Vài ngày sau, Ôn Bích sắp xếp một chuyến du lịch, mượn cớ là đi chơi để giảm bớt áp lực những ngày qua bà ta ăn ngủ không yên, thổ lộ tâm tư với Nhiên Cẩm, dùng lời đường mật rủ rê cô cùng tham gia.
Nhậm Cảnh là con trai cưng không thể thiếu mặt, cũng được bà ta rủ theo chung vui, Nhiên Cẩm ngoài mặt không phản nhưng trong lòng không thể không phòng hờ.
"Mẹ à, đi chơi còn đi 3 ngày, để Lương Mạnh ở nhà con sợ không có con quản thúc, anh ấy lại gây chuyện với những người làm khác.
Mẹ cho con đem theo vệ sĩ của mình phòng hờ được không ạ."
"Tại sao lại không được chứ? Con cứ cho cậu ta theo, đảm bảo an toàn cho con!"
Ôn Bích đương nhiên nhiệt tình đồng ý, bởi bà ta mưu tính chuyện hại người, Nhiên Cẩm đem Lương Mạnh theo càng đúng với sự sắp xếp.
Thế nhưng, Nhậm Cảnh lúc nào cũng luôn đối đầu nhất nhất không đồng ý.
"Không được! Đi chơi gia đình mà cũng dẫn theo hắn để làm gì?
Cô sợ người ta hãm hại thì tôi canh chừng cô 24/24 là được chứ gì?"
"Cảnh!"
Người phụ nữ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, Nhiên Cẩm còn chưa kịp mở miệng phản lại thì Ôn Bích đã giúp cô trấn áp người đàn ông.
"Cảnh, đu chung càng đông càng vui.
Với lại mẹ biết Nhiên Cẩm còn ám ảnh chuyện đêm tân hôn nên mới cho phép Lương Mạnh theo cùng.
Con đừng làm Nhiên Cẩm khó xử, nếu con không thích thì cứ ở nhà."
"Mẹ à..."
Nhậm Cảnh nghẹn bứ cổ họng, không biết từ khi nào mẹ hắn lại thân thiết với cô gái kia như vậy. Ngày xưa thì ghét cay ghét đắng, bắt hắn lấy người theo cam kết, xong rồi còn luôn miệng bảo sẽ nghĩ cách giúp hắn ly hôn.
Bấy giờ lại ly hôn chẳng thấy đâu, mới qua có hơn hai tháng mà cả hai đã thân đến mức như hai mẹ con ruột, làm cho hắn thật sự không hiểu người mẹ này lại muốn giở trò gì?
Hắn không bao giờ tin Ôn Bích thật sự chấp nhận Nhiên Cẩm là con dâu, bởi hắn quá rõ tính cách của bà ta, lòng chỉ nhắm đến số tài sản kia của Nhiên Cẩm, số tài sản mà hắn vốn không cần.
Vì yêu thương Ôn Bích, vì chữ hiếu hắn mới mắt nhắm mắt mở hết lần này đến lần khác bao che cho bà ta giở trò sau lưng. Hiện giờ thì hắn không muốn nữa, không thể để mẹ ruột của mình càng lúc càng lộng hành, càng đi vào con đường lầm lỡ.
Cho nên, hắn miễn cưỡng chấp nhận cho Lương Mạnh cùng đi, bản thân thì sẽ âm thầm bảo vệ cô gái kia.
Ôn Bích được như ý muốn, trong lòng sảng khoái vô cùng, đôi mắt cười lên toàn thâm ý.
Nhiên Cẩm dù không rõ chuyến đi này sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì, nhưng cô phải luôn phòng hờ cao độ, nhất là với Nhậm Cảnh và An Hạnh Uyên cũng đi theo.
Chuyện lần trước ở trung tâm mua sắm tới giờ cô nhờ Lương Mạnh điều tra vẫn chưa ra, manh mối lại bị đứt đoạn. Những tên kia sau khi bị người của Nhậm Cảnh bắt đi thì biệt tăm biệt tích, căn bản không tìm được người để tra hỏi. Vậy nên, chuyến đi lần này cô phải cẩn thận.
Ngay ngày hôm sau, bắt đầu khỏi hành cho chuyến du lịch ở biển, họ ngồi máy bay chỉ mất có 5h đã đến nơi. Ôn Bích sớm đã đặt phòng cho 5 người ở một khách sạn cao cấp, bà ta và An Hạnh Uyên chung một phòng, Nhậm Cảnh đương nhiên ở cùng với Nhiên Cẩm, chỉ có Lương Mạnh phải ở riêng, phòng của họ đều rất gần nhau.
Buổi đầu tiên trong chuyến du lịch diễn ra rất suôn sẻ, họ đi hết nơi này đến nơi khác, ngắm cảnh ăn chơi thật sự chẳng có bất kì rủi ro gì xảy ra.
Đến xế chiều, hai người phụ nữ kia rủ nhau đi vào khu trung tâm mua sắm, chỉ còn 3 người luôn đối khán ngồi trong tiệm cà phê gần bãi biển, hai người đàn ông hễ gặp nhau lại dùng ánh mắt đấu đá với nhau.
Nhiên Cẩm không xa lạ gì hành động của cả hai, nhưng lần này là chuyến du lịch thư giãn, cô cũng không muốn nhìn thấy họ cự nhau như ngày thường, miễn cưỡng mở miệng cứu vãn bầu không khí.
"Nhậm..."
"Nhiên Cẩm, đi dạo một vòng đi."
Lời chưa trọn vẹn liền bị người đàn ông cướp mất, Nhiên Cẩm mở to mắt cáo chưa kịp tiếp thu cánh tay mềm yếu đã bị Nhậm Cảnh tóm lấy, ra sức kéo cô đứng dậy.
"Làm gì vậy? Buông ra!"
"Anh muốn thì đi một mình đi."
Cô vùng vẫy giữa chốn đông người, không phải không biết người này đang gai mắt Lương Mạnh nên có tình kiếm chuyện, tách cô và Lương Mạnh ra.
"Bỏ ra coi!"
"Im, vợ chồng đi du lịch thì nên đi dạo cùng nhau!
Tôi với em ra ngắm hoàng hồn!"
Người không tình nguyện bị hắn bá đạo kéo đi, Nhiên Cẩm chỉ bất lực quay đầu ra sau ám hiệu cho Lương Mạnh.
Nhậm Cảnh thật sự kéo cô ra ngoài biển, vốn tâm trạng đang cộc cằn nhưng khi ra tới đây không khí trong lành mát mẻ, thêm cảnh hoàng hôn đẹp mê ly, tâm tình cũng dịu xuống.
"Đẹp không?"
Hắn đứng cạnh chú ý nét mặt có chút ngọt ngào của cô gái, nhỏ giọng hỏi.
Nhiên Cẩm không nói, khẽ gật đầu thể hiện câu trả lời, rồi cô cởi bỏ đôi giầy cao gót, khom người định cầm liền.
Người đàn ông nhanh như một tia chớp, cầm ngay đôi giày của cô, ngoài mặt thể hiện sự ga lăng, tùy tiện nói.
"Để tôi cầm cho cô...cứ đi dạo đi."
"Cảm ơn..."
Hành động nhỏ lại làm cô mỉm cười ngọt ngào, âm thầm chấp nhận hảo ý. Cô im lặng đi dọc bờ biển, trời cũng gần tối, người ra ngắm hoàng hôn rất đông, cô lại không thích chốn đông người nên đi một mạch tới chỗ những mõm đá, ở đó chỉ lác đác một vài bóng người.
Tâm trạng khuây khỏa hơn hẳn, Nhiên Cẩm thoải mái hít thở gió biển, tận hưởng khung cảnh hoàng hôn như một bức tranh.
Nhậm Cảnh ở phía sau xách giày cao gót cho cô gái, lặng lẽ ngắm cảnh ngắm cả người, trong đôi ngươi của hắn toàn là hình bóng nàng thơ.
Nhiên Cẩm mặc một bộ cánh đen, tà váy bay trong gió vô cùng thướt tha, phía sau tóc cô còn cài một chiếc nơ đỏ to đùng. Tổng thể nhìn cô cứ như công chúa của bóng đêm, nét dịu dàng ma mị ẩn hiện trên thân thể tới khuôn mặt. Không hề giữ lại một chút đanh đá của thường ngày.
Hắn nhìn đến mê mẩn, bất giác cười lên, càng lúc hắn càng say mê cô gái, tình cảm bắt đầu nảy nở, hiện giờ thì không muốn kháng cự nữa, thừa nhận hắn đã rất thích Nhiên Cẩm, hắn để ý đến từng chi tiết, từng hành động của cô.
Biển rất đẹp, hoàng hôn cũng thơ mộng, khung cảnh tuyệt mĩ như vậy sao cô gái lại không xuống nước lội như bao người khác?
Ánh mắt của Nhậm Cảnh chợt thâm trầm khó đoán, chú ý hễ sóng vỗ Nhiên Cẩm lại né ra, mặc dù chân không mang giày, chấp nhận dính đầy bùn cát cô cũng nhất quyết cự tuyệt những đợt sóng biển vỗ tới.
Hắn tinh tế cuối cùng cũng nhận ra, cô không thích sóng biển, một điểm mà không phải ai cũng có thể đoán được.