Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 28:




Ngoài cửa xe là hình ảnh cây ngô đồng sặc sỡ nhiều màu, các hình bóng đan xen xếp gấp vào nhau, bóng râm xen lẫn vào, mấy cột đèn đường chiếu rọi, cách mấy giây chiếu vào trong xe, dùng phương thức không tiếng động này quấy rầy không gian yên tĩnh. Thẩm Tây Lăng vươn tay sờ trán Triển Hiểu An, muốn ôm An An vào trong ngực, nhưng sợ hành động này sẽ khiến An An thức giấc, sau lại thôi.
Lúc ăn cơm là một gia đình lớn hài hòa.
Xong một giây, Thẩm Tây lăng đang đi lên tầng liền vô ý phát hiện ra chị và anh rể nhỏ giọng cãi vã. Ở trong nhà này, Thẩm Đông Lăng luôn luôn suy tĩnh chu toàn, đồng thời sẽ không làm phiền gì tới bố mẹ mình. Nhưng chính Thẩm Đông Lăng như vậy, đang không nhịn được cao giọng cãi với Dư Thừa Lập.
Không khống chế được tâm tình của mình như vậy, chắc hẳn cũng đè nén một hồi.
Thẩm Tây lăng biết được chị tất nhiên không muốn ở lại nhà họ Thẩm, ở chỗ này là thời khắc diễn trò.
Trước khi đi, Thẩm Tây Lăng quan sát anh rể Dư Thừa Lập, đại thiếu gia nhà họ Dư này. Anh ta đứng ở nơi đó, mặt mày mỉm cười. Hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi cãi nhau, đứng song song với Thẩm Đông Lăng, bộ dạng vợ chồng tình cảm. Nam nữ giỏi diễn trò, hành động như vậy thì người ngoài cuộc có thể khen ngợi bọn họ, nhưng người thân thì chỉ cảm thấy khó chịu.
Thẩm Tây Lăng nghĩ châm chọc, mình quả thật không đạt tới trình độ nhu chị, một giây trước thì đang như người mắc chứng cuồng loạn, một giây tiếp thì có thể mỉm cười sửa lại áo sơ mi cho anh ta. Khiến Thẩm Tây Lăng rất hoài nghi, hình ảnh bọn họ cãi vã mà cô thấy vừa rồi, chỉ là do bản thân cô tưởng tượng ra.
Thẩm Sơ Văn và Hạ Ngôn cũng hi vọng bọn họ ở lại, Thẩm Tây Lăm đành phải làm kẻ ác, nghĩ ra mấy cớ để về nhà. Bên này Thẩm Tây Lăng vừa mở miệng phải đi, Thẩm Đông Lăng lập tức mở miệng bảo mình còn có chút chuyện quan trọng cần xử lý. Thẩm Tây Lăng nhìn chị mình, biết nếu như mình không mở miệng, có lẽ Thẩm Đông Lăng chỉ biết đè nén.
Trước kia rất sớm, Thẩm Tây Lăng cực kì thống hận người như chị mình, ngụy trang tốt như vậy, làm cho người ta không thấy rõ diện mạo thật, thậm chí khiến người sợ hãi. Nhưng về sau, cô phát hiện, người như Thẩm Đông Lăng càng như vậy, sống càng mệt mỏi, thậm chí sẽ không ai đi hiểu họ.
Thở dài. Thẩm Tây Lăng lấy tay chống cằm, cô giương mắt, phát hiện ánh mắt của Triển Dịch Minh ở gương chiếu hậu cũng đang nhìn cô, thần kì là hai người cũng không thu hồi ánh mắt.
Cô ho khan một cái, “Anh và anh rể có hợp tác?”
“Chỉ là đang nói vậy, có thể hay không còn chưa xác định.” Triển Dịch Minh vẫn như cũ nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Thẩm Tây Lăng cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra áo màu xanh nhạt của mình dính chút dầu mỡ. Trước vốn định ở phòng bếp lau sạch, nhưng lại sợ dính vào nước, trước ngực lại lộ hết ra, quá bất ngờ, nghĩ về nhà rồi thay, cũng không để ý.
Giờ phút ánh mắt của anh khiến cô không thoải mái lắm, cô lấy tay ngăn ở trước ngực.
Triển Dịch Minh nhìn thấy hành động của cô, khóe miệng giơ lên.
Lúc này Thẩm Tây Lăng mới phát hiện ra hành động này của anh cũng không quá tốt, làm cho người ta hiểu sai, lại bỏ tay xuống, “Anh và anh rể có quan hệ rất tốt?”
“Tạm được.”
“Vậy phạm vi của anh ta, anh cũng biết rõ?”
Triển Dịch Minh đại khái đoán được cô muốn biết cái gì, “Chị em hi vọng em biết chuyện của chị ấy sao?”
Quả nhiên, sắc mặt của Thẩm Tây Lăng thay đổi, không hề nhắc tới đề tài này nữa. Chuyện của người khác, có thể quan tâm đi tìm hiểu, nhưng nếu như người trong cuộc không muốn người khác biết, thì làm chuyện này là sai lầm. Điểm này cô vẫn biết rõ.
“Tri Dao trở lại, anh gặp cô ấy rồi à?”. Nghĩ tới Hướng Tri Dao nói Triển Dịch Minh là một người đàn ông tốt, khiến cô thấy khó hiểu, dĩ nhiên, Hướng Tri Dao tuyệt đối không phải là loại người thích quanh co lòng vòng, nếu nói như vậy, tất nhiên có căn cứ.
“Ừ.” Không có gì tốt để phủ nhận, “Nhưng không sớm bằng em.”
Điều này làm cho Thẩm Tây Lăng nghĩ tới buổi họp lớp lần đó, kỉ niệm không vui thoáng hiện, khiến cô có vẻ không thoải mái, vì vậy cau mày, không nói gì nữa.
An An ngủ say, cô thấy Triển Dịch Minh đặt áo khoác ở chỗ ngồi cạnh tài xế, liền đi qua lấy tới, đắp lên người của An An.
Trở lại “Tây Minh Cư” thì trời mưa, Thẩm Sơ Văn cũng gọi điện thoại tới, hỏi bọn họ đã về đến nhà chưa, trời mưa, có bị ướt không. Thẩm Tây Lăng lập tức mở miệng, đã về nhà, không bị ướt. Cô lấy áo khoác của Triển Dịch Minh đắp cho An An, ôm đi vào nhà. Triển Dịch Minh lái xe vào trong nhà để xe.
----------------------
Bỗng nhiên trời mưa, vừa rồi mấy hạt mưa còn chưa đủ làm ướt quần áo, nhưng lúc Triển Dịch Minh chạy tới thì mưa to, giống như mưa đá đập vào cửa sổ, tiếng vang răng rắc. Gió cũng thổi mạnh, cây cỏ trong sân cũng lay động theo.
Cô nhìn người chạy trong mưa đến trước mặt mình, tim bỗng dưng đập thình thịch.
Cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy đám bạn của Đỗ Diên Hằng, bọn họ đối với mình cũng rất khách khí, lúc đấy cô là một cô nữ sinh đơn thuần, có lẽ không chỉ là đơn thuần, mà còn có điểm ngu xuẩn, hoàn toàn không nhìn ra ánh mắt bọn họ nhìn về phía mình. Tia sáng mờ mờ trong phòng, không nhìn ra cảm xúc chân thực của người ta, một đám trai gái ầm ĩ.
Thẩm Tây Lăng không thích nơi như thế, nhưng ngồi bên cạnh Đỗ Diên Hằng, cũng thấy an lòng.
Nhưng mà lúc cô từ trong phòng rửa tay trở lại, liền nghe được đám bạn của Đỗ Diên Hằng nói chuyện với anh. Nội dụng đại khái cũng chỉ là nói đến cô, ví như bộ dạng hoàn toàn đại tiểu thư của cô, rốt cuộc nữ sinh lấy ra làm cái gì? Làm bạn gái mà lúc còn che chở như vậy, coi bạn trai cô như là ô dù (nghĩa xấu) vậy, kiểu cực kì đạo đức giả.
Còn có người hỏi Đỗ Diên Hằng, có phải hẹn hò với cô là chỉ muốn vui đùa một chút hay không, nếu là như vậy, cũng không có cái gì. Chỉ là nếu cưới người phụ nữ như vậy về nhà, thì thật sự đem rắc rối vào người…..
Lúc đấy cô rất tức giận, tuyết không để ý tới ánh mắt của người khác, trực tiếp đi vào, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Đỗ Diên Hằng không tha.
Về sau cô lại nhớ tới hành động mình làm lúc đó, nghĩ thấy thật là ngu không ai bằng, tại sao có thể đi vào thời điểm đó, người phụ nữ thông minh một chút thì đều giả vờ như không nghe thấy, ít nhất phải cho bạn trai mình mặt mũi. Nhưng cô cái gì cũng không suy tính, còn chạy vào lăn qua lăn lại một phen.
Cô quên mất về sau ầm ĩ cái gì. Nam sinh nói xấu cô cũng không trở mặt, cười bảo chỉ nói giỡn mà thôi, cô lại tức giận, chạy đi.
Lúc chạy qua, cô hận nhìn chằm chằm Đỗ Diên Hằng: tôi ghê tởm anh.
Ngày đó cũng mưa rất lớn, nhưng lúc đó trong lòng cô đầy uất ức, ra sức chạy, hoàn toàn không để mắt tới ánh mắt kinh ngạc. Nếu như bình thường, cô tuyệt đối sẽ không cho anh thấy dáng vẻ như quỷ của mình.
Lúc chạy tới phòng ngủ, cô thật sự đã chạy hết nổi rồi, ngừng lại, phát hiện lúc đi bộ còn mệt hơn là chạy. Càng chạy càng chậm, càng chạy càng uất ức.
Lúc cô mau vào phòng ngủ, Đỗ Diên Hằng đuổi theo.
Cô nghe được tiếng anh xoay người thì đã nhìn thấy anh đã chạy trong mưa to, mưa rơi phía sau anh, hoàn toàn biến thành bối cảnh. Một khắc kia, cô đột nhiên không muốn nghe anh nói cái gì nữa.
Đỗ Diên Hằng thở dốc nặng, chạy đến trước mặt cô thì chân cũng không đứng vững nổi, nhưng vẫn cười nhìn cô.
“Tính khí thật là lớn.” Anh nói, “Cũng không tốt thật.”
Cô sững sờ nhìn anh, lúc thường chắc chắn hơn nửa phần không vui, nhưng cô vẫn chờ câu sau của anh.
“Nhưng anh vẫn cứ thích.”
Cô nhìn chằm chằm Đỗ Diên Hằng, đột nhiên lại cười.
Cô từng đọc qua một quyển sách, trong sách nữ chính là loại người người ta ghét, nhưng nam chính nói, tôi hết lần này tới lần khác vẫn thích cô ấy như vậy, những cô gái tốt kia tôi một mực không yêu.
Khi đó cô đã nghĩ, tình cảm chân chính không phải bạn yêu cái tốt của anh ấy, mà là bạn có thể bao dung cái không tốt của người đó, thậm chí còn thấy đáng yêu.
Chất độc của người khác, là mật đường của tôi.
Chỉ cần biết rằng trong lòng mình là ngọt thì cần gì quan tâm tới người khác thế nào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.