Cuộc Gặp Chốn Thôn Quê

Chương 5:




Thời gian xoay chuyển, khí hậu dần ấm lên, ngôi làng cổ ngày càng thấm đượm sắc xuân. Sẩm tối hôm mười lăm tháng tư, mây hợp rồi tan nơi chân trời, ráng chiều in trên đỉnh núi, non xanh trập trùng, mây mù uốn lượn. Hoa đào hoa mơ dại nở đầy sườn núi nối liền trời xanh, dõi trông chỉ thấy khói sương gấm vóc.
Tiếng chuông chùa chiều tối vang vọng mấy tiếng, Bạch Nam Sơn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tiếng chuông làm ánh mắt cô thôi dõi xa. Cô dần hoàn hồn, thầm kinh ngạc, không ngờ cô lại có tâm tư thảnh thơi thưởng cảnh xuân.
Bạch Nam Sơn khẽ phe phẩy quạt hương bồ. Những cành hoa mỗi buổi sớm, cái chân e dè dịu dàng, ẩn đi vuốt sắc đầy dã tính đã cởi bỏ từng lớp áo giáp cứng rắn nơi trái tim cô.
Cũng lúc này, cô cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình. Cô trống thấy chú chó xám lại vẫy đuôi ngậm mấy cành hoa dại chạy thậm thụt về phía cô. Chú ta chạy đến trước mặt cô, cẩn thận đặt hoa xuống rồi quay đầu bỏ đi. Lần đầu tiên, Bạch Nam Sơn gọi nó: “Khoan đã.”
Cô vẫy tay với nó, chú ta ngập ngừng một thoáng, chân giơ lên hạ huống mấy lần, cuối cùng vẫn chậm rãi bước về phía cô.
Bạch Nam Sơn dè dặt vươn tay ra xoa đầu nó. Chó ta vừa mừng vừa lo ngẩng đầu lên, mắt sáng lay láy. Cô phe phẩy chiếc quạt, thoáng mỉm cười: “Mày sống trong làng này, chắc là khó tìm được đồng loại lắm nhỉ?”
Nó nhìn cô một lúc, lặng lẽ ghé vào cạnh bồ đoàn.
“Lúc bốn tuổi, tao bắt đầu nhớ được mọi chuyện, câu đầu tiên tao nghe được là “Con bé mắc bệnh tim.””
Chó ta nghiêng đầu nhìn cô với vẻ tò mò, hiển nhiên là nó không hiểu bệnh tim là gì.
Cô lại xoa đầu nó, chó ta cũng dần ngoan ngoãn. Cô bắt đầu nói miên man không ngừng: “Lúc còn nhỏ, tao mới bước chân ra khỏi nhà, bọn trẻ con cùng quê vừa nhìn thấy tao đã gọi tao là “đồ chết sớm”. Trong mắt bọn nó, tao là đứa lạc loài, động tí là lại bị xe cứu thương đưa đi. Thế nên từ nhỏ đến lớn, không một ai muốn đến gần tao.”
“Bởi vì tao đã được chẩn đoán chính xác rồi nên bố mẹ cũng cảm thấy tao là gánh nặng. Ngày nào bố mẹ cũng cãi nhau, càng ngày càng lạnh nhạt với tao. Lúc năm tuổi, trên đường đưa tao đến trường, họ nói phải đi làm, bảo tao đứng yên chờ họ. Tao chờ mãi, chờ từ sáng sớm đến tận sẩm tối mà họ vẫn chưa về. Đến khuya, tao mới nhận ra là bố mẹ không cần tao nữa, tao đã gục xuống òa khóc. Sau đó, ông nội đã đón tao về nhà.” Cô cụp mắt, vẻ mặt hơi u ám.
Chú chó xám lặng yên lắng nghe, cô cũng không biết nó có hiểu được cả đoạn dài thế không. Cô lại nói tiếp: “Tao được ông nội nuôi từ bé, không được đi học. Bố mẹ không thích tao, cũng không có bạn bè cùng trang lứa nào chơi với tao, thật ra hơn mười bảy năm nay, tao vẫn luôn sống rất cô đơn.”
Chú chó không lên tiếng, chỉ xích lại dựa lên đầu gối cô.
Sắc trời dần tối, hàng mi cô khẽ rung, hồ nước trong suốt bên dưới dập dềnh sóng nước: “Bao năm qua, mày là người… con chó đầu tiên cố gắng lấy lòng tao. Nếu mày là người thì tốt quá, ít nhất mày có thể nói chuyện với tao.” Giọng cô rất nhỏ, thấp thoáng vẻ tủi thân.
Chú chó lại kêu “Áuu”. Nó ngẩng đầu lên như đang phản đối điều gì đó.
Bạch Nam Sơn liếc nhìn nó với vẻ khó hiểu: “Mày không phải chó sao?” Cô lặp lại lời ban nãy: “Nếu mày là người thì…”
Bạch Nam Sơn bỗng run rẩy, mấy chữ còn lại tức khắc mắc nghẹn trong cổ, bản năng sợ hãi trỗi dậy khiến cô la lên: “Aaaaa….”
Cô hãi hùng bật dậy, lảo đảo lui về sau hai bước rồi ngã nhào xuống đất. Cô ôm trái tim đang đập thình thịch nhìn cậu thiếu niên trước mặt.
Dưới bầu trời mờ tối, mái tóc xám bạc của cậu tự do buông xuống. Hai lỗ tai dựng đứng, cái đuôi vừa nãy còn vui mừng vẫy tít bị tiếng hét của cô dọa cho không dám nhúc nhích.
“Tôi…” Chú chó xám định lên tiếng.
“Aaa!!!” Bạch Nam Sơn thấy cậu nói chuyện thì lại càng hét to hơn.
Cậu thiếu niên lập tức rụt người lại, biến về chú chó xám. Cổ họng vẫn ư ử, vừa khó hiểu vừa sợ hãi, tựa như đang nói: “Không phải cậu hi vọng tôi là người hay sao?”
Bạch Nam Sơn hoàn hồn, véo mạnh đùi mình một cái, đau đến mức suýt hét lên lần thứ ba. Cô thở hồng hộc, cảm thấy hết sức nghi ngờ.
Chú chó xám cũng bị biến cố bất thình lình này dọa cho im thin thít.
Lúc lấy lại bình tĩnh, Bạch Nam Sơn bỗng nhận ra thật ra cô vốn chẳng thể sống qua mười tám tuổi, bị chết bởi bệnh tim với bị yêu quái giết chiết thì có gì khác đâu?
Nghĩ vậy, dù vẫn còn vô cùng sợ hãi nhưng cô cũng đã dần tỉnh táo lại. Cô nặng nề bước chậm rãi đến gần chú chó, chìa tay ra muốn xoa đầu nó.
Chó ta cũng khẽ đung đưa chiếc đuôi.
Cô hỏi dò: “Mày sẽ không cắn chết tao chứ?” Vừa dứt lời, cô lập tức nhận ra mình hỏi ngu thật. Khả năng săn mồi của nó kém như thế, chỉ bắt cá thôi mà cũng trầy xước chân thì nó có thể có gan cắn chết người ư?
Chó xám lắc đầu, sợ hãi lui lại một bước.
Điều này khiến Bạch Nam Sơn can đảm hơn nhiều. Cô chậm rãi ngồi xuống bồ đoàn, tay run run đặt lên đầu chó xám, ngập ngừng hỏi: “Hay là… mày lại biến thành người xem nào?”
Chó ta gục đầu xuống nghĩ ngợi, bốn phía lập tức nổi sương mù bao quanh. Đến khi sương mù tan đi, một cậu thiếu niên tóc bạc đang nằm sấp dưới đất.
Cậu vén mi nhìn cô, ánh mắt hơi hờn tủi, giọng lí nhí: “Tôi không phải chó…”
Bạch Nam Sơn cảm thấy cậu không có tính công kích gì, cô ngỡ như đang mơ, nói: “Cậu không phải chó, cậu là… chó thành tinh.”
Giọng cậu càng tủi thân hơn: “Tôi không phải chó, tôi là sói… chỉ là đói nên trông giống chó thôi.”
Bạch Nam Sơn nghe như sét đánh bên tai, cô kinh ngạc hét “Aaaa”, sau đó lại hoàn hồn: “Vậy cậu là sói thành tinh hả? Với cả, cậu có tên không?”
Cô thực sự rất muốn nói thêm rằng: Không phải sau kiến quốc không cho thành tinh hay sao?
Mặt cậu hiện vẻ xấu hổ: “Đúng vậy. Tôi tên là, Ngân Hạnh…”
“Hử?”
Cậu bắt đầu kể chuyện của mình.
Thời nhà Đường, khi cậu vẫn là một con sói xám nhỏ, nơi này là một vùng đất hoang, chỉ có một cây ngân hạnh và một ngôi miếu đất nhỏ. Một vị hòa thượng béo vân du ngang qua nơi này, ngồi thiền dưới gốc cây. Con sói đã bị đói ở vùng đất hoang rất nhiều ngày. Lúc đi qua đây, nó nhìn kĩ, phát hiện ra vị hòa thượng béo.
Nó ẩn náu sau tảng đá, dã tâm nổi lên. Nhân lúc hòa thượng không để ý, nó lặng lẽ vòng ra sau ông, đanh định há miệng cắn đứt động mạch cổ của hòa thượng thì ông bỗng mở mắt ra, nhìn nó mà nói: “Mày đói lắm hả?’
Nó sửng sốt, không ngờ nó lại hiểu lời của hòa thượng!
Hòa thượng béo lôi một ống trúc từ trong ngực ra, đổ rất nhiều cơm xuống đất. Con sói xám đói meo nhìn ông qua ánh lửa. Ma xui quỷ khiến thế nào, nó lại cúi đầu ăn chỗ cơm ấy. Vị hòa thượng vuốt ve đầu nó: “Dù có đói lắm rồi thì cũng không được đả thương con người. Nếu mày đã gặp tao thì tức là có duyên, mày đi theo tao đi, tao dẫn dắt mày tu hành.”
Mép nó vẫn còn dính cơm. Nó ngửa đầu nhìn hòa thượng, chỉ thấy ông mặc cà sa, cả người tỏa hào quang. Sói xám lập tức ngây ra. Cao… cao tăng!
Một chiếc lá ngân hạnh rơi xuống đúng lúc này. Vị cao tăng nhặt lên, khẽ cười: “Mày lấy tên Ngân Hạnh nhé.”
Từ đó, sói xám vẫn luôn đi theo cao tăng. Cao tăng dựng một ngôi miếu nhỏ ở đây, nó theo sau tha gỗ giúp.
Cùng với sự phát triển của Phật giáo, ngôi miếu đất được các tín đồ xây dựng thêm thành một ngôi chùa khang trang. Mà vùng đất hoang cũng dần được được mọi người khai phá, có dân cư, dần trở thành làng mạc. Bởi vì nơi đây có cây ngân hạnh này nên ngôi chùa được các tín đồ gọi là “chùa Ngân Hạnh”, ngôi làng cũng được gọi là “’làng Ngân Hạnh”.
Sau trăm tuổi, cao tăng viên tịch. Con sói xám theo ông tu hành cũng dần có linh tính, thỉnh thoảng còn biến được thành người. Nó nhớ ơn điểm hóa của cao tăng nên ngàn năm qua, nó vẫn luôn ở lại đây trông coi viên Xá lợi Phật ông để lại trong chùa.
Triều đại thay đổi, giang sơn đổi dời, làng Ngân hạnh ngày càng hoang vắng, người dân nơi đây chết dần, sói xám cũng nhận ra con người ngày càng ít đi.
Có một lần, nó biến thành hình người, dọa cho chú tiểu sợ đến mức tắc thở ngay tại trận. Kể từ đó, nó không dám biến thành người nữa.
Nó vẫn kiên trì trông coi mộ phần của cao tăng, lại được cao tăng thuần hóa như chó nhà nên năng lực sinh tồn rất kém. Bởi vậy, nó sống đến giờ dựa vào việc thỉnh thoảng ăn cơm thừa được các nhà sư bố thí cho.
Ngân Hạnh cụp mi, nhìn cô với vẻ vừa chân thành vừa đáng thương: “Cậu nói đúng. Ở ngôi làng này, tôi không có đồng loại.”
“Có phải cậu cũng rất sợ tôi đúng không?” Ánh mắt cậu hơi bi thương.
Bạch Nam Sơn lặng im rất lâu.
Cạch, chiếc quạt hương bồ rơi xuống đất.
Cô cúi người ôm Ngân Hạnh, nói thật khẽ: “Không sợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.