Cuộc Gặp Chốn Thôn Quê

Chương 8: Lời cuối sách




Ngôi làng cổ vô cùng hoang vắng, từ sau khi Bạch Nam Sơn rời đi, gần như không còn ai đặt chân tới nơi đây nữa.
Hoa hồng dại trên núi đã nở bao mùa, mọi thứ trong ngôi làng cổ đều đã cũ kĩ, Phương trượng già trong chùa Ngân Hạnh đã khuất, chú tiểu đã thành Phương trượng trẻ, Phương trượng trẻ lại dần thành Phương trượng già.
Tóc Phương trượng không được cạo sạch. Ông tuổi cao sức yếu ngồi trên bồ đoàn, thỉnh thoảng lại nhớ tới con chó xám thường tới ăn vụng. Mấy chục năm qua, ông gần như không bắt gặp nó tới ăn vụng lần nào nữa.Vị Phương trượng già cất bước nặng nề, đi một vòng quanh chùa vẫn không thấy nó đâu.
Ông rất bất đắc dĩ, đành ra khỏi chùa đi tìm nó, tìm thật lâu mới thấy.
Trên bãi đất hoang, chú chó xám đang xòe đuôi ngồi bên bờ sông, thì ra nó vẫn đang chờ cô gái quay về.
_Hết_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.