Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 42:




Ngồi vào trong xe của Triển Dịch Minh, Thẩm Tây Lăng không nói một câu nào, ngơ ngác ngồi đó. Triển Dịch Minh quan sát nét mặt cô nhiều lần qua kính chiếu hậu, sợ bỏ lỡ cái gì. Cô không nói một lời, sắc mặt tái nhợt tới mức dọa người. Cô uể oải dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa xe. Nhìn chằm chằm, đột nhiên cô khóc, không khóc sụt sùi, chỉ rơi nước mắt.
Cô thậm chí không biết mình đã khóc, chỉ sững sờ ngồi đó, không suy nghĩ gì, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, dường như vì không gian bị cái gì khoan đá vào, khiến cô thấy lạnh, lạnh đến mức trái tim bỗng khẽ động thì dừng lại đau thương.
Vẫn là kẻ vô tích sự, không có công việc, không có tình yêu, không có gia đình, thậm chí còn không biết mình muốn cái gì. Là vì mất đi mà bản thân chật vật, hay vì không biết cái gì mà khổ sở, đó là khó chịu không nói nên lời.
Nhưng cô không muốn động, nếu nhu đẩy cô vào hồ, cô căn bản cũng chỉ chìm vào trong nước, khả năng bắt rơm rạ cũng không có.
Có lẽ cái này được gọi là vô dục vô cầu* chăng?
*: Không có ham muốn không có nhu cầu.
Triển Dịch Minh nhìn cô rất nhiều, cuối cùng cũng dừng xe lại. Anh đi ra khỏi xe, mở cửa xe bên cô, nhìn cô, muốn đưa tay kéo cô ra, thực hiện được một nửa rồi lại rút tay về.
Thẩm Tây Lăng từ từ ngẩng mặt lên, nhìn anh, trong con ngươi phản chiếu hình bóng anh, nhưng anh cảm thấy ánh mắt mơ hồ như thế, thậm chí cô đang nhìn mình mà cứ như không nhìn.
Anh cảm thấy cổ họng mình phát khô, không biết mình nên làm như thế nào, làm thế nào mới có thể không cảm thấy mình bất lực nữa?
Cô nhìn anh một cái, khẽ cười, “Tới chỗ xa như vậy chỉ để đến xem tôi thất bại cỡ nào sao?”
Rất thất bại, cho rằng mình không phải chạy xa như vậy, giờ thì buồn bã trở về. Những người đó lại có thể ở trên cao nhìn cô: Xem đi, tôi lại trở về giống như các người dự đoán rồi……..
Mọi người đều cực kì thông minh, chỉ mình cô là dại dột hết thuốc chữa.
Triển Dịch Minh thở dài, lộ ra nụ cười tự giễu, “Là tới xem thất bại.” Xong anh cũng ngồi vào trong xe, an vị bên cạnh cô, nước mắt của cô vẫn dừng nơi khóe mắt, anh muốn đưa tay lau cho cô, cô lại né tránh, anh cũng không bắt ép, liền thu tay lại, “Đến xem bản thân mình có bao nhiêu phần thất bại, em chạy xa như thế, anh còn ngu ngốc đần độn chạy tới nhận, em nói xem rốt cuộc trong hai chúng ta người nào có bệnh đây?”
Thẩm Tây Lăng cắn môi, nghe được anh nói, lần này không nhịn được, nhỏ giọng khóc.
Cuộc đời của bọn họ giống như một trò cười, mọi người đều nói cho cô biết là đừng cố gắng vùng vẫy, vô dụng thôi, cuối cùng cô vẫn phải về điểm bắt đầu, cô cố tình không tin, nhất định phải thử một chút, tới lúc thử xong thì kết quả là lời người khác nói đều chính xác, mình thì ngu không ai bằng.
Nhưng cô cảm giác mình có phần trách nhiệm, giống như một đứa trẻ, luôn nghĩ mình không cần làm theo lời bọn họ, coi như thỉnh thoảng nghe một lần, ở trong lòng sẽ không cam lòng, bây giờ cô làm chuyện ngược lại, cuối cùng thì cái không cam lòng đó từ từ biến mất. Thế này là như thế nào?
Cô thật sự muốn khóc.
Từ nhỏ đến lớn, quá mức thuận buồm xuôi gió. Gia đình có điều kiện, thành tích học tập tốt, có bạn trai yêu thương, tất cả của cô đều là những gì người khác hâm mộ, ngay cả mình cũng quên, mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, cần trải qua tất cả mọi thứ cản trở và những thứ khiến mình không vui, luôn cho rằng câu chuyện cổ tích kết thúc hạnh phúc rồi sẽ là mình, cuối cùng phát hiện ra, mình chẳng có gì cả.
Cô khóc càng lớn hơn, anh không thể không nhìn, lần nữa đưa tay ra. Cô nghiêng đầu một chút, anh cũng kệ, vẫn dùng tay lau đi nước mắt của cô. Ngực của cô phấp phồng bất định, giơ tay lên, muốn bỏ tay anh ra.
Anh giống như đang đánh nhau với cô vậy, cũng không quan tâm tới phản kháng của cô, muốn lau đi nước mắt của cô, không để ý chút nào tới thái độ của cô, “Khóc cái gì mà khóc.”
Cô bắt lấy tay anh, rất muốn cắn vào, nhưng chỉ là bắt được, sau đó lại bỏ qua.
Anh kéo cô vào trong ngực, mặc cho cô giãy giụa, giữ cô ở trong ngực mình, “Không cho khóc.”
Anh nói cô nhu vậy, cô ngược lại khóc lớn hơn.
Anh xoa xoa tóc cô, lại vỗ vai, lại sờ sau lưng cô, “Anh ta không cần em nữa, anh muốn, bất kể em đi bao xa trở lại, anh đều muốn.”
Thẩm Tây Lăng chuẩn bị đẩy tay anh, nhưng vẫn đẩy anh ra, lần này dùng hết sức, anh không chú ý, bị cô đẩy ra một chút xíu, “Tôi thế nào mắc mớ gì tới anh, muốn ai tới thương cảm, muốn ai tới giả bộ, ai không để tôi khóc, ai để chăm sóc tôi, đều chẳng liên quan gì tới anh. Tại sao anh lại để ý tới tôi chứ!”
“Em là vợ anh.”
Cô nhìn anh chằm chằm, “Chúng ta ly hôn rồi.”
“Mới chỉ có giấy thỏa thuận ly hôn mà thôi, còn chưa có hiệu lực pháp luật, huống chi anh còn chưa có kí tên.” Anh tạm ngừng, suy nghĩ một chút, không kéo cô, “Cho nên, em chính là vợ anh.”
“Bây giờ lại trở thành vợ anh, sao cái lúc anh đi ra ngoài uống rượu ăn chơi với gái thì không nghĩ tới một chút rằng tôi là vợ anh? Anh về muộn mà cũng không thèm gọi về mà sao không suy nghĩ chút tôi là vợ anh? Con mẹ nó, bây giờ anh biết tôi là vợ anh, là do cô tình nhân bé nhỏ của anh không cần anh nữa thì anh giờ mới hiểu được à!” Cô biết mình rất quá đáng, vốn rất ít nói lời thô tục, nhưng cô cần phải phát tiết thế này.
Triển Dịch Minh mở miệng, “Anh sai rồi.”
Thẩm Tây Lăng cho rằng anh sẽ nói cái gì ra phản bác, nhưng anh lại chỉ nói ba chữ này, cô nhìn anh một hồi, cũng không nói.
Thấy cô không nói gì, anh thử thăm dò, “Chuyện trước kia đều là anh không tốt, mặc kệ chuyện thật là hiểu lầm, tóm lại là anh hành động sai, là tại anh không đúng, anh đảm bảo tuyệt đối không có lần sau.”
Cô thấy khó thở, khó tiêu tan ở trong ngực. Vẫn còn nước mắt, cô lại không muốn khóc nữa, có chút buồn cười, đây là thế đời sao. Lúc cô muốn làm mẹ hiền vợ đảm, anh ghét bỏ cô không làm người vợ tốt cũng không làm người mẹ tốt, bây giờ cô cảm thấy mình không diễn tốt được phần của mình nữa thì anh lại vội tới nói xin lỗi với cô.
“Triển Dịch Minh, là anh có bệnh.” Cô mệt mỏi rồi, nhắm hai mắt lại.
----------------
Còn chưa trở lại Tích Xuyên, Hạ Ngôn liền gọi điện thoại tới cho Thẩm Tây Lăng, Thẩm Sơ Văn bị bệnh nên đã bị đưa đi bệnh viện. Lúc Thẩm Tây Lăng nhận được điện thoại, vô cùng lo lắng, hỏi Hạ Ngôn rốt cuộc là bệnh gì. Hạ Ngôn cũng không nói ra, đột nhiên Thẩm Sơ Văn ngã xuống, người đã già, các loại bệnh liền chất đống, cũng không nói cụ thể là bởi vì sao.
Thẩm Tây Lăng không suy nghĩ về chuyện đau buồn nữa, chỉ bảo Triển Dịch Minh lái xe nhanh một chút.
Tính ra, cô cũng mới đi có mấy ngày mà thôi, có lẽ lần trước ầm ĩ với bố mẹ quả thật không tốt, bọn họ cũng không gọi lần nào, mà bản thân cô còn không biết xấu hổ gọi về. Bây giờ mẹ chủ động gọi cô, cũng vì bố ngã bệnh, trừ áy náy, cô cũng không có cảm xúc khác.
Xe dừng ở trước bệnh viện, Triển Dịch Minh cùng Thẩm Tây Lăng cùng đi tới phòng bệnh.
Hạ Ngôn thấy cô và Triển Dịch Minh cùng đi, không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có lẽ vốn cho rằng vợ chồng son bọn họ chỉ là cãi nhau mà thôi, người trẻ tuổi luôn thích so đo, mấy ngày nữa liền hòa hảo lại.
Hạ Ngôn thấy Thẩm Tây Lăng, vẻ mặt có chút muốn khóc, lại có điểm buồn cười, cũng không biết nên nói chuyện thế nào.
Thẩm Tây Lăng biết Thẩm Sơ Văn không có nguy hiểm gì, cũng yên lòng, “Chị không tới sao?”
Hạ Ngôn lại có vẻ mặt mây đen, “Vốn định gọi cho chị con, sau bố con kiểm tra không có vấn đề gì lớn, nên cũng không gọi nữa, gần đây chị con cũng nhiều chuyện, cũng không muốn để nó phiền lòng nữa.”
Thẩm Tây Lăng thấy bộ dạng này của mẹ, có chút không hiểu, “Chị sao ạ?”
Hạ Ngôn phất tay một cái, không muốn nói chuyện này, ngược lại đi nói chuyện xấu của Thẩm Sơ Văn. Tâm tình Thẩm Sơ Văn không tốt, Hạ Ngôn liền bảo ông đi câu cá, ông không đi, bỏ đi xem người khác chơi mạt chược, kết quả nhìn một chút liền ngất đi, hù dọa những người đang chơi mặt chược kia. Hạ Ngôn nhận được điện thoại cũng lo lắng, vội vã chạy tới. Có người gọi xe cứu thương, xe tới thì Thẩm Sơ Văn đã tỉnh rồi, hơn nữa cảm giác mình không có chuyện gì, cũng không muốn đi bệnh viện.
Kết quả xe cứu thương này, coi như không đi bệnh viện cũng phải đưa tiền, Thẩm Sơ Văn vừa nghe, không được, phải đi, nếu không cho không tiền, vì vậy cứ ngồi xe cứu thương đi. Lúc Hạ Ngôn chạy tới, xe cứu thương đã đi rồi, lập tức chạy tới bệnh viện……..
Thẩm Tây Lăng vừa nghe, bố mình quả thật rất hài hước.
Triển Dịch Minh đứng yên lặng, Hạ Ngôn cùng Triển Dịch Minh nói chuyện một hồi, lúc này mới bảo vợ chồng son đi thăm Thẩm Sơ Văn. Thẩm Sơ Văn bị xuất huyết não nhẹ, chỉ không nghiêm trọng. Lần này kiểm tra ra, phát hiện Thẩm Sơ Văn còn bị bệnh tim, huyết áp cũng cao, mặc dù Thẩm Sơ Văn cứ nói mình không sao, nhưng bác sĩ không cho xuất viện, ít nhất huyết áp hạ đi rồi mới cho xuất viện.
Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch Minh ở đây khuyên, Thẩm Sơ Văn còn không bằng lòng lắm, không thích ở trong bệnh viện. Thẩm Sơ Văn nhìn hai đứa này, cảm giác mình bị bệnh này cũng đáng giá, lúc trước ông cho con gái một cái tát, cũng không biết nên mở miệng thế nào, mỗi lần muốn gọi điện thoại hỏi thăm, lại có phần không muốn, hơn nữa con gái lo lắng mình như thế, cũng coi như là hạ mình rồi, không cần buồn, hơn nữa ông không ngờ rằng Triển Dịch Minh cũng tới, nhìn như thế, lại cảm thấy an ủi không ít.
Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch Minh ở thật lâu, lúc này bị Hạ Ngôn đuổi đi, bảo bọn họ ăn cơm.
Trước không có cảm giác, giờ quả thật có chút đói bụng.
Đi ra khỏi bệnh viện, Thẩm Tây Lăng đi ở phía trước, cô đi rất xa, mới cảm giác có chút không đúng, dừng bước lại, xoay người, vừa vặn nhìn vào Triển Dịch Minh sau lưng.
Trầm mặc nhìn đối phương một cái, “An An tốt không?”
Anh gật đầu một cái, mặc dù An An ở nhà ông bà nội, nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại tới.
Cô còn muốn nói điều gì, nhưng lại không nói nữa, nhớ tới con gái thì trong lòng luôn đau. Cô mua một bộ váy nhỏ, cô bé không vội tới lấy ra xem, cũng không biết là có được hay không. Cô lập tức phủ nhận, An An mặc nhất định rất đẹp.
Chỗ ăn cơm là một hàng cơm nhỏ ở trước bệnh viện, hai người không nói lời nào, trừ cần thiết. Cô không biết có tác dụng trong lòng hay không, cứ cảm giác anh có chút thay đổi. Chuyện rất nhỏ, anh bảo ông chủ hàng cơm cho đũa vào trong nước nóng chút rồi mới lấy ăn.
Cô ở phương diện nào đấy, không tính là cố chấp, đối với đũa chỉ dùng một lần thì không yêu cầu gì, nhưng cái gì ở ngoài đóng gói, đều cố gắng bảo ông chủ không cần cho đũa, từ từ lại thành thói quen, ít nhất đối với đũa dùng một lần cũng là làm chút gì để bảo vệ môi trường, dù giá trị không cao.
Cho nên lúc Triển Dịch Minh đưa đũa cho cô trong nháy mắt, cô nhìn anh một cái, vẻ mặt bất định.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ lại tới phòng bệnh. Hạ Ngôn muốn ở bệnh viện cùng Thẩm Sơ Văn, thấy Thẩm Tây Lăng không muốn đi lắm, liền bảo cô về dọn dẹp, lấy quần áo cho Thẩm Sơ Văn và Hạ Ngôn, sau đó mang tới.
Thẩm Tây Lăng đồng ý, liền lại đi ra ngoài.
Cô chỉ không muốn một mình ở chung một chỗ với Triển Dịch Minh, cô không biết bây giờ tính là gì. Mỗi người giống như che giấu đi, chuyện lúc trước làm như không có gì xảy ra, nhưng cô biết, những thứ đó tồn tại. Cô có lúc nhìn Triển Dịch Minh, sẽ nghĩ, bộ dạng anh bây giờ, được mấy ngày rồi, có về trạng thái trước đó hay không, sau đó cô lại vòng đi vòng lại qua cuộc sống trước kia…….
Cô không dám nghĩ tới.
Triển Dịch Minh đưa cô đến nhà họ Thẩm.
“Anh ở trên xe chờ em.”
Thẩm Tây Lăng muốn bảo anh đi, xoay người nhìn thấy ánh mắt của anh, còn không kịp từ chối, vì vậy gật gật đầu.
Cô cảm thấy mình hành động điên rò rồi, nếu anh vênh váo tự đắc một chút xíu, cô lập tức sẽ cùng anh cãi vã, nhưng bộ dạng săn sóc này của anh thì cô không làm được.
Cô đi tới cửa, mới phát hiện mình không có chìa khóa, vốn định quay về, nhưng cửa không khóa. Cô đi vào, thì nghe thấy âm thanh trên tầng.
Cô sửng sốt một chút, còn đi lên trên tầng.
“Dư Thừa Lập, anh là tên khốn khiếp.” giọng của Thẩm Đông Lăng có chút tức giận không thể ngừng, “Trò chơi này rất vui sao? Anh bị nghiện rồi à.”
Thẩm Tây Lăng không biết mình nên đi lên trước hay là lui về phía sau, nhưng cô không nghe được tiếng của anh rể. Sự im lặng này có thể khơi lên lửa giận của phụ nữ, sau đó lại đứng xem vẻ mặt của người đàn ông, thực sự khiến người ta thống hận, trêu chọc bạn tới tận cùng, không mang theo bất cứ tâm tình gì.
“Thôi……” Thẩm Đông Lăng lộ ra nụ cười khổ, “Bố tôi ở bệnh viện, tôi muốn đi tới đó, không muốn cãi với anh nữa.”
“Thẩm Đông Lăng, em đừng cho rằng cái gì mình tự cho là đúng.”
Hình như Thẩm Đông Lăng đập thứ gì, lửa giận trùng trùng, nhưng cố không nói gì.
Thẩm Đông Lăng trầm mặc, nhưng Dư Thừa Lập cũng không thích sự trầm mặc này, “Em luôn định tội tôi, trước tôi nói qua, tôi với cô ấy đã không liên lạc với nhau nữa, trước kia tôi nói như vậy, về sau cũng là như thế, nếu như không phải em nắm lấy không thả, tôi cũng không có cách nào. Nhưng tôi nói cho em biết, tôi với cô ấy, là biết trước em, tôi không cho rằng cái này phạm sai lầm lớn gì cả.”
Thẩm Đông Lăng đứng tại chỗ, “Anh dám nói anh không quan tâm tới cô ta sao? Anh nói anh không quan tâm cô ta sao……” Cô nói xong, lại rơi lệ, “Anh nói không quan tâm đi, bởi vì anh không thể nào không quan tâm, nếu không sao anh có thể giữ hình ảnh của cô ta như bảo bối vậy chứ……. Tôi sai lầm rồi, tôi không nên so đo cái này, vốn tôi mới đúng là dư thừa.”
Hình như Dư Thừa Lập không nói gì, nhưng lại giải thích, “Thì ra đây mới là khúc mắc của em, đúng, tôi rất tiếc nuối quá khứ của mình, khi đó nếu như tôi chẳng non nớt thế, có lẽ tôi thật sự ở chung một chỗ với cô ấy. Là cô ấy để tôi học được cách lớn lên, trả giá cao là cô ấy rời đi. Nhưng tôi nói cho em biết Thẩm Đông Lăng, nếu như tôi thật muốn cùng cô ấy làm cái gì, cũng sẽ không có sự xuất hiện của em. Qúa khứ tôi không muốn nói gì, vậy đại biểu cho quá khứ của tôi, tôi không cảm thấy có cái gì cần thiết có giá trị để nói. Em xem em tàn nhẫn, so với tôi tàn nhẫn hơn nhiều, trực tiếp có thể buộc tội tôi. Rõ ràng khi đó, em có thể tới cầu xin tôi, nhưng em kiêu ngạo cỡ nào, không chịu, tình nguyện để cho em gái em gả cho người khác……..”
“Anh câm miệng.”
“Bây giờ thế nào? Em lại muốn lặp lại chiêu cũ nữa sao?”
Thẩm Đông Lăng nhẫn nhịn, “Dư Thừa Lập, đừng có giở trò, tôi biết rõ trong khoảng thời gian này chuyện công ty giảm sút có liên quan tới anh…..”
“Cầu xin tôi, hoặc là nói em lại để cho em gái em……..”
“Tôi cầu xin anh……”
……..
Thẩm Tây Lăng không quấy rầy nữa, lại từ từ đi xuống lầu, sau đó rời đi.
Đi tới trước xe của Triển Dịch Minh thì hình nhu anh dùng ánh mắt kì quái nhìn cô. Lúc này Thẩm Tây Lăng mới phản ứng lại, mình không lấy gì, “Gặp được chị rồi, bảo chị ấy cầm quần áo mang cho bố mẹ là được.”
Triển Dịch Minh nhìn cô, gật đầu một cái, cũng không hỏi.
Thẩm Tây Lăng có chút hoảng hốt, cô không phải đang trách cứ chị kiêu ngạo, chỉ đang nghĩ. Trước kia chị rất kiêu ngạo, tuyệt đối không chịu cúi đầu, hôm nay lại cúi đầu trước anh rể. Bố mẹ không biết nội tâm lúc ấy của cô, nhưng chị biết lúc đấy cô muốn ly hôn, chị không muốn cô lại uất ức lần nữa.
Đột nhiên, mắt lại đỏ rồi.
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Thẩm Đông Lăng, bảo chị ấy cầm quần áo đem đến cho bó mẹ. Thẩm Đông Lăng đồng ý, lại hỏi cô trong khoảng thời gian này thế nào rồi, cô cũng chỉ cười cười, cũng không tệ lắm.
Cô phát hiện, rõ ràng mình mới trở về được mấy tiếng mà thôi, nhưng giống như cho tới bây giờ chưa rời đi. Những chuyện đã xảy ra với cô, nhớ lại thì giống như đang nhìn chuyện của người khác. Cô có chút hoài nghi, mình không phải cùng bố mẹ tranh cãi ầm ĩ, mình không phải đang cãi nhau với Triển Dịch Minh, mình đang không ở cùng Đỗ Diên Hằng một khoảng thời gian.
Chuyện xảy ra trước mắt, cũng chỉ mấy giờ mà thôi, lại trở về hư vô.
Cô không khỏi thở dài.
Cô ngồi ở trong xe, đột nhiên ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.