Cuộc Hôn Nhân Đỏ Đen

Chương 37: Trúng thuốc




Bước sang ngày thứ hai, buổi sáng chẳng có gì khác lạ, 5 người cùng di chuyển đến địa điểm du lịch, ăn chơi thả ga đến tận chiều tối lại quay về.
"Mấy đứa tắm rửa thay đồ rồi ra dùng bữa tối nhé!
Mẹ đã đặt phòng sẵn cho chúng ta rồi đấy!"
Trong chuyến đi này, Ôn Bích luôn chu đáo từ đầu đến cuối, từ việc ăn uống cho đến nơi nghỉ ngơi cũng do một tay bà ta sắp xếp, còn cả những địa điểm du lịch cũng đều do bà ta chọn.
Nhiên Cẩm hoàn toàn để cho người phụ nữ này sắp đặt, mặc dù cô luôn phòng hờ nhưng đứng trước cám dỗ do Ôn Bích giàn xếp quá chu toàn vẫn bị bà ta dắt mũi dễ dàng.
Cô gái không hề nghi ngờ người phụ nữ từ lời nói cho đến hành động, nhất nhất nghe theo, cô cùng Nhậm Cảnh nhanh chóng trở về phòng sửa soạn.
Ít lâu sau, cả hai cùng gọi Lương Mạnh đến nơi Ôn Bích chuẩn bị, hai người người phụ nữ kia đã đến trước, bởi Ôn Bích là người đặt phòng ăn, bà ta phải có mặt trước, An Hạnh Uyên luôn là cái đuôi lẽo đẽo theo sau, xuất hiện chung với Ôn Bích là lẽ tự nhiên.
5 người cùng ngồi vào bàn ăn, tận hưởng rất nhiều món thịnh soạn, Ôn Bích chủ yếu gọi toàn hải sản, những thứ giàu chất hỗ trợ cho tinh lực. Nhiên Cẩm mới đầu nhìn thấy đã e dè, lầm tưởng Ôn Bích đây là có dụng ý cho Nhậm Cảnh, ăn nhiều thứ này sẽ rất dễ...nhưng khi lời nói hoa mỹ của Ôn Bích phát ra cô lại phải đè nén suy nghĩ đen tối xuống.
"Nhiên Cẩm, con ăn nhiều vào một chút, chúng ta đi biển phải ăn mấy món này mới hợp lý.
Đừng sợ, nếu tối nay con không thích ngủ với Cảnh cứ qua với mẹ và Hạnh Uyên!"
Như dỗ ngọt con nít, Nhiên Cẩm không phải không biết Ôn Bích cũng biết chuyện cô và Nhậm Cảnh chưa từng xảy ra chuyện vợ chồng. Được bà ta thêm lời trấn an, Nhiên Cẩm cũng tin, cũng ăn theo ý.
Ôn Bích bắt đầu chuyển ánh nhìn đầy tia hàm ý vào người Lương Mạnh, nhả giọng nhỏ nhẹ.
"Lương Mạnh, cháu cũng tự nhiên đi, đừng quá gò bó."
"Vâng, thưa phu nhân."
Lương Mạnh cũng nghiêm túc đáp lễ cho tròn chức vụ, anh không giống Nhiên Cẩm, ăn rất ít, rượu uống cũng rất ít. Còn Nhiên Cẩm, bị ép buộc nên phải ra sức ăn, còn có những ly rượu nồng liên tục tiếp đến.
Tự tin bản thân mình uống rượu như nước nên Nhiên Cẩm vô tư tiếp đón, ở nơi không ai chú ý Ôn Bích nhìn cô cười lên cực kì quỷ dị.
Họ ăn uống say sưa, một lúc sau phục vụ lại đem thêm rượu vào cho họ, từng lý đều được rót vừa đủ, Ôn Bích dụ tất cả cùng nâng ly tiếp. Không một ai nghi ngờ hành động khác lạ của bà ta, người giả tạo đạt mức 2 đặc công cứng cỏi, phòng bị đến mấy vẫn rơi vào bẫy.
Lương Mạnh ban đầu còn dè chừng, sau lại bị Ôn Bích nhiệt tình chuốc rượu, còn ăn rất nhiều hải sản, đặc biệt hàu, khiến cho toàn thân anh bắt đầu sinh phản ứng.
Tuy nhiên, hiện giờ lý trí vẫn còn rất tỉnh táo, vẫn giữ vẻ hòa nhã với người xung quanh, đang vui vẻ thì điện thoại của Ôn Bích đột nhiên vang chuông.
Người lịch sự nên nghe máy rất kín kẽ, bà ta hơi cúi người xuống gầm bàn, những người xung quanh cũng lập tức im hơi lặng tiếng cho bà ta nói chuyện.
"Gì chứ? Sao lại xảy ra lỗi?"
"Được rồi, được rồi.
Tôi sẽ liên lạc lại sau!"
Nghe như có vẻ đã xảy ra chuyện, Ôn Bích khi ngồi thẳng lên nét mặt liền lộ ra sắc thái nghiêm trọng.
Ôn Bích nhìn từng người, nặn ra nụ cười có phần gượng gạo khó tả, rồi lập tức quay sang Nhậm Cảnh, gấp gáp nói.
"Cảnh, ra ngoài mẹ có chút chuyện nói với con."
"Chuyện gì thế ạ?"
Nhậm Cảnh cau mày, linh cảm mách bảo hắn lại sắp xảy ra chuyện, cho nên muốn dò hỏi. Nhưng Ôn Bích không chịu nói, nhất quyết bảo hắn ra ngoài, trước khi đi, Ôn Bích còn hòa nhã để lại vài câu.
"Mấy đứa cứ tiếp tục nhé! Mẹ và Cảnh ra ngoài có tí việc rồi sẽ quay lại sau!"
"Hạnh Uyên, đừng có gây sự đấy!"
Bà ta nhắc nhở cho có lệ, xong xuôi liền khẩn trương kéo Nhậm Cảnh rời khỏi đó.
Phục vụ vẫn tiếp tục mang thức ăn vào, nhưng Nhiên Cẩm và Lương Mạnh không động đũa, đăm đăm ánh nhìn lãnh lệ hàm ý vào An Hạnh Uyên đang nhàn nhạt nhét thức ăn.
"Ăn đi, mấy người nhìn làm gì?"
Cô gái cao giọng nói, liếc mắt khinh bỉ vào hai người, để làm họ mất cảnh giác, An Hạnh Uyên không ngừng ăn uống một cách thoải mái nhất.
Nhiên Cẩm và Lương Mạnh chú ý hành động khác thường này thật sự không dám động đũa, im phăng phắc mà quan sát. An Hạnh Uyên hoàn toàn không thèm đá động đến họ, chỉ vài phút sau điện thoại của cô ta cũng vang lên một hồi chuông.
An Hạnh Uyên liếc mắt vào màn hình, cả hai người kia cũng trộm nhìn, số điện thoại lạ hiển thị trên máy, An Hạnh Uyên bình tĩnh cầm lấy đi ra ngoài nghe máy.
Một lát sau, cô gái cũng quay trở vào, thản nhiên đặt điện thoại sang một bên, nét mặt kiêu kiệu không đổi, An Hạnh Uyên thủng thẳng ngồi vào vị trí cũ.
Ánh mắt đăm chiêu của người đối diện thật chướng mắt, An Hạnh Uyên cũng chẳng ngại liếc mắt đáp trả, giọng kênh kiệu nói.
"Ăn đi, đừng có nhìn tôi kiểu đó!
Tôi không thèm hại mấy người đâu!
Còn không chịu ăn lát nữa dì với anh Cảnh quay vào lại nói tôi làm khó làm dễ mấy người!"
"Xớ!"
Thái độ ghét ra mặt, An Hạnh Uyên ngoắt tay cho phục vụ rót thêm rượu vào ly, bình tĩnh ăn uống trước con mắt dò xét của đối phương.
Nhiên Cẩm và Lương Mạnh thật sự nhìn không thấy được âm mưu, họ cũng miễn cưỡng ăn vài đũa, nhấp môi chút rượu nồng, cơ thể hoàn toàn không có khác lạ.
Người cũng vơi đi phòng bị, phục vụ ở bên cạnh nhìn thấy rượu trong ly cả hai đã cạn, chuẩn bị rót thêm cho họ.
Ở nơi người không nhìn thấy, nhân lúc mọi sự chú ý đều hướng vào An Hạnh Uyên, phục vụ kia nhanh tay đổi rượu có thuốc, rót vào ly của Nhiên Cẩm và Lương Mạnh.
Hai người không chút nghi ngờ tiếp tục nâng ly nhấp môi.
Rượu vừa xuống bụng liền xảy ra phản ứng, chỉ nhấp môi liền choáng váng đầu óc, mình mảy bắt đầu nóng hực như lửa đốt, đôi mắt mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ được khung cảnh trước mặt.
Cá đã mắc câu, An Hạnh Uyên liền đứng lên cười tà, to giọng ra lệnh.
"Mang người đi!"
Ngay lập tức, có thêm mấy người nữa bước vào, lúc này Nhiên Cẩm và Lương Mạnh đã trúng thuốc, hành động không điều khiển được, tay chân mất kiểm soát, mặc nhiên để người ta kéo đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.