Hắn tự tiện dựa sát vào người cô, bàn tay ngỗ nghịch đặt hờ trên eo nhỏ thu yếu, cử chỉ thân mật vượt qua giới hạn làm cho Nhiên Cẩm nổi đóa.
"Anh ngồi xích ra một chút không được à?"
"Không, ngồi với vợ mắc gì phải ngồi xa?"
Nhậm Cảnh tỉnh tuồng đáp, lời nói và hành động quá quắc đến cùng cực, cánh tay hữu lực đem cô gái nhỏ kìm hãm vào lòng.
Khuôn mặt tuấn lãng pha trộn sắc thái lạnh tanh, một lòng hướng sang tình địch, hắn mặc kệ Nhiên Cẩm cự tuyệt cũng quyết phải đánh dấu chủ quyền.
"Chồng thì phải ngồi cạnh vợ!"
- Có xem tôi là vợ đâu mà ra vẻ cho ai xem không biết nữa?
10 phần như một, Nhiên Cẩm bất lực với kẻ mặt dày, không muốn đôi co tốn hơi sức, cô thả quân cờ điềm nhiên nói.
"Kệ hắn đi, A Mạnh, chúng ta tiếp tục thôi!"
"Ừm."
Cả hai thật sự coi người đàn ông kia như không khí, nhưng chưa yên tĩnh được lâu thì bên ngoài lại có âm thanh vọng vào.
"Cảnh, Nhiên Cẩm!"
Ôn Bích và An Hạnh Uyên đột ngột sang đây, Nhiên Cẩm trông thấy phải đau đầu, không rõ đám người này muốn giở trò gì mà lũ lượt kéo sang?
Từ ngày cô ở ngôi nhà nhỏ này họ không có lấy một lần đặt chân sang, nay lại tự nhiên kéo đến cứ như sắp xảy ra chuyện.
Một người cười niềm nở lấy lòng, còn một người thì xéo xấc ganh ghét ra mặt, cả hai bước vào nhà thì bầu không khí liền trở nên căng thẳng.
"Mẹ!"
Nhiên Cẩm buộc lòng đứng lên chào hỏi người lớn.
"Nhiên Cẩm, mẹ và Hạnh Uyên sang coi vệ sĩ mới của con đây!
Cậu ta là vệ sĩ con thuê về à?"
Ôn Bích trực tiếp vào thẳng vấn đề, chỉ tay vào Lương Mạnh đang đứng nghiêm trang.
Anh nhìn người đánh giá qua vài cái đảo mắt cũng lịch sự đứng lên chào hỏi.
"Chào phu nhân, chào tiểu thư!"
Người đàn ông với nét ngoài bảnh bao rất dễ thu hút phái nữ, lại còn có cử chỉ lịch thiệp làm cho hai mắt của An Hạnh Uyên lập tức lóe sáng lên như ngôi sao.
Bản năng mê trai trỗi dậy, vừa nhìn thấy người đẹp liền động lòng, quên mất kế hoạch sang đây làm khó làm dễ Nhiên Cẩm.
Cô ta hí hứng chủ động đi tới làm thân, cánh tay không yên phận tự tiện kéo tay của Lương Mạnh lên, yểu điệu như rắn nước quẩy.
"Anh đây là...vệ sĩ của chị dâu...?"
"Vâng, tôi tên Lương Mạnh, là vệ sĩ cho Nhiên tiểu thư!"
Lương Mạnh cười gượng, né tránh sự tự tiện của cô gái, rút tay mình về, trước con mắt khinh bỉ An Hạnh Uyên vẫn không có chút kiêng cữ, tủm tỉm cười như vừa bị trêu chọc.
"Ấy, sao anh lại gọi là Nhiên tiểu thư, là Nhậm thiếu phu nhân mới đúng!"
Cô gái này trơ trẽn đến mức không thể ngờ tới, bình thường giành giật Nhậm Cảnh không buông, bám dai như đỉa đói, nay lại tự nhiên nhường người.
Cô ta với tay lần nữa tuyệt nhiên bị Lương Mạnh cự tuyệt, anh lùi vài bước, đứng nghiêm trang giữ khoảng cách.
"Hì, chào anh nha, rất vui được làm quen với anh!
Em tên là An Hạnh Uyên, sau này cứ gọi em là Hạnh Uyên là được!"
Lời lẽ thiếu đi phép tắc của một bậc tiểu thư, An Hạnh Uyên như trực tiếp bật đèn xanh cho người đàn ông kia.
Nhiên Cẩm chứng kiến suýt nữa thì không nhịn cười được, cô liếc mắt sang Nhậm Cảnh, ngầm khinh bỉ hắn.
Đường đường là một Tổng Tài cao cao tại thượng, coi An Hạnh Uyên như bồ nhí nay lại bị cô ta công khai cắm cho cặp sừng dài.
Nhậm Cảnh hiểu hết hàm ý từ trong đôi mắt của Nhiên Cẩm, nhưng hắn không rỗi hơi giải thích, bên ngoài hắn không phải từ chối lời đồn với An Hạnh Uyên, chỉ có người trong cuộc mới biết hắn xem thường An Hạnh Uyên đến mức nào.
Cho dù, cô ta có ngủ với người khác hắn cũng không quan tâm, bởi ngay từ đầu hắn đã xác định người con gái kia mãi mãi không bao giờ được phép với tới vị trí Nhậm thiếu phu nhân.
Còn Ôn Bích, sợ An Hạnh Uyên bị vẻ điển trai của Lương Mạnh mê hoặc, làm xấu mặt mũi của Nhậm gia liền vội vàng kéo cô ta ra, gượng gạo trách móc.
"Hạnh Uyên, con gái con lứa, phải biết giữ mình chứ?"
"Đây là vệ sĩ của chị dâu con, đừng có làm người ta ngại."
Nhắc nhở nhẹ nhàng, An Hạnh Uyên liền sực bừng tỉnh, nhớ đến nhiệm vụ, cô ta chóng điều chỉnh lại trạng thái kiêu căng hống hách, ngước cao mặt hách dịch với Nhiên Cẩm.
Đang chuẩn bị tư thế vào gây chuyện, còn chưa kịp nói thì bất thình lình bị Nhậm Cảnh chặn họng.
"Hai người tự nhiên qua đây chỉ để gặp người này thôi sao?"
Bầu không khí đột nhiên im hơi lặng tiếng, Nhậm Cảnh thừa biết chẳng tốt lành gì mà họ xuất hiện ở đây, phía sau chắc chắn còn có ý đồ, hắn bèn nhún vai lười biếng nói.
"Hai người xem xong thì về đi!
Con đã nói rồi, từ nay con sẽ ở đây với Nhiên Cẩm! Đừng có qua đây bày trò."
Vẫn y như cũ, An Hạnh Uyên lại chủ động sáp lại, ve vãn Nhậm Cảnh, giọng ngọt ngào giải thích.
"Anh Cảnh, anh hiểu lầm rồi, em và mẹ thật sự sang gặp vệ sĩ của chị dâu thôi!
Không có bảo anh về dinh thự đâu ạ!"
"Cũng không cần phải đến đây gặp đâu, chẳng phải từ bên kia nhìn sang cũng thấy rồi à?
Cần gì phải vòng vo!"
Nhiên Cẩm ghét nhất thể loại giả vờ giả vịt, chẳng ngại nói thẳng, còn nhảy vào miệng An Hạnh Uyên chặn họng.
"Nếu xem xong thì về đi! Người ta còn phải ngủ, 10h tối rồi đấy!"
"Cô!"
An Hạnh Uyên lập tức tức tối, định gân cổ lên cãi một trận thì bị Ôn Bích ở bên cạnh cản lại, nhíu mày không vừa ý, ám hiệu.
"Hạnh Uyên, không được hỗn xược!"
Kế hoạch đột ngột thay đổi, Ôn Bích tự dưng không cho An Hạnh Uyên gây khiêu khích, bởi hiện giờ khi thấy người đàn ông kia quá hoàn hảo, còn ở chung với Nhiên Cẩm. Bà ta lại âm mưu muốn Nhiên Cẩm và người kia xảy ra trường hợp ngoại tình.
Dùng việc này để hạ bệ cô, thuận lợi cướp lấy số tài sản.
Ngoài mặt Ôn Bích vẫn tiếp tục hiền hòa, làm tròn trắc nghiệm của một người mẹ tốt, ra sức bênh vực cho Nhiên Cẩm.
"Hạnh Uyên, sau này ăn nói với Nhiên Cẩm cho tử tế vào!"
"Dì..."
Tự dưng bị quở trách, An Hạnh Uyên ngậm một cục tức, nhưng lại không thể cãi lời, cô ta giậm châm hậm hực ra mặt.
Nhậm Cảnh không thèm ngó, Ôn Bích lại chẳng hề quan tâm, người bình tĩnh bước đến chỗ Nhiên Cẩm, hòa nhã cầm tay cô, thỏ thẻ.
"Nhiên Cẩm à, mẹ và Hạnh Uyên thật sự chỉ sang đây nhìn người một chút thôi, con đừng hiểu lầm!
Vệ sĩ này mẹ thấy rất tốt, con có người bảo vệ, còn có Cảnh ở cạnh mẹ cũng yên lòng."