nuốt ầm ĩ và trợn trạo của tôi chẳng khác gì của Richard Parker.